Trong khoảng không mênh mông lạnh lẽo của vũ trụ, chiếc chiến liệt hạm tốc độ cao của phía tấn công đã hoàn toàn vô hiệu hóa chiếc tàu vận tải, bây giờ toàn bộ hỏa lực của nó đang tập trung vào chiếc tuần dương hạm của Đế Quốc, từ hàng chục tháp pháo của nó, vô số những luồng năng lượng chết chóc phóng ra, tạo thành một cơn bão lửa hủy diệt đầy màu sắc. Gần chiếc tuần dương hạm, xác một chiếc khu trục hạm đã bị hủy diệt đang cháy bừng bừng, trong ngọn lửa thỉnh thoảng lại bùng lên những vụ nổ nhỏ, mảnh vụn và các loại khí hóa học không ngừng tuôn ra từ thân tàu. Hơn chục chiếc Nữ Yêu của phía tấn công sau khi tiêu diệt những chiếc Nữ Yêu của Đế Quốc phối thuộc trên tuần dương hạm chia thành hai nhóm, một nhóm quay sang tấn công tuần dương hạm, nhóm khác yểm hộ cho sáu chiếc tàu đột kích đang vây quanh chiếc tàu vận tải đã bị vô hiệu hóa.
Tuần dương hạm không bao giờ là đối thủ của chiến liệt hạm tốc độ cao, dù có thêm một chiếc khu trục hạm hỗ trợ cũng vậy, bất kể là ở góc độ hỏa lực, cường độ năng lượng màn chắn hay số lượng chiến đấu cơ mang theo trên nó, chiến liệt hạm tốc độ cao đều chiếm ưu thế áp đảo, thậm chí ngay cả ở phương diện tốc độ, từ mấy chữ “tốc độ cao” có thể thấy đặc tính nổi bật của loại chiến liệt hạm này, tuy chậm hơn một chút so với tốc độ tối đa của tuần dương hạm, nhưng nó vượt trội ở thời gian hành trình, hơn nữa phần thân to lớn khiến nó có thể mang theo một liên đội chiến đấu cơ, tổng cộng 36 chiếc, thường được biên chế gồm hai trung đội Nữ Yêu và một trung đội Đoản Kiếm, là một trong những tàu chủ lực mạnh nhất trong danh sách chiến hạm của Đế Quốc. Không ngờ hôm nay nước lũ cuốn trôi tượng Long Vương, một chiếc chiến liệt hạm tốc độ cao lại tấn công hủy diệt các tàu của Đế Quốc, không thể không nói đó là một sự mỉa mai đầy hài hước.
Bên trong tàu vận tải
So với trước đây, tình trạng im lìm hiện nay còn khiến cho người ta cảm thấy bất an hơn, đã quen với tiếng động cơ trầm trầm, tiếng chiu chiu của tháp pháo phòng không tự động, bây giờ đều câm bặt, ngay cả tiếng chân cuống cuồng vội vã trên hành lang cũng không nghe thấy nữa, chỉ vẳng lại từ đâu đó tiếng ken két nhỏ, nghe như tiếng một con mèo cào mòng lên cánh cửa sắt, chiếc tàu khẽ lắc nhẹ, dường như có cái gì đó chạm vào thân tàu.
“Có người… chuẩn bị… phá cửa…” Thụy Sâm cần thận lắng nghe rồi nói với Robert Parnell, một tia hy vọng bừng lên khiến cậu cảm thấy phấn chấn, sức lực dường như cũng khôi phục lại không ít, cố gắng chống tay làm điểm tựa, Thụy Sâm rướn người ngồi lên dựa lưng vào chiếc giường sắt thở hổn hển.
Đúng như sự phán đoán của cậu, từ mấy vị trí dọc hai bên mạn tàu truyền lại tiếng nổ nhỏ, chớp lửa lóe lên dọc theo khuôn của mấy cánh cửa, những mảnh vụn bắn tung tóe khắp hành lang bên trong, những người tấn công đã thành công phá hủy cánh cửa, rất nhanh ba bốn bóng người lao vào, những tia năng lượng vũ khí màu xanh đỏ giao nhau trong không gian hành lang, có tia bắn thẳng vào tường tạo nên những vết xước dài, cũng có tia bắn trúng cơ thể người tạo nên những vết thương cháy đen, những thiết bị trên tường bị nổ tan tành, khói tràn ngập khắp hành lang, đây đó tiếng rên rỉ của những người bị thương vang lên ai oán.
Sự chống trả của Đế Quốc chỉ được một lúc ban đầu rồi nhanh chóng bị đè bẹp, bên tiến công đã chuẩn bị cần thận, tập trung lực lượng đột kích toàn là lính tinh nhuệ, trong khi đó, tuy trên tàu cũng có một số vệ binh nhưng bọn họ hiển nhiên không được trang bị để đánh trả một trận cận chiến trong tàu. Bên tiến công sau khi giữ chắc bàn đạp đầu cầu ở các cửa vừa bị phá lập tức tung số lượng lớn lính đột kích vào trận đánh, đồng thời triển khai cả các vũ khí hạng nặng, bắt đầu tiến công đánh chiếm các khu vực trọng yếu, việc chiếc tàu vận tải bị đánh chiếm hoàn toàn chỉ là vấn đề thời gian.
Tiếng chân hốn loạn lại một lần nữa truyền đến tai Thụy Sâm và Robert Parnell, đôi bạn nghe thấy ở bên ngoài vang lên những giọng nói kinh hoàng.
“Chỉ huy! Bọn chúng tiến đến từ tất cả các hướng, số lượng quá nhiều, anh em cũng chỉ ngăn được vài phút nữa. Làm thế nào đây? Sếp!”
“Chỉ huy…. Sếp ra lệnh đi! Chỉ huy, hạ quyết tâm đi!” Một giọng nói khác gấp rút xin chỉ thị.
“OK! Không cần để ý đến bọn phản loạn nữa, bọn chúng đến đây chỉ muốn giải cứu cho số tù nhân này thôi, giết sạch bọn tù, ta sẽ khiến chúng ra về tay không, những gì Đế Quốc không có được tuyệt đối không để cho bọn phản loạn có.” Một giọng nói rít lên ken két.
“Nhưng thưa chỉ huy, trong đó còn có nhiều phụ nữ và trẻ em, cả họ cũng…”
“Không để sót kẻ nào cả, đó là mệnh lệnh, hành động ngay đi, không còn thời gian nữa đâu!”
“Rõ! Thưa chỉ huy!”
Thụy Sâm và Robert Parnell đưa mắt nhìn nhau, có vẻ chiếc tàu này không chỉ có hai người bọn họ là tù nhân ha, nghe theo cách nói của bọn lính bên ngoài thì trận đột kích này có lẽ để cứu những người tù khác, xem ra số lượng tù nhân còn không ít, hơn nữa tính trọng yếu so với bọn họ cao hơn nhiều, hai người bất quá chỉ là vật đính kèm thôi. Nghĩ lại cũng phải, hai người đều không có chút quan hệ và chỗ dựa nào, cũng chưa từng liên quan đến lực lượng phản loạn, đương nhiên không thể có người tấn công Đế Quốc chỉ để cứu họ, có điều họ có thể có được lợi ích từ trong đó thôi. Nhưng, tại sao trong số phản loại lại có cả phụ nữ và trẻ em? Chẳng lẽ là gia đình họ?
“Làm… làm gì đây? Thụy Sâm?” Robert Parnell nhỏ giọng hỏi bạn, tự hồ như sợ nếu nói to hơn một chút những kẻ ngoài kia sẽ xông vào giết cả hai.
“Cầu nguyện đi…” Thụy Sâm lắc lắc đầu, coi như trả lời bạn. Với tình trạng hiện nay của cả hai, ngay cả ngồi cũng không nổi còn định làm gì? Bất cứ binh lính nào của Đế Quốc cầm súng xông vào cũng dễ dàng bắn chết họ.
“Ý hay đấy!” Robert Parnell quyết định nhắm mắt lại, lặng lẽ chờ những gì sẽ tới.
Cả hai đều sẵn sàng đón chờ số phận, bản thân họ là những kẻ đáng nhẽ phải chết từ lâu, giờ phút này chẳng qua là quay lại điểm xuất phát chứ có khó gì, cho nên họ đều thanh thản chờ đợi, chờ đợi ông trời quyết định số phận của mình.
Xoạt! Cánh cửa phòng giam bật tung, một binh lính Đế Quốc cầm khẩu súng trường xung phong lao vào, Thụy Sâm cười khổ nhìn Robert Parnell, xem ra số họ khá là đen rồi.
Tên lính Đế Quốc lạnh lùng đưa súng lên, bắt đầu ngắm bắn hai tên đang ngồi tựa vào tường và nằm lăn lóc trên đất, ngón trở bắt đầu siết lên cò súng, chuẩn bị kết thúc sinh mạng của hai kẻ đáng thương.
“Uây! Dừng tay!” Đúng lúc khẩu súng chuẩn bị gầm lên, một tiếng hét lớn vang lên sau lưng tên lính, một bóng người mặc bộ đồ ngụy trang màu trắng xuất hiện trong tầm mắt của Thụy Sâm, có lẽ thuộc phe đột kích. Thụy Sâm biết giây phút quan trọng đã đến, cậu chỉ cần kéo dài một chút thời gian, chỉ thêm một giây thôi là hai người sẽ được an toàn.
Cố dùng những giọt sức lực cuối cùng, Thụy Sâm đẩy mạnh vào bên thành giường để cơ thể đổ nhanh xuống sàn, mắt cậu rất chuẩn, những kinh nghiệm xạ kích khi điều khiển chiến đấu cơ giúp cậu rất nhanh nhận ra điểm ngắm của khẩu súng, cậu biết rằng tên lính Đế Quốc ngắm vào ngực cậu, nếu bắn trúng một phát, cậu chết chắc.
Những nỗ lực cuối cùng của Thụy Sâm đã nhận được sự đền đáp, gã lính Đế Quốc bị giật mình vì tiếng quát sau lưng, ngón tay đang siết cò súng chậm lại một nhịn, mặc dù hắn vẫn bóp cò nhưng luồng lazers đỏ rực phóng ra không bắn trúng mục tiêu như mong muốn, nó lướt sát qua người Thụy Sâm bắn vào nền nhà.
Phát bắn trượt thực ra chỉ là chuyện nhỏ, nhưng trong hoàn cảnh này lại có ý nghĩa rất lớn với cả Thụy Sâm lẫn tên lính Đế Quốc. Thụy Sâm nhặt lại được tính mạng, cậu còn sống, tên lính Đế Quốc đang định điều chỉnh lại đường ngắm thí đã quá muộn, một tia sáng xanh xuyên qua sau đầu hắn, cả thân hình nặng nề đổ rầm xuống sàn thép của phòng giam.
“Xúi quẩy! Sai mục tiêu, không ngờ gian khổ cứu sống lại là hai gã lính Đế Quốc.” Bóng người mặc áo trắng lẩm bẩm một tiếng rồi quay lưng đi.
“May quá! Suýt nữa thì tiêu đời rồi.” Tim Thụy Sâm vẫn còn đập thình thịch, nếu vừa rồi cậu né chậm một chút, hậu quả chỉ là…
“Đúng thế, suýt nữa tim tao ngừng đập, Ha… Ha… Ha… Ha… Chúng ta an toàn rồi, may quá!!!!”
Mặc dù những người đột kích rõ ràng không phải đến vì Thụy Sâm và Robert Parnell, nhưng hai người bạn vẫn sung sướng vì được cứu, còn cuộc sống sau này trong tay những kẻ phản loạn ra sao chưa cần biết, có điều nó chắc chắn là khá hơn nhiều so với những gì mà Đế Quốc, nhất là ngài thượng tướng hứa hẹn dành cho họ.
Phản loạn! Trước đây Thụy Sâm và Robert Parnell cũng đã nghe qua, đó là những người bất mãn với sự thống trị độc tài của gia tộc Steve tập trung lại thành một khối thế lực. Nội bộ Đế Quốc không hoàn toàn thống nhất, đó là điều Thụy Sâm và Robert Parnell đều biết, sự thống trị tàn bạo và trấn áp dã man của gia tộc Steve suốt hơn trăm năm qua đã sản sinh ra không ít những kẻ chống đối, trong số những người phản đối và nghi ngờ chính sách của gia tộc Steve, một phần đã chạy sang Liên Bang, được coi là một trong những nguyên nhân gây ra xung đột giữa Liên Bang và Đế Quốc, một bộ phận khác lưu lại ở Đế Quốc chuyển sang hoạt động bí mật, thành lập tổ chức phản kháng chống lại Đế Quốc, Đế Quốc khinh miệt gọi họ là bọn phản loạn, quân đội của họ được gọi là phản quân.
Dưới sức mạnh cường đại của quân đội Đế Quốc, phản quân có thể nói là cực kỳ nhỏ bé và yếu ớt, bọn họ thiếu huấn luyện, thiếu trang bị, thiếu hậu cần và các nhân viên kỹ thuật, sự ủng hộ cho họ cực kỳ ít ỏi, có thể họ có một số căn cứ bí mật, vài chiếc chiến hạm và một ít chiến đấu cơ, nhưng số lượng đó còn xa mới đủ để trực diện đối kháng với Đế Quốc. Chiến thuật quen thộc của họ là phá hoại giao thông, chiếm đoạt vật tư và tình báo, đánh vào tư tưởng thống trị của Đế Quốc, bọn họ thường đánh nhanh rút nhanh, khiến Đế Quốc không biết dùng lực lượng ở đâu để phản kích. Nhưng ngược lại, nếu bị Đế Quốc tìm đến căn cứ, tất cả những gì họ có thể làm chỉ là cố gắng đưa được càng nhiều càng tốt nhân lực vật lực thoát đi trước khi căn cứ bị san bằng, bởi lẽ, phòng ngự, đối với binh lực yếu kém đến cực độ như họ là điều không thể.
Trước cuộc chiến với Liên Bang, Đế Quốc coi phản quân không khác gì một con muỗi vo ve bên tai. Nhưng ngoài sức tưởng tượng của họ, khi chiến tranh xảy ra, cùng với việc Đế Quốc điều động chủ lực đóng tại các thiên hà tham chiến, lại tạo thành tình trạng trống trải ở hậu phương, điều này đã tạo cho phản quân một cơ hội, họ tăng cường hoạt động, tấn công chiếm đoạt các tàu thuyền đi lẻ của Đế Quốc, tuy nhiên không tạo thành chuyện gì lớn lao, thiệt hại cũng còn xa mới đến mức Đế Quốc không chịu đựng nổi, nhưng đích thực họ cũng gây cho quân đội Đế Quốc không ít khó khăn.
Những điều đó đều là hiểu biết của Thụy Sâm và Robert Parnell về phản quân, qua những câu chuyện bên quầy bar họ cũng chỉ biết được đến thế, người nói cũng chỉ mấy câu là im lặng, Đế Quốc phong tỏa tin tức cực kỳ nghiêm ngặt, nhất là trong quân đội, chỉ cần bị người của Cục An toàn nghe được là phiền phức đến ngay. Trước gì Thụy Sâm và Robert Parnell chỉ coi đó là chuyện phiếm khi trà dư tửu hậu, không hề để ý, không ngờ hôm nay bọn họ lại phát sinh quan hệ với phản quân.
------------------------
Trận đánh trên tàu về cơ bản đã kết thúc, một người lính mặc quần áo dã chiến màu trắng đang báo cáo.
“Đội trưởng, các khu giam tù nhân từ c3 đến c5 đều đã được khống chế, lính phòng thủ của Đế Quốc đã bị dọn sạch, về cơ bản các tù nhân đã an toàn!”
“Làm tốt lắm! Thương vong thế nào?”
“Cũng không sao, những người mà chúng ta muốn cứu đều còn sóng, đơn vị đột kích cũng không bị tổn thất gì. Chỉ có năm người bị hại trong số những người mà chúng ta định cứu, trong đó có một phụ nữ, cô ta bị lính Đế Quốc giết cùng chồng chỉ để lại một đứa bé gái 9 tuổi, người phụ nữ đã lấy thân mình che đạn cho con, đáng thương cho con bé!”
“Đồ chó chết! Lũ người vô nhân tính.” Vị đội trưởng rủa một câu, tức giận đá mạnh vào tường. “Lập tức đưa những người được cứu lên tàu đột kích, sau đó rút ngay, chúng ta không thể mất thời gian ở đây, lực lượng tăng viện của Đế Quốc sắp đến rồi.”
“Rõ! Thưa đội trưởng, à…”
“Còn chuyện gì?”
“Trong số cá tù nhân còn có hai tên lính Đế Quốc, chúng không nằm trong số mục tiêu cần cứu, có đưa đi luôn không?”
“Tù nhân của Đế Quốc?” Đội trưởng trầm ngâm nói. “Cậu có cảm thấy bọn chúng có khả năng là gián điệp của Đế Quốc định trà trộn vào lực lượng của ta không?
“Cái đó… Có vẻ không giống, bọn họ bị hành hạ đến đứng còn không nổi, hơn nữa tên lính bị tôi bắn hạ trước khi chết đã định giết hai người đó, có thể thấy nếu tôi nổ súng chậm một chút, cả hai đã chết rồi!”
“Được, đưa họ cùng đi, tàu của ta còn rộng chán, thêm hai người cũng không sao. Hiện nay người của chúng ta có quá ít, chúng ta cần sự góp sức của mọi người, chỉ cần hai người đó có giá trị là lần này có lời rồi.”
“Rõ! Thưa chỉ huy!”
Đương nhiên vị đội trưởng không hề biết, hai người bị anh ta “tiện tay” cứu về không chỉ có giá trị mà giá trị của họ còn hơn sự tưởng tượng của anh ta rất nhiều, điều đó được thể hiện rõ trong những trận đánh sau này