Những ngày tháng bị nhốt trong Cổ Lâu khiến An Nguyện gầy đi thấy rõ. Chỉ trong mấy tháng ngắn ngủi, ngay cả Kinh Phục Châu cũng cảm nhận được sự thay đổi của cô. Phụ nữ bước vào Cổ Lâu đều dần trở nên đẫy đà hơn, chỉ có cô trông như nửa sống nửa chết. Không phải anh không đau lòng, nhưng so với khát vọng muốn giữ cô bên cạnh mình mãi mãi thì cảm giác đau lòng này chẳng đáng là gì.
Trước thềm năm mới đến, cuối cùng An Nguyện thoát khỏi sự trói buộc của sợi xích sắt. Nguyên nhân là vì đeo nó quá lâu, cổ chân cô bị cọ xát thành một lớp chai. Lúc triền miên, tay Kinh Phục Châu vuốt qua nơi ấy, cảm thấy không được thoải mái nên sáng ngày hôm sau, anh sờ soạng cổ chân cô và vứt sợi dây xích xuống dưới gầm giường.
Ý chí của con người sẽ bị thời gian bào mòn, An Nguyện là phụ nữ, anh cảm thấy phụ nữ thì tương đối dễ dàng kiểm soát, giống như câu chuyện chú voi con lúc nhỏ bị xích vào cọc gỗ, sau này lớn lên vẫn không thể thoát khỏi chiếc cọc ấy. Kết quả cho thấy, phương pháp của anh đã thành công, cho dù không mang xích chân thì An Nguyện vẫn không ra khỏi phòng. Từ một góc độ nào đó mà nói, giam cầm cũng là một cách bảo vệ.
Theo quy định hàng năm, đêm giao thừa mọi người phải đón năm mới cùng nhau. Ngày xưa, trước giao thừa mỗi năm, ông Tiết sẽ phái người dưới trướng mình thông báo khắp nơi, còn bảo phía câu lạc bộ chuẩn bị trước. Năm nay tình hình đặc biệt, giao thừa trở thành ngày giỗ của ông Tiết, tâm phúc dưới trướng của ông ta đều đã tự tìm đường riêng, Kinh Phục Châu cũng không có ý định gọi mọi người tụ tập, lại cảm thấy Cổ Lâu có quá nhiều phụ nữ, cãi cọ nhốn nháo khiến người ta bực mình nên cuối cùng quyết định dẫn An Nguyện sang Thái Lan. Ở đó có lính đánh thuê của anh, có nhà xưởng của anh, có vương quốc thuộc về anh.
Đồng hành còn có Kinh Nhiễm, Chu Lẫm cùng với mấy thuộc hạ thân tin của Kinh Phục Châu. Đào Tử đã sắp xếp mọi chuyện bên ấy đâu vào đấy, chỉ đợi họ đến. An Nguyện chưa từng ra nước ngoài, lần đầu tiên xuất ngoại lại trong tình tình như vậy, vốn nên vui mừng hưng phấn nay chỉ là sự thờ ơ.
Gần đây cô thường xuyên mất ngủ, vì vừa ngủ là sẽ thấy ác mộng, chất lượng giấc ngủ cực kỳ kém. Lên máy bay, ngồi vào chỗ, An Nguyện nhắm mắt lại chỉ muốn ngủ. Tay bị Kinh Phục Châu nắm lấy, anh nghiêng đầu qua, nhìn nửa bên mặt hờ hững của cô, tay siết một chút, bắt đầu nghịch những đốt ngón tay của cô.
Bởi vì động tác này, An Nguyện hơi quay mặt qua nhìn anh, ánh mắt mang theo vẻ mệt mỏi. “Có chuyện gì không?”
Thật ra anh muốn nói em có thể dựa vào vai anh mà ngủ, nhưng lúc này nhìn vào mắt cô lại cảm thấy không nói nên lời. Kinh Phục Châu dang tay ra, lót cánh tay sau gáy An Nguyện, cô cụp mắt xuống nhìn một chút, vừa định ngồi thẳng dậy thì bị anh choàng vai kéo vào lòng mình.
“Ngủ đi.” Anh không nhìn cô, vẻ mặt hơi nghiêm túc. Cổ An Nguyện hơi cứng đờ, rồi cảm thấy đây chỉ là việc nhỏ, không cần phải đôi co với anh. Vì thế cô nhắm mắt lại, đầu hơi nghiêng về phía vai anh, mặt cô chạm vào lớp vải cotton trên áo sơ mi của anh, cảm giác thô ráp tiếp xúc với làn da cô. Kinh Phục Châu giúp cô vén mái tóc rũ xuống ra sau tai, lại vân vê vành tai của cô một chút. Cảm giác mệt mỏi ùa tới như thủy triều, An Nguyện nhíu mày rồi nặng nề chìm vào giấc ngủ.
Kinh Phục Châu rút tay về, ngước mắt lên liền chạm phải ánh mắt của Kinh Nhiễm. Anh nhướng mày, nheo mắt lại nở một nụ cười.
“Em muốn giữ cô ta lại đến khi nào?” Giọng của Kinh Nhiễm không nhỏ, Chu Lẫm ở bên cạnh nghe xong câu này thì nhẹ nhàng nắm lấy tay cô.
Kinh Phục Châu vẫn cười rất ôn hòa. “Tạm thời chưa nghĩ ra.”
“Đừng để người từng giăng bẫy em lại giăng bẫy em lần nữa.” Mắt Kinh Nhiễm quắc lên rất sắc, lúc này ánh mắt ấy giống ánh mắt của Kinh Phục Châu tới chín mươi phần trăm. Chu Lẫm nở nụ cười bất đắc dĩ, kéo tay cô và thì thầm vào tai cô điều gì đó, có lẽ là bí mật giữa hai vợ chồng họ, Kinh Nhiễm lườm anh một cái, vẻ sắc bén ban nãy hoàn toàn biến mất. Kinh Phục Châu nhìn thấy tất cả, anh quay đầu qua, An Nguyện vẫn dựa vào anh ngủ rất ngon lành. Anh cúi đầu dụi dụi vào chóp mũi cô, An Nguyện bực mình nhúc nhích một chút rồi rúc sâu hơn vào lòng anh.
“Yên tâm đi, em không tin tưởng cô ấy.” Kinh Phục Châu nhẹ nhàng đáp lại Kinh Nhiễm một câu, ngừng một chút rồi lại bổ sung thêm. “Em muốn thử đối tốt với cô ấy, nếu như vậy mà cô ấy còn tính kế em thì dù cuộc đời này của em có chôn vùi trong tay cô ấy, em cũng cam chịu.”
Không ai nói chuyện nữa, không khí trở nên yên tĩnh, mãi đến khi máy bay từ từ hạ cánh An Nguyện mới từ trong cõi mộng tỉnh lại. Nửa bên vai của Kinh Phục Châu đã mỏi nhừ, cô vừa đứng dậy anh liền xoa xoa các khớp, hoạt động một chút. Thế là xuống chậm hơn những người khác, nhưng anh cũng không vội gì, hơi ấm trên vai còn vương lại, tạo thành chút lưu luyến.
An Nguyện vừa thức giấc nên đầu óc lơ mơ, lúc đứng dậy động tác hơi nhanh nên trước mắt tối sầm, còn chưa kịp phản ứng lại thì đã ngã nhoài vào lòng Kinh Phục Châu.
“Chưa tới tối mà em đã vội bày tỏ tình yêu à?” Giọng Kinh Phục Châu hàm chứa nụ cười, anh cắn nhẹ vành tai cô thì thầm một câu. Mày An Nguyện nhíu càng chặt hơn, cô muốn đứng dậy rời khỏi đùi anh nhưng lại bị ngăn chặn, ngay sau đó tay anh bắt lấy cằm cô. Môi Kinh Phục Châu còn nở nụ cười nhẹ, khẽ ngậm lấy cánh môi cô, không đi sâu vào, chỉ liếm một cái trên bờ môi rất ám muội.
“Đi thôi.” An Nguyện nghiêng đầu qua, né tránh ánh mắt trắng trợn của anh.
Đào Tử đã chờ sẵn ở bên ngoài từ trước, lúc này đang vừa gật đầu vừa nói chuyện gì đó với Chu Lẫm. Tuy đang là tháng hai nhưng thời tiết ở Thái Lan khá nóng, An Nguyện cởi chiếc áo khoác ra vắt lên cánh tay mình, chậm rãi đi theo sau Kinh Phục Châu. Đào Tử chào một tiếng “Anh Châu” rồi lại nhìn An Nguyện, do dự một chút, câu “chào chị dâu” bị anh ta nén lại, dè dặt đổi thành câu “chào cô An.”
Lúc họ đến là buổi chiều, tối hôm ấy Đào Tử đã chuẩn bị sẵn bữa cơm nghênh đón. Kinh Phục Châu có nhà riêng của mình tại Thái Lan. Xe rời khỏi sân bay, An Nguyện nhìn cảnh vật xa lạ ngoài cửa sổ xe, bỗng nhiên cảm thấy những ngày tháng sống một mình ở phương Bắc mấy tháng trước sao quá xa xôi, giống như là trong mơ. Rốt cuộc thứ gì là mơ, thứ gì là thật, cô bắt đầu không phân biệt được. Cảm giác hoang mang ấy lại được khuếch đại lên trong lòng khi cô nhìn thấy một căn biệt thự nấp sau hàng cây xanh tươi tốt.
Cô đã nghe thấy những lời Kinh Phục Châu nói, anh bảo muốn thử đối tốt với cô.
Phòng của Kinh Phục Châu và An Nguyện ở lầu hai, cách phòng của Kinh Nhiễm và Chu Lẫm một hành lang và mấy căn phòng. Lúc lên phòng nhất định phải đi ngang qua phòng của Kinh Nhiễm thì mới đến được đầu mút của hành lang. Biệt thự được thiết kế và trang hoàng theo phong cách châu Âu, có vẻ không ăn nhập cho lắm với đất nước Thái Lan. Có điều trong một căn phòng trên lầu hai có thờ một tượng phật, lên tới nơi Kinh Nhiễm bước vào quỳ lạy, còn Kinh Phục Châu thì thản nhiên kéo cô về phòng.
“Anh không tin Phật à?” An Nguyện ngồi bên mép giường, ngửa đầu nhìn anh. Trên đường về đây Kinh Phục Châu đổ nhiều mồ hôi nên lúc này đang cởi cúc áo sơ mi, định tắm rửa. Sau khi nghe câu hỏi của cô, anh quay đầu lại, bước chân vốn định đi vào nhà tắm cũng đổi hướng, đi về phía cô. “Em tin Phật?”
An Nguyện lắc đầu, ánh mắt có vẻ hồn nhiên và hoang mang. “Tôi cứ tưởng loại người như các anh chắc sẽ cúng Phật thật nhiều lễ, để sau này chết đi khỏi phải vào vạc dầu.”
Rất lâu rồi cô không nói với anh một câu dài như thế, dù mỗi chữ đều mang theo vẻ cay nghiệt. Kinh Phục Châu mỉm cười, cúc áo sơ mi đã được cởi ra hết, anh cứ phanh áo như thế đi về phía cô, đầu gối một chân gác lên thành giường, chống lên đó rồi người cúi xuống. “Theo cách em nói thì Phật Tổ có khác gì với những tên tham quan dùng tiền là có thể thu mua được? Nếu em tin Phật, câu này là đại bất kính rồi đấy.”
“Tôi không tin.” An Nguyện có vẻ mất hứng, đưa tay đẩy vai anh một cái. “Chẳng phải anh muốn đi tắm sao, nhanh lên đi, toàn mùi mồ hôi không.”
Động tác của cô rất tự nhiên, lại cúi đầu quá nhanh nên không nhìn thấy ánh nhìn rạng rỡ thoáng qua trong mắt Kinh Phục Châu. Rất lâu, rất lâu rồi anh không được nghe cô nói như vậy với mình. Cúi đầu thấp, rút ngắn khoảng cách giữa hai người, Kinh Phục Châu ôm hờ lấy cô, giọng còn nhẹ nhàng hơn vừa rồi. “Tắm chung đi. Chẳng phải em cũng đổ mồ hôi sao?”
An Nguyện không nói gì, ánh mắt nhìn anh đã có vẻ hơi bực mình. Kinh Phục Châu thở dài một hơi, cũng không miễn cưỡng cô. Anh đặt lên trán cô một nụ hôn khe khẽ rồi đứng dậy. “Em có thể đi lòng vòng trong biệt thự để làm quen.”
Cửa phòng tắm được đóng lại, An Nguyện nhìn ngó xung quanh, bày biện rất tinh xảo. Cô nghiêng đầu nghĩ ngợi, dù sao cũng chả có việc gì làm cho nên đứng dậy đi ra ngoài xem. Biệt thự có ba tầng, lầu một dành cho mấy người Thái ở, nghe nói quanh năm ở đây coi sóc nhà cửa; lầu hai dành cho mấy người họ; cầu thang lầu ba khóa kín, có lẽ đã lâu không mở để người ta lên đó. An Nguyện đi loanh quanh lầu hai mấy vòng, cấu trúc các gian phòng đều khá giống nhau, trên đường đi ngang qua phòng Kinh Nhiễm, cửa đang mở, Chu Lẫm ở bên trong nghe có tiếng động nên ngước mắt lên nhìn cô, lịch sự mỉm cười.
Lầu một có lẽ cũng có cấu trúc như vậy, cô thở dài một hơi rồi định trở về phòng. Chân vừa nhích khỏi cầu thang, bỗng nhiên cô nghe thấy bên dưới có tiếng tranh chấp cãi cọ. Cô ngẩn người, quay lại vịn lan can cầu thang nhìn xuống dưới.
Từ lầu hai nhìn xuống, đại sảnh bên dưới thấy rõ mồn một. Hai người đàn ông đang xí xô xí xào nói chuyện bằng tiếng Thái, vừa nói vừa đấm đá cậu thiếu niên dưới đất. Cậu thiếu nhiên thoạt nhìn khoảng chừng mười sáu mười bảy tuổi, cơ thể gầy gò, hoàn toàn không có năng lực phản kháng. Ánh mắt An Nguyện rất lãnh đạm, không muốn nhìn trò hề này nên quay người định bỏ đi.
Cậu thiếu niên dưới lầu không biết bị ai đá vào bụng mà cuộn người lại kêu một câu “cứu mạng”. Hai tiếng này được nói bằng tiếng Trung, hơn nữa còn mang theo giọng Quảng. Đó là tiếng nói quê hương của An Nguyện, cô dừng bước, lại nhìn xuống dưới lầu lần nữa. Cậu thiếu niên đầu tóc rối bù, trên sống mũi còn có vết máu, nửa bên mặt sưng vù lên.
Vì nghe được tiếng động, Chu Lẫm và Kinh Nhiễm cũng từ trong phòng đi ra. Mấy người Trung Quốc đứng trên cao vọng xuống, nhìn mấy người Thái Lan vây đánh một thiếu niên người Trung Quốc. Tình cảnh này làm cho lòng An Nguyện thấy bức bối, cô so dự một chút rồi bước nhanh xuống lầu.
Lão Đổng đứng ngay chân cầu thang lầu một, làm như không nhìn thấy cảnh này. An Nguyện đi lướt ngang qua chỗ gã, nghe thấy gã gọi một tiếng “cô An”, trong giọng nói có ý muốn ngăn cản. An Nguyện không quay đầu lại, lạnh mặt đi về phía mấy người Thái kia. Cô đi cùng với Kinh Phục Châu, lại có một gương mặt rất dễ nhớ nên mấy người Thái kia đều nhận ra. Thấy cô đi đến, họ bèn dừng tay.
Cậu thiếu niên co người lại, nằm nghiêng dưới đất. mấy người đàn ông vây quanh tản ra, An Nguyện nhìn thấy cơ thể hơi co giật của cậu ta. Cô nhíu mày, quay đầu nhìn Lão Đổng. “Có chuyện gì thế?’
“Cô An, chuyện này không liên quan gì đến cô, cô mau lên lầu đi, nhỡ đâu lại làm cô bị thương.” Giọng của Lão Đổng không hề cung kính, mặc dù gã dùng kính ngữ. An Nguyện khoanh hai tay trước ngực, lạnh lùng nhìn gã. “Tôi hỏi anh chuyện gì thế này.”
“Cô An…”
“Có chuyện gì?”
“Thật không liên quan gì đến cô.”
“Có chuyện gì?”
Dường như cô quyết tâm muốn hỏi cho ra lẽ, Lão Đổng thở dài một hơi rồi chỉ vào cậu thiếu niên vừa lồm cồm bò dậy. “Ba nó nghiện thuốc, nó đến mua thuốc cho ba nhưng không mang đủ tiền, muốn giật thuốc.”
An Nguyện cúi đầu nhìn cậu ta.
Đã mười sáu mười bảy tuổi, là lứa tuổi đã phân biệt được phải trái. Trên người cậu ta đã đầy vết thương, đánh nữa e là sẽ mất mạng. An Nguyện xua tay bảo mấy người Thái kia lui ra, đi đến bên cạnh cậu thiếu niên, ngồi xuống. “Cậu đi đi.”
Nghe được tiếng Trung, cậu ta đột nhiên ngẩng đầu lên, lập tức bắt lấy cổ tay An Nguyện. “Chị ơi… Chị gì ơi, em cầu xin chị… Ba em không trụ được nữa, thật sự không chịu được nữa rồi… Chị cho em một ít đi…”
“Ba cậu giống như một cái động không đáy, cậu nên biết đâu là đúng sai, sau này đừng đến đây nữa.” An Nguyện nói xong thì định đứng dậy, cậu ta lại cố níu lấy cánh tay cô không chịu buông. “Chị gì ơi… Chị cũng là người Trung Quốc… Chị coi như là gúp đỡ đồng bào của mình đi…”
An Nguyện nhíu mày, giãy một chút mới tránh ra được, đứng thẳng người dậy nhìn xuống cậu ta. “Đó không phải là giúp mà là hại ông ấy, tôi bảo cậu đi thì đi mau lên.”
Cậu thiếu niên thấy An Nguyện có vẻ cứng rắn bèn không năn nỉ nữa mà chỉ thẳng vào cô, mắng. “Giả vờ lương thiện gì chứ? Trong căn nhà này có ai là người tốt? Không cho thì thôi đi, đừng giả vờ giả vịt dạy đời tôi.”
“Đủ rồi!” Có tiếng nói từ trên lầu truyền xuống, An Nguyện ngẩng đầu lên thì thấy Kinh Phục Châu đã thay bộ quần áo sạch sẽ, mái tóc còn đọng nước, cứ để mặc thế mà xuống lầu. Có lẽ anh đã nghe đại khái cả câu chuyện này, cũng có lẽ hoàn toàn không quan tâm đang xảy ra chuyện gì, chỉ đi thẳng đến trước mặt cậu thiếu niên kia, ném gói gì đó xuống đất. “Cầm lấy rồi cút đi, không có lần sau đâu.”
Sắc mặt Lão Đổng có vẻ hơi ngạc nhiên. “Anh Châu?”
Kinh Phục Châu thờ ơ liếc gã một cái, ra hiệu cho gã im miệng. Cậu thiếu niên đưa bàn tay đầy vết thương ra nhặt gói kia lên, khi nhìn rõ nó là thứ gì thì mặt lập tức thay đổi, ánh mắt vốn đang phẫn nộ bỗng chốc trở nên ngoan dịu, hai chân quỳ phịch xuống đất, không ngừng dập đầu tạ ơn Kinh Phục Châu. “Cảm ơn đại ca… Cảm ơn đại ca…”
An Nguyện đứng một bên, sắc mặt trắng bệch.
Kinh Phục Châu đưa tay đẩy đỉnh đầu của cậu ta một cái, hất hàm về phía An Nguyện. “Đừng cảm ơn tôi, tôi chỉ nể mặt người kia mà thôi. Nào, cảm ơn bà cô của cậu đi.”
Cậu thiếu niên vừa rồi còn nói những lời độc địa với An Nguyện lập tức lồm cồm nhích người tới, bắt lấy cổ tay An Nguyện, không ngừng dập đầu. “Cảm ơn bà cô… Cảm ơn bà cô…”
An Nguyện vô thức thối lui một bước, ánh mắt rất ngạc nhiên. Kinh Phục Châu nhướng mày, đứng bên cạnh cười khẽ.
Cậu thiếu niên cầm cái gói nho nhỏ kia ra về, chân trái bị đánh đến cà nhắc, dáng chạy xiêu xiêu vẹo vẹo. Kinh Phục Châu thu mắt về, nhìn An Nguyện. “Nhìn thấy rồi chứ? Đó là người mà em muốn cứu vớt theo lý tưởng của mình, chỉ cần có hàng, nó có thể quỳ xuống gọi ông, gọi cha. Trên đời này đã không còn thánh nhân nữa rồi, An Nguyện, em phải học được thay đổi theo thời thế.”
An Nguyện nhìn anh, lại nhìn xung quanh, ánh mắt của mọi người đều đổ dồn vào cô như đang nhìn một người quái dị. Trong thế giới của họ cô là khác loại, còn trùm ma túy là thần linh, là Phật Tổ, là ánh sáng đức tin mà họ ngưỡng vọng. Là cô không biết phân biệt trắng đen, cô tự cho mình là đúng, cô đã nhìn lầm thiện ác. Bất kể là Hứa Cửu Xương trước đây hay cậu thiếu nay bây giờ, họ đều giáng một cái tát mạnh mẽ lên mặt cô. Kinh Phục Châu tốn công sức như thế, chẳng qua là muốn hủy hoại niềm tin nhỏ bé mà cô kế thừa từ Trình Kỳ.
Cô rất sợ hãi, Kinh Phục Châu đã sắp thành công rồi.
Cào lại mái tóc ướt sũng, Kinh Phục Châu kéo An Nguyện lên lầu. Tiệc tối diễn ra vào lúc tám giờ, trước đó anh muốn nghỉ ngơi một chút, ngủ một giấc ngon lành. Anh không hề dốc lòng sắp đặt điều gì, nhưng lòng người vốn là thế, cô đang kiên trì điều gì chứ? Thế giới này đâu nghe được tiếng lòng của cô.
Cửa phòng đóng lại, Kinh Phục Châu ném cho An Nguyện chiếc khăn lông. Cô nhận lấy, trùm nó lên đầu Kinh Phục Châu. Bên dưới chiếc khăn, những sợi tóc ướt nhẹp và mềm mại, tay cô dừng lại một chút, chiếc khăn hơi trượt xuống, che lỗ mũi anh.
Cổ tay bị nắm lại, An Nguyện cúi đầu. Kinh Phục Châu bắt lấy tay cô, nụ cười trên môi nhàn nhạt mà cuốn hút. “An Nguyện em không giết được tôi đâu, đừng tốn công vô ích. Chúng ta đến đây để đón năm mới, giao thừa năm nay đừng để ai chết trong tay em, nếu không nửa đời sau của em sẽ không dễ chịu đâu.”
An Nguyện nhếch môi lên. “Anh tin không, sẽ có ngày tôi giết được anh.”
Anh gật đầu, ôm lấy eo cô, kéo cô ngồi lên đùi mình, cách lớp quần áo hôn lên hình xăm trên vai cô, ánh mắt dịu dàng quyến luyến. “Tôi đợi ngày đó.”