Nàng bất mãn bễu môi đi phía sau hắn .'' Này, ngươi chưa cho ta biết ngươi giúp ta có mục đích gì đấy?''
Hắn đứng lại, thành công khiến nàng đang đi tới không dừng kịp mà đụng vào lưng hắn. Nàng xoa xoa cánh mũi, mắt ngấn nước, bộ dáng thỏ nhỏ chịu uỷ khuất.
Hắn xoay người không mặn không nhạt đáp :''Ta chỉ là tiện tay''
Nàng lườm lườm."Phi! Ta tin vào! Ngươi mà tốt vậy à?''
“Tiểu nữ nhân, đừng có lúc nào cũng mắn người như thế! Vả lại ta đã giúp nàng.... vậy....nàng ...cũng phải báo đáp ta, vậy mới công bằng... đúng không?’’
" Ngươi xem, trên người ta đâu có gì mà báo đáp ngươi chứ, ta rất là nghèo a~ ?"
Hắn tặng nàng ánh mắt khinh bỉ. "Ta có nói ta cần những thứ đó trên người nàng sao?"
Nàng lo sợ chống lại con ngươi thâm thúy của hắn, e dè hỏi : '' Không phải ý ngươi là muốn ta lấy thân báo đáp đấy chứ? Ta nói trước, chuyện đấy ngàn vạn lần không được đâu đấy!''
“Thì ra nàng có ý định lấy thân báo đáp à? Mặc dù hơi ủy khuất cho ta, nhưng.....ý tưởng này cũng không tệ đâu .” Nam nhân nào đó vừa nói vừa làm bộ dạng đăm chiêu suy nghĩ.
“…”
"Được rồi! Ta dẫn nàng đi dùng chút điểm tâm."
Hai người lại tiếp tục một trước một sau bước đi, khi ngang qua sân đại viện cặp mắt không an phận của người nào đó rơi vào thứ đang đặt trước sân kia.
Chân dừng lại cước bộ, cặp mắt nàng không khỏi mở to mà nhìn chầm chầm vào nó. ''Đây....Cái này ...cái này... Nàng không phải nhìn nhầm chứ? Cái...cái... đặt trước sân kia chẳng phải... là đàn Piano sao?"
Nàng hưng phấn, không quản đang trong phủ của người lạ mà chạy thẳng đến chỗ đặt đàn, cứ đứng đấy im lặng mà quan sát, nhìn trái, nhìn phải, hết nhìn phím đàn lại nhìn đến bàn đạp, không bỏ sót bất cứ thứ gì.
Đem tay sờ sờ vào phím đàn, một thanh âm trong trẻo phát ra, nàng không phải đang tưởng tượng a~
Một nha hoàn thấy nàng sờ lung tung vội chạy đến ngăn cản, chụp lấy cánh tay của nàng. "Cô nương, ngươi không biết thì đừng nên nháo a! Thứ này là của sứ thần phương Tây mang đến, lỡ có chuyện gì mệnh của cô nương không giữ được đâu."
Nàng hất cằm.''Hừ! Ai nói ta không biết? Chỉ là ta nhớ không nhiều bài hát thôi."
Nhìn ánh mắt nghi ngờ của nha hoàn nàng có một loại cảm giác thất bại ."Sao? ....Ngươi không tin ?....Được ta đàn cho ngươi xem mà mở rộng tầm mắt."
Hắn bước tới phất tay bảo nha hoàn lui xuống bước đến gần nàng giong nghi ngờ hỏi ." Nàng biết cái này?''
'' Ờ! ''
''Nàng cũng biết cách sử dụng nó?''
''Dĩ nhiên.''
''Nàng nói thật ?''
Nàng xoay người lại trợn mắt nhìn hắn."Nhìn bổn cô nương dễ thương, khả ái như vậy lại đi nói láo với ngươi hay sao?''
Nhìn vẻ mặt không thể tin của hắn nàng hắng giọng.
"Thôi được! Để chứng minh, ta hy sinh đàn một bài cho ngươi xem.'' Nàng vỗ ngực đầy tự tin.
Hắn cười, nụ cười câu hồn ." Hảo, ta xin rửa tai lắng nghe đây.''
Nàng ngồi xuống trước đàn, tay lướt nhẹ trên dãy phím.
Hắn giễu cợt nói.'' Không biết thì cứ nhận, ta không trách phạt.... ...''
Lời hắn chưa dứt, một thanh âm trong trẻo truyền đến khiến hắn như đứng hình.
Nàng nghĩ thầm.'' Ở đây có ai biết đến Romeo và Juliet không nhỉ? Nàng đàn bài này chắc chả ai biết đâu. Hắc hắc.''
" Nàng thế nhưng biết đàn thât, cả triều đình đều đã hết cách, các tài nữ trong kinh thành cũng chẳng ai biết....Thế nhưng...nàng làm được. Nàng có thật là Lạc Khả Khả? Nhưng dù sao thì ....nữ nhân này ..hắn đã định nàng.''