Tình Kiếm

Chương 107: Chương 9: Nhứ phiêu phi tình




“Thực ra, thực ra…..” Phi Nhứ ấp úng hồi lâu nhưng không nói ra là ai.
“Nếu không muốn nói cũng không cần phải miễn cưỡng, thời gian không còn sớm, nàng về đi, ta cũng muốn nghỉ ngơi, ngày mai còn muốn đi tiếp” Hoa Nhược Hư có chút không kiên nhẫn.
“Ta không phải không muốn nói, mà chỉ sợ nói ra công tử không tin” Phi Nhứ vội vàng nói.
“Nàng không nói, sao biết ta không tin?” Hoa Nhược Hư có cảm giác vừa bực mình vừa buồn cười.
“Vậy, ta nói, là Nam Cung Phi Vân bảo ta làm, công tử có biết người này không?” Phi Nhứ khẩn trương nhìn Hoa Nhược Hư.
Nam Cung Phi Vân? Hoa Nhược Hư trong lòng chấn động, hắn vốn vẫn nghĩ rất có thể là do Diệp Bất Nhị làm, nhưng không ngờ rằng lại là Nam Cung Phi Vân.
“Ta đã nói ta nói công tử cũng không tin, Nam Cung Phi Vân cũng không có danh tiếng gì trên giang hồ, nhưng quả thật là do hắn làm, võ công của hắn cũng rất cao, thật sự, ta không lừa công tử” Phi Nhứ thấy Hoa Nhược Hư trầm mặc không nói, tưởng rằng hắn không tin lời nàng nói.
“Ta chưa nói không tin” Hoa Nhược Hư lắc đầu, trong lòng lại nghĩ đến quan hệ giữa Nam Cung Phi Vân và Thần Cung, nếu như Nam Cung Phi Vân quả thật là sứ giả thứ tư của Thần Cung, như vậy lần đó muốn cho Đại Nhi và hắn chết chẳng lẽ là người của Thần Cung, hơn nữa Thần Cung cũng lại khóe lóe xuất hiện như vậy, như thế xem ra khả năng là Thần Cung là rất lớn, chỉ là độc lại là chuyện gì? Chẳng lẽ hạ độc không phải là Độc Môn? Trong thời gian ngắn Hoa Nhược Hư phát hiện đã rơi vào một mê cục.
“Công tử tin? Vậy công tử bây giờ có phải không trách ta?” Phi Nhứ nhìn Hoa Nhược Hư với vẻ chờ mong.
“Ta nếu như mang nàng từ chỗ Đại Nhi đi, sẽ không có ý định truy cứu chuyện trước kia” Hoa Nhược Hư thản nhiên nói, trầm ngâm một chút rồi đột nhiên hỏi, “Nàng biết Nam Cung Phi Vân lúc nào? Hắn cho nàng chỗ tốt gì mà nàng lại giúp hắn?”
“Ta, ta biết hắn không được bao lâu, hắn, hắn không cho ta chỗ tốt gì hết” Mặt Phi Nhứ khẽ biến, cả người trở nên mất tự nhiên, nhỏ giọng nói.
“Vậy nàng bán đứng Đại Nhi cho một người mới biết sao?” Trong giọng của Hoa Nhược Hư có vài phần tức giận.
“Ta, ta không phải như thế, ta…..” Phi Nhứ chán nản ngồi xuống, hai tay ôm đầu, đầu óc dường như trở nên hỗn loạn.
“Rốt cuộc là như thế nào? Nàng thành thật nói ra được không? Chẳng lẽ là hắn bắt buộc nàng?” Trong giọng Hoa Nhược Hư càng lúc càng tức giận.

“Bởi vì, bởi vì lúc đó ta thấy công tử không để ý tới ta, trong lòng không được vui, vừa lúc ta biết hắn, rất khéo léo, hắn cũng giống như công tử, tao nhã nho nhã và hòa khí, ta liền thích hắn, cũng không phải, ta chỉ là thích một chút, sau đó ta liền giúp hắn” Phi Nhứ cúi đầu, nhỏ giọng nói, nói một cách đứt đoạn.
“Chỉ đơn giản như vậy sao?” Hoa Nhược Hư có chút không tin.
“Đúng, là đơn giản như vậy, sau này sau này ta nhìn thấy công tử thật sự chết, ta rất khó chịu, sau đó ta cũng không đi tìm hắn. Đến sau này, ta nghe nói công tử còn sống, ta liền lén trở về, nhưng không ngờ rằng vừa trở về không được bao lâu đã bị người trong cung phát hiện” Phi Nhứ lén nhìn Hoa Nhược Hư một cái liền vội vàng cúi đầu xuống.
Hoa Nhược Hư lại trầm ngâm, nếu như lời Phi Nhứ nói đều là thật vậy chuyện này dường như đã đơn giản hơn. Đương nhiên đây chỉ là đơn giản đối với Phi Nhứ mà nói, nhưng đối với Nam Cung Phi Vân mà nói lại không đơn giản như vậy.
“Nàng và Nam Cung Phi Vân quen nhau như thế nào?” Hoa Nhược Hư trầm ngâm một lát, nhíu mày hỏi.
“Không nhớ rõ lắm, hình như là lúc ta ngồi ngẩn người trong một tửu quán, sau đó hắn mới đi vào, đúng là hắn chủ động bắt chuyện với ta” Phi Nhứ nghĩ lại, bây giờ nàng hình như rất thành thật, Hoa Nhược Hư hỏi gì nàng nói cái đó.
“Chẳng lẽ Nam Cung Phi Vân cố ý t ìm Phi Nhứ? Nếu quả thật như vậy, Nam Cung Phi Vân hẳn rất quen thuộc với những người bên cạnh Đại Nhi” Hoa Nhược Hư đột nhiên đổ mồ hôi lạnh, chẳng lẽ bên cạnh Tô Đại Nhi có nội gian?
“Điều ta biết đều đã nói ra, thực ra ta cũng không biết hắn là ai, chỉ là trong lúc hồ đồ liền giúp hắn, hắn lần đó cũng chỉ nói làm ta lừa công tử và tiểu thư đến đó, không nói cho ta là muốn giết hai người” Phi Nhứ lại nhỏ giọng nói, nhưng Hoa Nhược Hư lại phát hiện lời nói của nàng hơi hỗn loạn, lúc trước nàng nói là muốn hại chết hai người bọn họ, bây giờ lại nói không biết làm cho hắn rốt cuộc không biết nàng lúc nào nói thật, lúc nào nói giả.
“Được, nàng ra ngoài trước đi!” Hoa Nhược Hư khẽ thở dài một tiếng, trong lúc nhất thời hắn cũng không nghĩ ra, tạm thời không nghĩ là tốt.
“Ta, ta không ra!” Phi Nhứ quật cường nhìn Hoa Nhược Hư, không chịu đứng dậy.
“Đi ra!” Hoa Nhược Hư nhỏ giọng mắng, Phi Nhứ ủy khuất nhìn Hoa Nhược Hư một cái, nàng đứng lên ngoan ngoãn đi ra.
Hoa Nhược Hư thở phào một hơi, hắn thật đúng là sợ Phi Nhứ không đi, hắn đã sớm lĩnh giáo tính kiên nhẫn của nàng, không muốn lĩnh giáo một lần nữa.
Hoa Nhược Hư để nguyên quần áo nằm trên giường, trong đầu đầy những âm thanh phức tạp, bắt đầu trở nên mờ mịt, đột nhiên tiếng bước chân nhẹ nhàng làm hắn bừng tỉnh, đang có người nhẹ nhàng đi tới bên giường. Hoa Nhược Hư nhắm mắt lại không di chuyển, bên tai đột nhiên truyền đến một vài âm thanh, một người giở chăn lên chui vào.

Hoa Nhược Hư một chưởng đánh tới, đồng thời mở mắt ra, nhưng lại lập tức thu tay lại.
“Nàng làm gì?” Tim Hoa Nhược Hư đập mạnh, một thân thể trắng nõn mềm mại đang dán lại, cả người Phi Nhứ không một mảnh vài đang nhào vào người hắn.
“Ta cho công tử không được sao? Ta, thân thể ta rất trong sạch, ta chưa cho Nam Cung Phi Vân chạm vào, thật mà, công tử tin ta đi” Vẻ ủy khuất của Phi Nhứ tràn ngập vẻ hấp dẫn, hai tay bá lấy cổ Hoa Nhược Hư, thân thể mềm mại trần truồng khẽ run lên.
“Mặc quần áo vào!” Hoa Nhược Hư ra lệnh cho nàng.
Phi Nhứ không nói gì nhưng lại liều mạng lắc đầu, trong mắt lộ ra vẻ quật cường.
Hoa Nhược Hư đẩy hai tay đang bá lấy cổ mình ra, từ trên giường đứng lên bay ra khỏi giường, dứt khoát đi ra ngoài. Gió đêm mang theo một tia lạnh lùng, cảm giác nóng rực
“Hoa sư huynh, huynh cũng không ngủ được sao?” Phía sau truyền đến một giọng nói thanh thúy, Hoa Nhược Hư xoay người lại thì thấy Tuệ Mẫn đang đứng ở đó, đang mỉm cười nhìn hắn.
Hoa Nhược Hư cũng khẽ mỉm cười, gật đầu, nhưng trong lòng lại cảm thấy xấu hổ, hắn ngủ không được không phải vì trong lòng buồn phiền mà bởi vì bị Phi Nhứ quấy rối.
“Hoa sư huynh, huynh có nghĩ tới chúng ta tiếp theo nên làm như thế nào không?” Tuệ Mẫn trầm ngâm một chút rồi hỏi.
“Về Kim Lăng trước đã, đúng rồi, sư muội, trước kia sư phụ còn có giao cho các người chuyện gì khác không?” Hoa Nhược Hư thoáng trầm ngâm một chút rồi hỏi.
“Ba người chúng ta, còn có Vô Trần sư huynh tổng cộng là bốn người, trên thực tế hơn mười năm trước đã đi theo thiền sư, chỉ là chúng ta chưa từng công khai lộ diện trong chốn giang hồ mà thôi” Tuệ Mẫn nhỏ giọng nói, trong lời nói hàm chứa vẻ bi thương, “Chúng ta từ trước đến nay vẫn không biết tại sao thiền sư muốn làm như vậy, cho đến bây giờ chúng ta vẫn như cũ không rõ ràng lắm tại sao thiền sư lại muốn chết. Trước khi Hoa sư huynh đến Thiếu Lâm tự, thiền sư đã phân phó chúng ta, bốn người chúng ta về sau sẽ đi theo sư huynh, nghe theo sự phân phó của sư huynh. Cho nên muội mới hỏi sư huynh có ý định gì không”
“”Ta và sư phụ đã một năm chưa gặp, một năm trước ta còn là một thư sinh không biết võ công, chỉ một năm ngắn ngủi đã cảnh còn người mất” Hoa Nhược Hư nhẹ nhàng nói, trong mắt hiện lên một tia đau xót, “Trước kia ta không nghĩ rằng mình lại gặp nhiều chuyện đến vậy, lần này trước khi gặp sư phụ thực ra ta cũng không nghĩ tới nên làm gì cho võ lâm, nhưng đến bây giờ ta biết ta đã có một trách nhiệm đó là ta phải làm thật tốt nhiệm vụ mà sư phụ giao cho, như vậy cũng có thể an ủi sư phụ trên trời”.
“Đúng, sư muội, Vô Trần sư huynh mà muội nói có phải là tiểu hòa thượng đưa thư đến cho ta?” Hoa Nhược Hư nhớ đến tiểu hòa thượng, liền hỏi.

Tuệ Mẫn gật đầu, Hoa Nhược Hư trầm ngâm không nói.
“Thiền sư đã nói, Vô Trần sư huynh là người đôn hậu cương trực, khó có thể đảm nhiệm trọng trách, chỉ có thể làm người trợ giúp huynh mà thôi” Tuệ Mẫn lại nói tiếp.
“Công tử, công tử sao lại bỏ ta mà ra bên ngoài vậy” Lúc này giọng nói của Phi Nhứ lại truyền tới, trong khi giãy dụa quần áo của nàng có chút hỗn độn, hơn nữa nàng lại đang đứng ở cửa phòng Hoa Nhược Hư.
“Hoa sư huynh, tiểu muội về phòng” Mặt Tuệ Mẫn đỏ lên, nàng vội vàng mượn cớ rời đi.
Trong lòng Hoa Nhược Hư rất tức giận, xem ra hiểu lầm là không thể tránh khỏi.
“Đi vào!” Hoa Nhược Hư dùng sức đẩy Phi Nhứ vào phòng, bịch một tiếng đóng cửa lại.
“Nàng rốt cuộc muốn làm gì? Nàng muốn ngủ ở đây thì ngủ đi không nên chạy lung tung” Hoa Nhược Hư hung hăng nhìn nàng.
“Sao? Sợ bị người khác biết sao? Hay là công tử coi trọng sư muội xinh đẹp kia?” Phi Nhứ không có chút gì là sợ hãi.
“Nàng quả thực không hiểu gì hết sao” Hoa Nhược Hư hận không thể đánh người, “Nàng có biết không, sư phụ của ta mới mất có vài ngày, nàng có biết chúng ta như thế này, trong mắt người khác sẽ như thế nào không? Ta thì không sao hết, cũng không phải lần đầu tiên ta bị người hiểu lầm, nhưng ta nói cho nàng biết, ta không muốn sư phụ đã mất còn bị người khác nói đệ tử mà người thu không giống ai”.
“Tức giận như vậy làm gì, ta, ta không nói là được chứ gì” Phi Nhứ ủy khuất nói, vội vàng xoay người chui vào trong chăn, sau đó không nói một tiếng nào, giả vờ ngủ say.
Hoa Nhược Hư hung hăng khoát tay, hầm hè ngồi xuống, đêm nay xem ra hắn không ngủ được.
Sáng hôm sau Chu Trường Phong, Trịnh Vân Phàm thấy Phi Nhứ đi theo phía sau Hoa Nhược Hư thì có chút giật mình, nhưng Tuệ Mẫn lại có chút ngượng ngùng khi nhìn hai người bọn họ. Dường như nàng cảm thấy tối qua mình quấy rầy hai người là không hay cho lắm.
“Nàng gọi là Phi Nhứ” Hoa Nhược Hư nói vài lời ngắn ngủi giới thiệu Phi Nhứ với Tuệ Như.
Một hàng năm người đi rất khẩn trương, trong lòng Hoa Nhược Hư hơi buồn bực, bắt đầu nghĩ đến giai nhân ở Kim Lăng, càng muốn nhanh chóng trở về.
“Chu sư đệ, Trịnh sư đệ, sư muội, các ngươi cẩn thận, có người đang theo dõi chúng ta” Trên đường, Hoa Nhược Hư đột nhiên nhỏ giọng nói, ba người gật đầu, dường như bọn họ cũng đều phát hiện ra.

“Ta đi giết bọn họ” Phi Nhứ vừa nói đã xoay người lại.
“Quay lại!” Hoa Nhược Hư nhỏ giọng quát, “Không nên đả thảo kinh xà, còn có không nên hơi một tí là giết người” Từ bé đến lớn đều ở bên cạnh ma nữ cũng là ma nữ, giết người đối với các nàng mà nói không khác gì ăn cơm vậy.
“Biết, ta nghe lời công tử còn không được sao? Cần gì phải hung hăng như vậy chứ?” Phi Nhứ nói thầm, trong lòng cũng cảm thấy kỳ quái, gần đây tính tình Hoa Nhược Hư dường như biến đổi không ít, hơi một tí là giận.
“Sư huynh, sư tẩu cũng là vì tốt cho huynh, không nên trách sư tẩu” Tuệ Mẫn dường như có chút mềm lòng.
“Sư muội, không được nói bậy, nàng không phải sư tẩu của các người” Hoa Nhược Hư dở khóc dở cười, hôm qua Phi Nhứ làm thật là tốt, quả nhiên đã bắt đầu sinh ra ảnh hưởng xấu.
“Đúng đúng, ta chỉ là nha hoàn của công tử” Phi Nhứ ở bên cạnh tiếp lời, tuy nhiên lại càng làm cho người ta có cảm giác càng vẽ càng đen.
Hoa Phi Hoa hung hăng trừng mắt nhìn Phi Nhứ.
Bỗng nhiên Hoa Nhược Hư dừng lại, nhanh chóng quan sát bốn phía một chút, hai bên đều là những sườn núi thấp, mà bọn họ đang đi ở trên một con đường ở giữa, trên núi trọc lóc hiển nhiên không có khả năng ẩn dấu người, nhưng hắn lại cảm nhận được một cỗ sát khí quen thuộc.
“Cẩn thận dưới chân” Hoa Nhược Hư đột nhiên quát lên, Bạch Y Lâu theo cảm giác của hắn hiển nhiên lại là sát thủ của Bạch Y Lâu, mà tình huống này hắn và Hoa Phi Mộng đã từng gặp phải một lần.
Lời còn chưa dứt, hoàng thổ hai bên sườn núi đã vỡ ra, sát khí ngập trời cuốn đất đá nhanh chóng cuốn về phía năm người. Lần này Hoa Nhược Hư đã đoán sai, bọn họ cũng không ẩn dưới mặt đất mà lại giấu vào ở hai bên, thực ra Bạch Y Lâu chưa bao giờ dùng một phương pháp để giết cùng một người.
Hoa Nhược Hư hét lên một tiếng, sự bi thương từ cái chết của Giác Viễn thiền sư và sự tức giận đối với Phi Nhứ được chuyển thành sát ý, Thiên Tinh Lệ, Tình Kiếm tàn nhẫn đâm vào đám sát thủ.
Ba người Chu Trường Phong cũng đã động, hôm nay Hoa Nhược Hư cũng mới thực sự nhìn thấy võ công của bọn họ, quả nhiên không hổ là do Giác Viễn thiền sư dạy bảo, mặc dù hỏa hầu và sự tàn nhẫn còn hơi khiếm khuyết, nhưng chỉ luận võ học cũng đã đủ bước vào cảnh giới nhất lưu. Một người đối phó với bốn sát thủ xem ra vẫn còn dư sức.
“Không cần lưu tình, giết!” Hoa Nhược Hư lạnh lùng quát lên một tiếng, kiếm thế biến đổi, Tình Kiếm Chi Loan mang theo tưởng niệm đối với thê tử, kiếm khí như chớp chém đến trước mặt hai tên sát thủ, hai tiếng kêu thảm thiết vang lên, Hoa Nhược Hư không nhìn đến bọn họ, kiếm phong lập tức biến đổi vung về phía sau, lại hai tiếng kêu thảm thiết nữa vang lên.
Mười bước giết một người, thiên lý bất lưu hành. Giết! Giết! Giết! Trong lòng Hoa Nhược Hư tràn ngập sát ý, đám sát thủ bị Tình Kiếm uống máu, trong không khí tràn ngập sự thê lương



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.