Tình Kiếm

Chương 109: Chương 11: Thế cục hỗn tạp




“Thiếu gia” Mới vừa bước ra khỏi cửa vài bước liền phát hiện Hàm Tuyết đang đứng phía trước, một dáng vẻ đáng thương đang nhìn mình.
“Tiểu Tuyết, muộn như vậy sao còn chưa ngủ?” Trong lòng Hoa Nhược Hư dâng lên một cảm giác thương tiếc.
“Tiểu Tuyết nhớ thiếu gia” Hàm Tuyết lao vào lòng Hoa Nhược Hư, nũng nịu nói.
Hoa Nhược Hư ôm eo Hàm Tuyết, ôm nàng đi qua hành lang đến phòng của nàng, tiến vào lại phát hiện Hàm Tuyết đã ngủ.
“Tiểu Tuyết sau khi tỉnh lại, cả ngày đều muốn thấy đệ, mỗi ngày cũng không thể ngủ ngon, hy vọng đệ trở về. Ban ngày thật vất vả nhìn thấy đệ trở về, đệ lại không có thời gian với muội ấy, bây giờ cuối cùng cũng coi như đợi được đệ” Bên ngoài cửa truyền đến giọng nói của Tây Môn Lâm.
“Tiểu Tuyết, Tiểu Tuyết, sao muội lại ngốc như vậy” Hoa Nhược Hư thở dài một hơi, nhẹ nhàng đặt nàng vào trong chăn, lặng lẽ nhìn nàng thật lâu.
“Lâm tỷ, giúp đệ chú ý Tiểu Tuyết nhé” Hoa Nhược Hư rốt cuộc cũng đứng lên, đi tới cửa nhỏ giọng nói.
“Đệ không có chăm sóc muội ấy sao?” Trong mắt Tây Môn Lâm có một tia trách cứ.
“Đệ đến chỗ Mộng Nhi, có một số việc muốn hỏi muội ấy” Hoa Nhược Hư lắc đầu nói.
“Được rồi, Tiểu Tuyết cũng không tỉnh lại ngay đâu, thân thể của muội ấy vẫn còn khá suy yếu” Tây Môn Lâm thở dài nói.
Hoa Phi Mộng ngơ ngác nhìn nóc nhà, trong lòng đang mắng một người, rốt cuộc nghe được tiếng bước chân quen thuộc không khỏi vui vẻ.
Hoa Nhược Hư vừa vào cửa đã phát hiện ra Hoa Phi Mộng đang giả vờ ngủ, thầm cảm thấy buồn cười, Hoa Phi Mộng bình thường rất dã man nhưng lại rất thẹn thùng.
“Mộng Nhi, đừng giả vờ ngủ nữa, huynh có chuyện muốn hỏi muội” Hoa Nhược Hư chui vào trong chăn ôm nàng, Hoa Phi Mộng vẫn còn giả bộ, Hoa Nhược Hư buồn cười nhéo mặt nàng.
“Tên vô lại, muộn như vậy mới đến tìm muội” Hoa Phi Mộng đột nhiên hung hăng cắn một cái trên tay hắn, tức giận nói.
“Cung Nhã Thiến có đến tìm muội không?” Hoa Nhược Hư vừa nhẹ nhàng cởi bỏ dây áo trên người nàng, vừa nhẹ giọng hỏi.
“Cung chủ cho tới bây giờ đều không đến tìm chúng ta, chỉ có Thánh nữ là liên lạc với chúng ta” Hoa Phi Mộng nhỏ giọng rên rỉ một tiếng, trong đôi mắt tràn ngập sự hưng phấn.

“Mấy ngày rồi nàng ta không tới?” Hoa Phi Mộng vuốt ve ngọc thể động lòng người, trong lòng dần dần dâng lên một ngọn lửa nóng rực.
“Đã tới hai lần, muội làm theo lời huynh nói, nói những gì đã chứng kiến cho Thánh nữ nghe” Hoa Phi Mộng lại nhỏ giọng mắng một tiếng, “Tên vô lại, không nên làm loạn, huynh hỏi cho xong trước đi”.
Hoa Nhược Hư đã không thể chờ đợi được nữa mà tiến vào thân thể nàng, hắn vốn là người trẻ tuổi huyết khí phương cương, mấy ngày qua luôn phải đối mặt với sự hấp dẫn của Phi Nhứ, tình dục tích lũy nhiều ngày vừa rồi thiếu chút nữa bị Hoa Ngọc Phượng làm cho bộc phát, bây giờ đã hoàn toàn bùng nổ trên người Hoa Phi Mộng.
Hoa Nhược Hư tham lam xâm chiếm vưu vật động lòng người, tiếng rên rỉ vang lên đứt quãng từ cái miệng mê người bên dưới, trong không khí tràn ngập dục tình.
“Mộng Nhi, Thánh nữ kia là ai, muội có biết không?” Cơn sóng tình mãnh liệt thứ nhất qua đi, Hoa Nhược Hư vẫn nhẹ nhàng nhấm nháp da thịt Hoa Phi Mộng, nhỏ giọng hỏi.
“Không biết, trừ Cung chủ ra, không ai biết nàng ta là ai” Hoa Phi Mộng thở hổn hển, nằm im trong lòng Hoa Nhược Hư.
“Du Du nói cho huynh, Thần Cung có tứ đại sứ giả, còn một người khác có phải là Nam Cung Phi Vân hay không?” Hoa Nhược Hư nghĩ nghĩ rồi hỏi.
“Nhược Hư, muội, muội thật sự không thể nói” Hoa Phi Mộng có vẻ khiếp sợ, dùng ánh mắt cầu khẩn nhìn Hoa Nhược Hư.
“Mộng Nhi, muội vì sao phải sợ Cung Nhã Thiến kia như vậy? Muội không thể an tâm ở bên cạnh huynh sao?” Trong lòng Hoa Nhược Hư dâng lên một cảm giác không hài lòng.
“Thực ra, Cung chủ luôn đối xử tốt với bọn muội, lão Cung chủ cũng đối với bọn muội rất tốt. Nhược Hư, muội thật sự không muốn phản bội họ, điều có thể nói cho huynh, muội tận lực nói cho huynh, nhưng có một số việc muội thật sự không thể nói, huynh đừng trách muội được không?” Giọng nói của Hoa Phi Mộng có chút ai oán.
“Mộng Nhi, huynh không trách muội, được rồi, ta không hỏi nữa” Hoa Nhược Hư nhẹ nhàng vỗ vỗ tấm lưng trần của nàng, dịu dàng nói. Thân thể mềm mại của Hoa Phi Mộng như một con nhuyễn xà cuốn lấy hắn, trong miệng phát ra những tiếng rên rỉ đầy hấp dẫn, lửa dục trong lòng Hoa Nhược Hư trong nháy mắt bị nàng thiêu đốt, hai người lại quấn lấy nhau.
Trong lòng Hoa Phi Mộng đầy mâu thuẫn, nàng không ngừng lắc lư giữa Thần cung và tình lang, không biết rốt cuộc nên hướng về bên nào, trong lòng càng thêm khổ sở, trong lòng nàng vẫn có một ý nghĩ nếu như nàng có thể chiếu cố cả hai bên vậy tốt biết bao.
Nhìn nam nhân bên cạnh, Hoa Phi Mộng cảm thấy ngọt ngào và hạnh phúc, cũng có vài phần thỏa mãn. Mặc kệ sau này như thế nào, ít nhất bây giờ nàng còn có thể ở bên cạnh tình lang, có cuộc sống vui vẻ như vậy cũng là đủ rồi.
Hôm sau, Hoa Nhược Hư đi tới Ma Cung.
“Lưu Vân, Đại Nhi có ở bên trong chứ?” Nhìn thấy Lưu Vân, Hoa Nhược Hư khẽ cười hỏi.

“Công tử, tiểu thư đang chờ người” Lưu Vân cười hì hì.
“Chờ ta?” Hoa Nhược Hư lắc đầu cười xấu hổ, Tô Đại Nhi biết hắn muốn tới sao?
Bước và khuê phòng Tô Đại Nhi, phát hiện ra nàng còn chưa rời giường, vừa thấy Hoa Nhược Hư tiến vào, nàng đã yêu kiều cười rồi nhảy từ trong chăn thẳng vào lòng hắn. Lúc này Hoa Nhược Hư mới hiểu rõ ý của Lưu Vân, Đại Nhi đang chờ hắn hầu hạ nàng.
“Đại Nhi, Phi Nhứ nói Nam Cung Phi Vân sai khiến nàng, tuy nhiên cũng không biết là thật hay là gì, nàng ta nói không biết lúc nào nên tin là thật” Hoa Phi Mộng một bên hầu hạ mỹ nữ mặc quần áo, một bên nhỏ giọng nói.
“Nhược Hư ca ca, không cần suy nghĩ nhiều như vậy, trước hết chơi với muội đã” Tô Đại Nhi dường như không thèm để ý đến chuyện này, bắt đầu làm nũng trong lòng Hoa Nhược Hư.
Tô Đại Nhi đầu tiên là bắt Hoa Nhược Hư đánh cờ với nàng, đánh cờ xong lại đánh đàn cùng nàng, cứ như vậy hơn nửa ngày thoáng cái qua đi. Trong lòng Hoa Nhược Hư cũng có chút lo lắng, ngày mai sẽ đi Diệp gia mà hắn còn chưa chuẩn bị tốt.
“Đúng rồi, Nhược Hư ca ca, Bách Lý Hồ bị muội giết rồi, huynh thưởng gì cho muội đây?” Tiếng đàn rốt cuộc ngừng lại, Tô Đại Nhi lại bắt đầu muốn Hoa Nhược Hư vẽ tranh cho nàng.
“Đại Nhi, muội muốn thưởng gì sẽ được cái đó” Hoa Nhược Hư mặc dù có chút không yên lòng, nhưng nghe nói Bách Lý Hồ chết vẫn cảm thấy sửng sốt, chiếc bút dừng lại giữa không trung.
“Sau này mỗi ngày đều phải đến với muội” Tô Đại Nhi mở miệng đã làm Hoa Nhược Hư giật mình, mỗi ngày? Vậy hắn còn làm chuyện khác như thế nào.
“Đại Nhi¸huynh không có nhiều thời gian như vậy, muội lại không chịu đi theo ta” Hoa Nhược Hư có chút bất đắc dĩ nói.
“Vậy cứ ba ngày đến một lần” Tô Đại Nhi chu miệng, có vẻ mất hứng.
“Đại Nhi, huynh sẽ cố hết sức đến với muội” Hoa Nhược Hư vẫn không thể cam đoan có nhiều thời gian như vậy.
“Vậy đêm nay không cho phép đi” Tô Đại Nhi ôm lấy cổ hắn, bực bội nói.
“Đại Nhi, đêm nay không được” Hoa Nhược Hư nói ra những lời này lại phát hiện ra Tô Đại Nhi sắp khóc đến nơi, cũng khó trách Tô Đại Nhi chưa từng bị Hoa Nhược Hư liên tiếp từ chối mấy yêu cầu lần nào.
“Nhược Hư ca ca, huynh không yêu Đại Nhi” Tô Đại Nhi bĩu môi.

“Đại Nhi, thực ra huynh rất mong muội có thể rời khỏi đây, như vậy mỗi ngày huynh đều có thể cùng muội” Hoa Nhược Hư khẽ thở dài nói, nếu không nói, hắn thật sự không có bao nhiêu thời gian đến tìm Tô Đại Nhi.
Tô Đại Nhi trầm mặc không nói, trong lòng không biết đang nghĩ đến cái gì.
“Nhược Hư ca ca, huynh thật sự muốn cuốn vào cuộc phân tranh của võ lâm sao?” Tô Đại Nhi nhẹ nhàng hỏi, trong giọng nói có vẻ bất đắc dĩ.
“Đại Nhi, có một số việc, huynh không thể không làm” Hoa Nhược Hư trầm ngâm một lát liền nói.
“Nhược Hư ca ca, huynh về đi, muội sau này nhớ huynh sẽ đi tìm huynh” Tô Đại Nhi rốt cuộc bỏ tay khỏi cổ Hoa Nhược Hư, từ trên người hắn nhảy xuống.
“Diệp Bất Nhị vốn là hộ pháp của Ma Cung, mà Độc Môn cũng vốn là môn phái thuộc hạ của Ma Cung, nhưng bây giờ đã thoát khỏi sự khống chế của chúng ta” Đây là Tô Đại Nhi nói cho Hoa Nhược Hư biết trước khi hắn rời đi.
Kim Lăng Diệp gia, tổng đàn Chính nghĩa liên minh.
Trong linh đường được dựng tạm lên tràn ngập không khí bi thương và bất đắc dĩ, đệ tử tứ đại môn phái đều có sự oán hận, nhưng lại biết không thể nói ra, bốn vị chưởng môn tạm thời đang cầm linh vị, cũng không biết trong lòng bọn họ đang nghĩ gì.
Đứng phía sau Diệp Bất Nhị là Âu Dương Kiếm Bình và Cát Vân Tường, ba người đều rất lạnh nhạt, lạnh lùng nhìn những người tiến vào phúng viếng.
Hoa Nhược Hư vừa bước vào linh đường, bầu không khí đột nhiên có biến hóa, mọi người đều dùng mắt nhìn mấy người Hoa Nhược Hư.
Hoa Nhược Hư, Chu Trường Phong, Tuệ Mẫn và Trịnh Vân Phàm bốn người một hàng tiến về phía trước vài bước, khom người quỳ bái, sau đó đứng dậy lạnh lùng nhìn tất cả mọi người ở đây.
“Đệ tử Thiếu Lâm, Vũ Đương, Nga Mi, Thanh Thành nghe lệnh” Hoa Nhược Hư gật đầu với ba người kia, tất cả đều lấy lệnh bài Chưởng môn các phái ra, Diệp Bất Nhị chấn động trong lòng, đệ tử các phái cũng rung động không thôi.
“Bắt đầu từ bây giờ, Hoa Nhược Hư là chưởng môn đời thứ ba mươi tám của Thiếu Lâm tự, Tuệ Mẫn là chưởng môn đời thứ hai mươi sáu phái Nga Mi, Chu Trường Phong là chưởng môn đời thứ hai mươi bốn của Võ Đang, Trịnh Vân Phàm là chưởng môn đời thứ mười tám của phái Thanh Thành, tín vật Chưởng môn làm chứng, chúng đệ tử thấy tín vật như thấy Chưởng môn, người nào chống đối sẽ bị xử tội như phản đồ” Hoa Nhược Hư từ từ nói ra từng chữ, rõ ràng tiến vào trong tai mỗi người.
Yên tĩnh, vô cùng yên tĩnh, trong lúc nhất thời dường như mọi người đều kinh ngạc đến ngây người, không ai nói một câu, không khí đầy áp lực làm người khác hô hấp khó khăn.
Diệp Bất Nhị dùng mắt ra hiệu cho Trịnh Hành Anh một cái, Trịnh Hành Anh ngầm hiểu, tay cầm linh vị của tiền chưởng môn Thanh Thành đi về phía Hoa Nhược Hư.
“Hoa Nhược Hư, ngươi làm giả lệnh bài, sau đó lại tìm mấy người đến giả làm chưởng môn sao?” Trịnh Hành Anh tức giận nhìn Hoa Nhược Hư.
“Lệnh bài là thật hay giả, mọi người vừa thấy là biết, không biết mấy vị tự nhận là chưởng môn các phái có thể lấy ra tín vật chưởng môn không?” Hoa Nhược Hư mỉm cười nói.
“Hoa Nhược Hư, một khối lệnh bài cũng không thể nói nên vấn đề gì, Chưởng môn các phái cho tới bây giờ đều là do Chưởng môn đời trước lựa chọn, ngươi tìm một người không biết có phải người phái Thanh Thành chúng ta làm chưởng môn, không sợ bị thiên hạ cười sao?” Trịnh Hành Anh tự nhiên là không thể có lệnh bài, nhưng khẩu khí vẫn rất ương ngạnh.

“Phải không? Chúng ta không ngại hỏi mấy vị Chưởng môn bị làm hại, hỏi xem bọn họ rốt cuộc lựa chọn ai?” Hoa Nhược Hư cười lạnh một tiếng, “Giữ tín vật Chưởng môn, bất luận là ai cũng được tiếp đón như Chưởng môn, đây là chuyện mà cả võ lâm đều biết. Trịnh Hành Anh, ngươi cứ nói loạn mãi, đơn giản là không muốn giao ra chức Chưởng môn. Nếu nói như vậy, không bằng mọi người chúng ta thử phán xét xem, xem ai có tư cách làm Chưởng môn hơn”.
“Hoa Nhược Hư, ngươi đã nói như vậy thì dễ thôi. Ai cũng biết ta là sư đệ của tiền chưởng môn phái Thanh Thành, ta làm Chưởng môn chính là hy vọng của tất cả mọi người” Trịnh Hành Anh rất đắc ý.
“Trong này có một bức di thư, là phụ thân Trinh Chánh Hùng của ta viết nửa năm về trước, sư thúc, ngươi bây giờ có thể sẽ biết chưởng môn đời trước đã chọn ai” Trịnh Vân Phàm đột nhiên bước ra phía trước, lạnh lùng nhìn Trịnh Hành Anh, trong mắt lộ ra một tia sắc lạnh, vừa nói vừa lấy một bức thư vẫn còn niêm phong trong lòng ngực ra.
Hoa Nhược Hư ngẩn người, Trịnh Vân Phàm cũng không có nói cho hắn còn có phong thư này.
“Nói láo, con của sư huynh đã sớm chết rồi” Trịnh Hành Anh lập tức phản bác nói.
“Ta bây giờ không phải vẫn sống tốt sao?” Trịnh Vân Phàm lạnh lùng cười, “Trên đây đã ghi rất rõ ràng, một khi phụ thân ta qua đời, bất luận là nguyên nhân nào, ta đều là Chưởng môn đời tiếp theo. Nếu như các đệ tử còn muốn đi theo Trịnh Hành Anh, thì đừng oán ta lấy danh nghĩa phản đồ luận tội”.
Các đệ tử Thanh Thành lập tức trở nên hỗn loạn, dường như không biết nên lựa chọn như thế nào.
“Đệ tử tham kiến Chưởng môn” Đột nhiên có hai người đứng ra, quỳ gối trước mặt Trịnh Vân Phàm.
Có người mở đầu, thì những người đi theo càng nhiều hơn, một lát sau đã có hơn một nửa số đệ tử nhận Trịnh Vân Phàm làm Chưởng môn, một nửa còn lại đang lừng khừng bất định.
“Chờ một chút….. người này là giả, thư trên tay hắn cũng là giả” Trịnh Hành Anh thẹn quá hóa giận.
“Ta dám cam đoan các thứ trên tay hắn là thật” Một âm thanh dễ nghe truyền tới.
“Ngươi dựa vào cái gì mà dám cam đoan” Trịnh Hành Anh chất vấn.
“Dựa vào ta là đại đệ tử của Nam Hải Thần Ni” Người nói chính là Tây Môn Lâm, “Thế nào, Trịnh đại hiệp có phải còn muốn nói ta cũng là giả mạo không?”
“Chúng đệ tử Thiếu Lâm nghe lệnh, mang di thể Viên Quang đại sư về Thiên Tinh minh, hậu sự của Viên Quang đại sư không cần người ngoài an bài” Hoa Nhược Hư liếc nhìn đệ tử Thiếu Lâm một cái, từ từ nói ra, cố ý nhấn mạnh hai chữ người ngoài.
“Hoa công tử, Thiếu Lâm là một môn phái trong Chính nghĩa liên minh, lão phu thân là Minh chủ của Chính Nghĩa liên minh nên an bài hậu sự của Viên Quang đại sư là chuyện đương nhiên, ngoại nhân mà Hoa công tử nói có chút sai lệch?” Diệp Bất Nhị xem trò lâu như vậy rốt cuộc đã lên tiếng.
“Theo ta được biết, khi Chính Nghĩa liên minh thành lập Viên Quang sư huynh đã không còn trên đời, mà ta đến tận hôm nay mới chính thức tiếp nhận Chưởng môn. Vì vậy những chuyện đã diễn ra trong thời gian qua, Chưởng môn đời trước không thừa nhận sẽ không thể tính, Thiếu Lâm tự nhiên cũng không thuộc về Chính Nghĩa liên minh” Hoa Nhược Hư cười cười, “Đương nhiên, nếu như Diệp đại tiên sinh nhất định phải kiên trì là tính, vậy cũng không vấn đề gì, ta bây giờ đại biểu Thiếu Lâm rời khỏi Chính Nghĩa liên minh, không biết Diệp đại tiên sinh còn có gì muốn nói?”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.