Tình Kiếm

Chương 110: Chương 12: Sơ hiển cường thế




“Hoa công tử, Chính nghĩa liên minh vốn vì giữ gìn chính nghĩa của võ lâm, chẳng lẽ Hoa công tử muốn đi ngược lại chính nghĩa, hay là muốn mang Thiếu Lâm tiến vào Ma Cung? Huống chi, theo lời hứa của Chưởng môn tứ đại môn phái mười năm trước với lão phu, tứ đại môn phái hẳn là không có điều kiện gì gia nhập Chính Nghĩa liên minh, chẳng lẽ Hoa công tử muốn Thiếu Lâm mang tiếng bội bạc ở trong tay ngươi sao?” Diệp Bất Nhị khẽ mỉm cười, nhưng là thoáng nhìn Hoa Nhược Hư.
“Theo Diệp đại tiên sinh nói, chẳng lẽ không gia nhập Chính Nghĩa liên minh là sẽ không thể giữ gìn chính nghĩa sao? Diệp đại tiên sinh không cảm thấy lời của tiên sinh rất buồn cười sao? Về phần lời hứa mà Diệp đại tiên sinh nói, dường như không có hứa hẹn qua là nhất định phải gia nhập Chính Nghĩa liên minh của Diệp đại tiên sinh? Đương nhiên nếu như Diệp đại tiên sinh có thể chứng minh, Hoa Nhược Hư ta nhất định sẽ không nuốt lời, nếu như không đúng sự thật thì xin mời Diệp đại tiên sinh không nên nói bừa Thiếu Lâm bội bạc, nếu không là cố ý tổn hại danh dự của Thiếu Lâm ta” Hoa Nhược Hư cười cười, thực ra đối với cái gì hứa hẹn hắn cũng không rõ ràng lắm, nhưng nếu Chưởng môn tứ đại môn phái đã qua đời vậy khẳng định là chết không đối chứng, trong chốn võ lâm chú ý nhất chính là nhất ngôn cửu đỉnh, rất ít người lập văn tự, hắn tin rằng Diệp Bất Nhị cũng không thể lấy ra được.
“A di đà phật, Nhược Hư sư đệ, mặc dù sư đệ là đệ tử của Giác Viễn sư thúc, nhưng chưởng môn Thiếu Lâm cho đến bây giờ chưa có tục lệ tục gia đệ tử đảm nhiệm Chưởng môn, vì vậy sư đệ ngươi có thể đại biểu Thiếu Lâm hay không, còn phải đợi” Viên Năng rốt cuộc cũng lên tiếng, hắn cũng không muốn mất chức Chưởng môn, càng huống chi hắn đã bị buộc chặt vào Diệp Bất Nhị, “Hơn nữa võ lâm nặng nhất tín nghĩa, Viên Quang sư huynh khi còn sống quả thực đã hứa hẹn với Diệp đại tiên sinh, cho dù sư đệ thật sự tiếp nhận chức Chưởng môn, nếu như tùy tiện đổi ý, sợ rằng sẽ ảnh hưởng rất lớn đến danh dự của Thiếu Lâm chúng ta”.
Diệp Bất Nhị thầm cao hứng trong lòng, mặc kệ nói như thế nào, Viên Năng là đệ tử có bối phận cao nhất của Thiếu Lâm lúc này, lời hắn nói tự nhiên có phân lượng hơn những người khác, hắn cũng đã đứng ra làm chứng, xem ra Hoa Nhược Hư chẳng còn gì để phản bác.
Diệp Bất Nhị là người làm việc rất cẩn thận vì vậy gần như không xuất hiện sai sót, nhưng hôm nay Hoa Nhược Hư mang theo tín vật Chưởng môn bốn phái xuất hiện quả thật nằm ngoài dự liệu của hắn, vì vậy đối phó không khác gì trứng chọi đá, giang hồ thực ra đúng là như thế này, thường thường kế hoạch không nhanh bằng biến hóa.
“Thiếu Lâm mặc dù không có tiền lệ tục gia đệ tử làm Chưởng môn, nhưng môn quy cũng không có nói tục gia đệ tử không thể làm Chưởng môn, xem ra Viên Năng sư huynh đã không có tư cách làm đệ tử Thiếu Lâm, ngay cả môn quy bổn môn cũng không rõ ràng” Hoa Nhược Hư mỉm cười, vẻ mặt đột nhiên trở nên lạnh lùng, “Về phần ta có phải Chưởng môn hay không, ta không cần phải giải thích nhiều với ngoại nhân làm gì, chuyện của Thiếu Lâm sẽ do chính Thiếu Lâm giải quyết. Thân là sư đệ của Chưởng môn phái Thiếu Lâm lại trơ mắt nhìn Chưởng môn chết đi, ngươi đã không xứng làm đệ tử bổn môn. Bắt đầu từ hôm nay Viên Năng bị trục xuất khỏi Thiếu Lâm”.
“Cái gì? Ngươi, ngươi sao có thể làm như vậy?” Viên Năng chấn động, không nghĩ tới Hoa Nhược Hư lại còn có chiêu này.
“Tin rằng đệ tử Thiếu Lâm đã nghe thấy, còn không mang di thể Chưởng môn đi?” Hoa Nhược Hư lạnh nhạt nhìn đệ tử Thiếu Lâm một cái, đệ tử Thiếu Lâm vốn rất cao ngạo, trong lòng luôn suy nghĩ mình là đệ tử của đệ nhất môn phái, căn bản không muốn bị quản chế, bây giờ Hoa Nhược Hư lại làm họ hài lòng nên nghe Hoa Nhược Hư phân phó không một ai có ý kiến, nhấc quan tài của Viên Quang đại sư lên đi ra ngoài.
Diệp Bất Nhị và Viên Năng nhìn nhau, Hoa Nhược Hư cường ngạnh như vậy đã làm bọn họ rất sững sờ.
Thấy Hoa Nhược Hư đã giải quyết xong, Trịnh Vân Phàm, Chu Trường Phong và Tuệ Mẫn dứt khoát làm theo Hoa Nhược Hư, trực tiếp trục xuất mấy người kia ra khỏi môn phái. Thực ra mấy người bọn họ vốn lấy Hoa Nhược Hư làm trung tâm, thấy hắn làm như vậy, bọn họ đương nhiên cũng làm theo.
“Diệp đại tiên sinh, nói vậy tiên sinh cũng nhìn thấy suy nghĩ của đệ tử tứ đại môn phái chúng ta rồi đó, nếu như Diệp đại tiên sinh còn muốn ngăn cản, chỉ sợ là cố ý gây loạn” Nhìn thấy tứ đại môn phái cứ như vậy bị Hoa Nhược Hư tiếp lấy, Diệp Bất Nhị đương nhiên không muốn, hắn đang định mở miệng nói gì đó thì Hoa Nhược Hư như nhìn thấy suy nghĩ của hắn đã nói trước một bước, làm Diệp Bất Nhị á khẩu không trả lời được.

Hoa Nhược Hư từ Chính Nghĩa liên minh mang đệ tử tứ đại môn phái rời đi, đã truyền khắp Kim Lăng, làm người ta mơ hồ cảm nhận được, Thiên Tinh minh của Hoa Nhược Hư sẽ nhanh chóng quật khởi với tốc độ kinh người.
May là đệ tử các phái ở Kim Lăng cũng không nhiều, đương nhiên cũng không ít, tổng cọng cũng có gần trăm người. Cứ như vậy, Hoa phủ có vẻ rất chật chội, Triệu Trường Không và Hoa Ngọc Phượng an bài chỗ ở cho bọn họ, Hoa Phi Hoa và Phương Hiệp đến tận khi mọi việc chấm dứt mới biết được đã xảy ra chuyện lớn như vậy.
Hoa Nhược Hư một mình ở trong phòng cẩn thận suy nghĩ, biểu hiện của Diệp Bất Nhị hôm nay khá khác thường, hắn không nên dễ dàng để mọi người dễ dàng rời đi. Nhưng hắn cẩn thận nghĩ lại những tình tiết hôm nay lại phát hiện không có gì không đúng, ít nhất từ mặt ngoài thì thấy Diệp Bất Nhị dường như bị áp lực của hắn nên mới làm cho đệ tử tứ đại môn phái rời đi. Nhưng hắn có một cảm giác chuyện này không đơn giản như vậy.
“Nhược Hư, nghĩ gì vậy?” Tây Môn Lâm đi vào, dịu dàng hỏi.
“Lâm tỷ, tỷ có cảm thấy chuyện hôm nay quá thuận lợi không?” Hoa Nhược Hư nhăn mặt nói.
“Cũng không phải quá thuận lợi, theo lý mà nói thì đúng là bình thường, nhưng đối thủ của chúng ta lúc này là Diệp Bất Nhị, nếu như các thế lực ẩn dấu đều là Diệp Bất Nhị làm ra thì tâm cơ của hắn rất sâu, như vậy xem ra chuyện hôm nay lại rất không bình thường” Tây Môn Lâm trầm ngâm một chút nói.
“Đại Nhi hôm qua có nói với đệ, Diệp Bất Nhị từng là hộ pháp của Ma Cung, bây giờ đã thoát khỏi sự khống chế của Ma Cung, đệ lúc này đang hoài nghi lúc đầu Diệp Bất Nhị tiến vào Ma Cung là có mục đích gì, mà khi mục đích đạt được hắn liền rời đi” Hoa Nhược Hư nghĩ không ra, “Độc Môn và Diệp Bất Nhị cùng lúc thoát khỏi Ma Cung, chẳng lẽ hắn vì Độc Môn? Đúng, Lâm tỷ, chúng ta phải kiểm tra di thể của bốn vị Chưởng môn”.
“Đệ yên tâm, tỷ đã sớm bảo người đi làm” Tây Môn Lâm đã sớm nghĩ đến việc này, trong lòng Hoa Nhược Hư không khỏi cảm thấy xấu hổ, hắn phát hiện mình lo lắng mọi chuyện còn chưa đủ kín kẽ, tuy nhiên bây giờ có hai người Tây Môn Lâm và Hoa Ngọc Phượng giúp hắn nên cũng có thể yên tâm không ít.
“Lâm tỷ, chúng ta ra ngoài xem sao” Hoa Nhược Hư nghĩ nghĩ rồi nói.
“Minh chủ” Triệu Trường Không thấy Hoa Nhược Hư đi ra vội vàng tiến tới nghênh đón, ”Minh chủ, thi thể bốn vị chưởng môn đã biến thành xương trắng, không nhìn ra gì hết”.
“Bọn họ chết mặc dù không ngắn, nhưng ở tình huống bình thường sao có thể biến thành một đống xương trắng chứ?” Tây Môn Lâm nhíu mày ngài, thì thào nói.

“Đệ từng thấy một người trong nháy mắt biến thành một vũng máu, ngay cả xương cốt cũng không còn, bốn vị chưởng môn bị chết vốn rất ly kỳ, có lẽ đã trúng độc, chỉ là chúng ta lại không ai tinh thông độc dược, hơn nữa nơi này chỉ còn lại vài đống xương trắng, sợ là không tra được cái gì” Hoa Nhược Hư nhẹ nhàng thở ra một tiếng, nghĩ đến độc dược hắn lại cảm thấy kỳ quái, mình sao lại không sợ độc? Chẳng lẽ vì tác dụng của Tình Kiếm? Xem ra có thời gian phải hỏi Hoa Thiên Tinh mới được.
“Minh chủ, Hàm Tuyết cô nương tinh thông y thuật, minh chủ có thể để nàng ấy đến xem” Triệu Trường Không ở bên cạnh nhắc nhở, Hoa Nhược Hư bởi vì vẫn luôn coi Hàm Tuyết là một tiểu cô nương không hiểu chuyện nên có chuyện gì đều gần như không nghĩ để Hàm Tuyết hỗ trợ.
“Tiểu Tuyết đang tức đó, sáng nay tỉnh lại không thấy đệ” Tây Môn Lâm khẽ nói, Hoa Nhược Hư mặt đỏ lên, đêm qua hắn lừa Hàm Tuyết ngủ rồi đến chỗ Hoa Phi Mộng.
“Tiểu Tuyết” Hoa Nhược Hư đi đến bên giường, cô bé này rõ ràng đã tỉnh lại mà còn cố ý không thèm để ý đến mình, nàng cũng thật lợi hại, tức giận từ sáng đến giờ còn chưa hết.
“Tiểu Tuyết, trưa rồi, dậy thôi” Hoa Nhược Hư nhẹ nhàng vuốt mặt nàng, dịu dàng nói.
“Không dậy, muội không muốn dậy” Hàm Tuyết bĩu môi.
“Tiểu Tuyết không nên tức giận, là ta không tốt, sau này ta sẽ không lén chạy đi là được chứ gì” Hoa Nhược Hư đành bất đắc dĩ lừa nàng.
“Thiếu gia, thiếu gia nói phải giữ lời đó, ồ, không được đổi ý” Hàm Tuyết quả nhiên rất dễ lừa, vừa nghe lời này đã rất cao hứng, lập tức ngồi dậy nhào vào lòng Hoa Nhược Hư.
“Tiểu Tuyết, bệnh của muội có phải là Y Cốc chữa khỏi không?” Hoa Nhược Hư vừa giúp nàng mặc áo ngoài, vừa nhẹ giọng hỏi.
“Vâng, thiếu gia lâu như vậy cũng không hỏi đến người ta” Hàm Tuyết lại chu chu cái miệng lên.

“Tiểu Tuyết, y thuật của muội đều học ở Y Cốc sao?” Hoa Nhược Hư lại hỏi.
“Vâng, thiếu gia, muội nói cho thiếu gia, Tiểu Tuyết rất lợi hại, sư phụ nói người khác phải học ít nhất ba năm, muội chỉ học có nửa năm đã học được” Hàm Tuyết lộ ra vẻ cô đơn, “Sư phụ đối với muội rất tốt, nhưng muội muốn ở bên thiếu gia, nên không thể ở bên sư phụ”.
“Tiểu Tuyết, muội sau này có thể về gặp sư phụ của muội mà” Hoa Nhược Hư dịu dàng an ủi nàng, “Đúng rồi, Tiểu Tuyết, muội có biết nhiều về độc dược không?”
“Hì hì, thiếu gia, chỉ cần có quan hệ với y thuật, Tiểu Tuyết đều biết, ồ, độc dược đương nhiên cũng giải quyết được” Hàm Tuyết đắc ý nói, khoe khoang với Hoa Nhược Hư.
Đợi Hoa Nhược Hư ôm Hàm Tuyết nhìn thấy đống xương cốt, Hàm Tuyết lại sợ đến mức chui vào trong lòng Hoa Nhược Hư không dám ngẩng đầu lên.
“Thiếu gia, những thứ này thật ghê người” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Hàm Tuyết trắng bệch lại, xem ra nàng vẫn chưa học hết, đại phu là không thể sợ xác chết.
“Trường Không, trước hết bỏ những thứ này lại, chúng ta nghĩ biện pháp khác” Hoa Nhược Hư trầm ngâm một chút rồi nói.
“Thiếu gia, những thứ này rất quan trọng sao?” Hàm Tuyết ngẩng đầu lên, dáng vẻ đáng thương nhìn Hoa Nhược Hư, Hoa Nhược Hư thoáng do dự một chút nhưng vẫn gật đầu.
“Thiếu gia, thả, thả Tiểu Tuyết xuống đi” Hàm Tuyết dường như đã bình tĩnh lại một ít, nhưng giọng nói vẫn rất miễn cưỡng.
Hàm Tuyết nhẹ nhàng vỗ ngực, hít sâu một hơi, nhắm mắt lại, sau đó lại mở ra rồi đi về phía một đống hài cốt.
Bàn tay nhỏ bé của nàng khẽ run lên đưa về phía một khúc xương, mọi người dường như nghe thấy tiếng răng va vào nhau phát ra từ miệng Hàm Tuyết.
“Tiểu Tuyết, nếu muội thực sự sợ thì thôi, không sao đâu” Hoa Nhược Hư không đành lòng nhìn như vậy.
Những lời này của Hoa Nhược Hư dường như có tác dụng không nhỏ, Hàm Tuyết cắn chặt răng, lấy một cây kẹp nhỏ trong lòng ra, kẹp lấy một khúc xương, cẩn thận quan sát.

Đại khái khoảng hơn một khắc, Hàm Tuyết rốt cuộc bỏ khúc xương trắng vào, xoay người nhào vào lòng Hoa Nhược Hư. Hoa Nhược Hư mơ hồ có thể cảm nhận được người nàng đang run nhẹ, mà tim đập mạnh.
“Thiếu, thiếu gia, Tiểu Tuyết lát nữa nói cho người biết được không?” Hàm Tuyết sợ hãi nói, Hoa Nhược Hư gật đầu, hắn cũng không ngờ rằng Hàm Tuyết lại sợ đến như vậy.
“Lâm tỷ, đệ mang Tiểu Tuyết về phòng đã, nơi này tỷ bố trí một chút, an bài tốt di thể và linh vị của mấy vị Chưởng môn” Hoa Nhược Hư nói với Tây Môn Lâm, Tây Môn Lâm khẽ gật đầu.
Nhìn theo bóng lưng của Hoa Nhược Hư, ba người Chu Trường Phong, Trịnh Vân Phàm và Tuệ Mẫn đều cảm thấy nghi hoặc. Bọn họ mặc dù mới đến đây nhưng cũng phát hiện những nữ nhân bên cạnh Hoa Nhược Hư hình như mỗi người đều có quan hệ với hắn không giống nhau, làm bọn họ bắt đầu cảm thấy hồ đồ.
Hoa Ngọc Phượng bởi vì cũng đã ở chung với đệ tử bốn phái khá lâu, hơn nữa bọn họ đều có ấn tượng tốt đối với nàng, vì vậy nàng đi bố trí đám đệ tử này rất thuận lợi. Mặc dù khá chật chội nhưng vẫn còn có thể miễn cưỡng được. Nhưng Hoa Ngọc Phượng đã bắt đầu rầu rĩ, bởi vì nói thật Hoa Nhược Hư căn bản đã không còn tiền, mà bây giờ đều là nàng mượn tiền từ Võ lâm thư viện, nhưng Võ lâm thư viện cũng không phải là nơi cung cấp nhiều nhất, nhiều nhát chính là quyên góp từ thủ hạ đệ tử, vì vậy bây giờ đột nhiên có nhiều người như vậy, muốn chiêu đãi cũng khá phiền phức.
Hoa Thiên Tinh mặc dù nói qua nàng có rất nhiều tiền, nhưng chưa đưa cho Hoa phủ, nhưng theo phỏng đoán, Hoa Thiên Tinh muốn nuôi nhiều người như vậy không có một chút tiền tài hiển nhiên là không được. Có lẽ bây giờ chỉ có thể đi tìm nàng ta, dù sao Thiên Tinh minh mới thành lập nên không có nguồn thu, không giống rất nhiều môn phái Võ lâm khác, còn có những hành động kiếm tiền.
Hoa Nhược Hư vừa bước vào phòng mình thì Hoa Ngọc Phượng cũng đã đi vào.
“Phượng Nhi” Nhìn thấy Hoa Ngọc Phượng, trong lòng Hoa Nhược Hư không khỏi cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, không khỏi ôm lấy nàng.
“Sư đệ, Tiểu Tuyết không có việc gì chứ? Nghe nói đệ mới đưa muội ấy về” Hoa Ngọc Phượng để mặc hắn ôm, dịu dàng nói.
“Không có chuyện gì, muội ấy rất sợ hãi khi nhìn thấy hài cốt, vừa rồi đúng là làm khó muội ấy” Trong lòng Hoa Nhược Hư có cảm giác không biết nên khóc hay lên cười, Hàm Tuyết cái gì không sợ, lại sợ người chết, mà hết lần này đến lần khác nàng lại nói y thuật của mình rất lợi hại.
“Những đệ tử này trên cơ bản đều đã được an bài, hơn nữa cũng khá bình tĩnh nên đều có thể tiếp nhận biến cố lần này” Hoa Ngọc Phượng nghĩ lại nói, “Chỉ sợ chúng ta bây giờ không nuôi nổi nhiều người như vậy, mấy trăm người tiêu tốn không ít mỗi ngày”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.