Tình Kiếm

Chương 116: Chương 2: Trúng độc phong ba




Hai người Hoa Nhược Hư, Hoa Ngọc Phượng vội vàng đi đến chỗ ở của đệ tử tứ phát, mấy người Chu Trường Phong cũng đã ở đây.
“Hoa sư huynh” Thấy Hoa Nhược Hư xuất hiện, mấy người liền đi tới đón
Đệ tử tứ phái mấy ngày nay vẫn rất tốt, nơi này ăn ở cũng không tệ lắm, cũng không có phát hiện có điều gì không đúng, sáng nay sau khi dùng cơm sáng xong, đột nhiên gần như tất cả các đệ tử đều từ từ hôn mê bất tỉnh, mà hơi thở cũng càng lúc càng yếu ớt.
“Phượng nhi, tỷ ở lại đây, đệ đi tìm Tiểu Tuyết, đệ nghĩ bọn họ đã trúng độc” Hoa Nhược Hư xem tình huống của mấy đệ tử rồi nói với Hoa Ngọc Phượng.
“Thiếu gia, đi đâu vậy” Hàm Tuyết có vẻ bất mãn chu môi lên trong lòng Hoa Nhược Hư, Hoa Nhược Hư vừa mới vội vàng chạy ào vào phòng Hàm Tuyết, ôm nàng đang mơ mơ màng màng đi ra, không nói gì đã mặc quần áo cho nàng, rồi ôm nàng đi ra ngoài.
“Đến rồi” Hoa Nhược Hư như cơn gió đi về phía trước, “Tiểu Tuyết, muội nhanh xem bọn họ, có phải là trúng độc?”
“Trúng độc chứ có gì đâu, không phải còn chưa chết sao?” Hàm Tuyết rất bất mãn nói thầm, “Dù sao chết rồi người ta cũng không cứu sống được, mà không chết thì việc gì phải khẩn trương như vậy”.
“Tiểu Tuyết, muội xem bọn họ thế nào đi” Nghe thấy nàng nói, Hoa Nhược Hư dở khóc dở cười, nha đầu này càng lúc càng không nói lý.
“Xem thì xem, thiếu gia, lát nữa thiếu gia cảm tạ muội như thế nào” Hàm Tuyết một bên đi đến quan sát một tiểu hòa thượng Thiếu Lâm đang hôn mê bất tỉnh, một bên bắt đầu cò kè mặc cả với Hoa Nhược Hư. Chờ sau khi nàng nhìn qua mỗi người một lần, Hoa Nhược Hư đã nhớ không rõ mình rốt cuộc đã đáp ứng nàng bao nhiêu điều kiện.
“Triệu đại ca, phiền đại ca đi mua những dược liệu trong bài thuốc giải độc này” Hàm Tuyết viết một đơn thuốc giải độc đưa cho Triệu Trường Không, vỗ vỗ tay, “Thiếu gia, cùng muội đi ra ngoài chơi” Hoa Nhược Hư vừa rồi dường như đã đáp ứng đi với nàng ra ngoài chơi.
Triệu Trường Không vội vàng chạy ra ngoài, hắn lúc này đúng là nghe Hàm Tuyết bảo sao làm vậy, không phải bởi vì Hàm Tuyết được Hoa Nhược Hư sủng ái, mà là rất bội phục nàng. Hàm Tuyết lợi dụng y thuật tuyệt thế vô song của mình làm cho hắn trong nháy mắt tiến vào cảnh giới cao thủ nhất lưu, có thể nói là đại ân nhân của hắn.
“Tiểu Tuyết, ta bây giờ không thể đi, chờ lúc rảnh rổi ta sẽ đi dạo cùng muội” Hoa Nhược Hư bất đắc dĩ nói, bây giờ đệ tử các phái đang trúng độc hôn mê ở đây, hắn không những là Chưởng môn phái Thiếu Lâm, mà chưởng môn ba phái còn lại cũng lấy hắn là trung tâm nên hắn không thể rời đi.

“Hoa sư huynh, huynh nói bọn họ là như thế nào mà trúng độc? Tại sao lại chỉ có bọn họ trúng độc?” Trịnh Vân Phàm đi tới, nhỏ giọng hỏi.
“Tiểu Tuyết, muội biết bọn họ trúng độc như thế nào không?” Hoa Nhược Hư hoàn toàn không biết gì về độc dược, nghĩ nghĩ rồi hỏi Hàm Tuyết.
“Muội cũng không biết mà” Hàm Tuyết rất mất hứng nói, “Không cùng người ta đi chơi, người ta không nói cho thiếu gia” Thực tế không phải nàng không biết, mà là biết nhưng không nói cho Hoa Nhược Hư.
“Tiểu Tuyết, muội không nên làm loạn” Hoa Nhược Hư không khỏi cười khổ, tiểu nha đầu này bây giờ thật sự dễ giận.
“Thiếu gia theo muội đi chơi vào tối nay, muội sẽ nói cho thiếu gia” Hàm Tuyết vẫn rất kiên trì.
“Được, được, được, ta đáp ứng muội, vậy Tiểu Tuyết nhanh nói đi” Hoa Nhược Hư không có cách nào khác đành phải lửa nàng.
“Hì hì, chờ Triệu đại ca mua dược liệu về, muội sẽ nói cho thiếu gia” Hàm Tuyết cười khanh khách, Hoa Nhược Hư phát hiện lại bị tiểu nha đầu này lừa, trong lòng nàng đã sớm tính toán, bây giờ chính là lúc tranh thủ được càng nhiều chỗ tốt.
Triệu Trường Không làm việc rất nhanh, không tới một khắc sau đã mua dược liệu mà Hàm Tuyết muốn, trở lại Hoa phủ, Hàm Tuyết kéo Hoa Nhược Hư ra, muốn hắn cùng nàng nấu dược.
“Thiếu gia, muội nói cho thiếu gia, thực ra có người không trúng độc, nhưng bọn họ cũng giả vờ hôn mê, muội thấy bọn họ khẳng định có vấn đề” Hàm Tuyết dựa vào lòng Hoa Nhược Hư, ghé đầu vào tai hắn nhỏ giọng nói, “Tuy nhiên thiếu gia không cần lo lắng, chờ muội nấu thuốc xong, muội sẽ để cho bọn họ tự mình chuốc họa, hì hì”.
Hoa Nhược Hư chấn động, đột nhiên hắn hiểu ra tại sao Diệp Bất Nhị lại dễ dàng để hắn mang đệ tử tứ đại môn phái đi như vậy.
Thực ra đối với Diệp Bất Nhị mà nói, những đệ tử này cũng không có tác dụng gì lớn đối với bọn họ, nếu như đám hắc y sát thủ lần trước là thủ hạ của Diệp Bất Nhị, vậy Hoa Nhược Hư hiểu trước mặt những kẻ đó, đệ tử tứ đại môn phái căn bản không chịu nổi một kích. Vì vậy, trên thực tế, không riêng gì đệ tử của tứ đại môn phái mà ngay cả thất đại môn phái và tứ đại thế gia, đối với Diệp Bất Nhị mà nói cũng chỉ là một lá bài, thực lực thực sự của hắn không phải những người này. Nếu như đệ tử tứ đại môn phái bị Hoa Nhược Hư dẫn đi, sau đó lại xảy ra chuyện không may ở chỗ Hoa Nhược Hư, vậy đối với Diệp Bất Nhị mà nói mới có lợi mà không có chỗ hại.
“Tiểu Tuyết, chất độc này có thể làm chết người không?” Hoa Nhược Hư nghĩ nghĩ rồi hỏi.

“Có, nhưng không có mười ngày, tám ngày thì không thể chết được” Hàm Tuyết thuận miệng đáp.
Hoa Nhược Hư không khỏi cảm thấy nghi hoặc, nếu như quả thật là do Diệp Bất Nhị đã ra tay, hắn hẳn là muốn những người này chết, tại sao không dứt khoát dùng độc dược có độc tính mạnh hơn một ít chứ? Chẳng lẽ hắn cũng không muốn thấy những người này chết, mà là có âm mưu gì khác sao?
“Thiếu gia, nghĩ gì vậy? Tối nay theo muội ra ngoài chơi được không?” Hàm Tuyết một bên chú ý lửa, một bên làm nũng trên người Hoa Nhược Hư.
“Tiểu Tuyết, mấy ngày nay ta rất bận, chờ ta rảnh rỗi, mỗi ngày ta sẽ đều chơi với muội, muội có chịu không?” Hoa Nhược Hư thu hồi tâm thần, bây giờ suy nghĩ nhiều cũng vô dụng, đợi lát nữa hỏi mấy người giả vờ trúng độc là có thể hỏi ra một ít đầu mối.
“Đúng rồi, Tiểu Tuyết, lát nữa muội nhất định phải không cho mấy người không trúng độc có cơ hội tự sát, muội có biện pháp nào làm được không?” Hoa Nhược Hư nhớ tới người áo đen từng theo dõi hắn, không khỏi hỏi thêm.
“Yên tâm, Tiểu Tuyết là thần y không gì không thể mà” Hàm Tuyết có chút tức giận, bởi vì Hoa Nhược Hư vẫn không muốn cùng nàng ra ngoài chơi, tiểu nha đầu này có lẽ là ở nhà buồn chán, hơn nữa Hoa Nhược Hư ở bên cạnh nàng quá ít.
Mấy người Triệu Trường Không và Chủ Thần khí cùng nhau đem tất cả đệ tử ra ngoài đại sảnh, đây là yêu cầu của Hàm Tuyết, từng người trong bọn họ uống thuốc xong cũng lục tục bắt đầu tỉnh lại.
“Á” Đột nhiên vài tiếng rên rỉ thống khổ vang lên, Hoa Nhược Hư đưa mắt nhìn thì thấy trong tứ đại môn phái phân biệt có một đệ tử đang không ngừng lăn lộn trên mặt đất đầy thống khổ, mà những người khác lại rất bình thường, chỉ là đang từ từ khôi phục sau khi bị hôn mê.
“Hì hì, thiếu gia xem bọn họ đúng là tự làm tự chịu” Nhìn dáng vẻ thống khổ của bốn người, Hàm Tuyết ôm tay Hoa Nhược Hư cười hì hì.
“Tiểu Tuyết, bọn họ là những người giả vờ hôn mê sao?” Hoa Nhược Hư nhăn trán hỏi.
“Hì hì, thiếu gia, chính là bọn chúng, bây giờ bọn chúng đã thực sự trúng độc” Hàm Tuyết buông tay Hoa Nhược Hư ra, đi đến trước mặt một người, rồi nói với Hoa Nhược Hư, ”Thiếu gia, muội hỏi giúp thiếu gia là ai phát bọn họ đến có được không?”

“Tiểu Tuyết, muội cẩn thận một chút” Hoa Nhược Hư hơi lo lắng nên vội vàng đi tới cạnh nàng.
“Thiếu gia, thiếu gia yên tâm đi. Bọn họ vốn không trúng độc, nhưng muội cho những người trúng độc uống là giải dược, nhưng đối với người không trúng độc thì lại là độc dược. Bây giờ bọn họ dù muốn tự sát cũng không thể” Trên mặt Hàm Tuyết lộ ra vẻ giảo hoạt, từ trong lòng lấy ra một cây ngân châm dài nửa thước, đầu châm lóe ra ánh sáng chói lọi, nhìn qua có cảm giác rất quỷ dị.
“Vị đại ca này, ngươi có biết ngươi bây giờ trúng độc gì không?” Hàm Tuyết ngồi xổm xuống, cầm cây ngân châm từ từ chuyển chuyển trước mặt người này, “Ta nói cho ngươi, loại độc này cũng không quá lợi hại, nhưng mà từ từ hai mắt, mũi….. của ngươi cũng sẽ thối nát, ồ, thật dọa người, thiếu gia, muội sợ” Hàm Tuyết đột nhiên đứng bật dậy nhào vào người Hoa Nhược Hư, ra vẻ rất sợ hãi.
Bốn người đang thống khổ lăn lộn trên mặt đất không tự chủ run lên một cái, Hoa Nhược Hư thầm cảm thấy buồn cười, nha đầu Hàm Tuyết này dọa người chẳng lẽ ngay cả mình cũng sẽ thấy sợ sao?
Hàm Tuyết lại từ trong lòng Hoa Nhược Hư chui ra, nhìn chằm chằm vào bốn ngươi, đôi con ngươi đảo tới đảo lui trên bốn người bọn họ, ra vẻ đăm chiêu không biết chọn ai.
“Thật sự là đáng sợ, ta nghĩ hay là không nên biến các ngươi trở nên đáng sợ như vậy” Hàm Tuyết đổi sang một đối tượng khác, nhìn chằm chằm vào một hòa thượng trẻ tuổi, khỏe mạnh.
“Ta trước hết đâm ngươi vài cái ở đây, sau đó đâm vài cái ở đây” Hàm Tuyết giơ giơ bàn tay nhỏ bé lên, không ngừng chỉ trỏ trên người hòa thượng, sau đó nhìn chằm chằm vào hắn, “Hình như sau khi đâm sẽ rất đau, rất nhức, có thể đau nhức đến chết người, nhưng thoạt nhìn không quá dọa người thì phải, ồ, ta thử xem sao” Vừa nói vừa ra vẻ sẽ đâm xuống.
“Tiểu Tuyết, chờ một chút” Hoa Nhược Hư kịp thời ngăn nàng lại, Hàm Tuyết lần này rất nghe lời lui lại phía sau, lạo dựa vào người Hoa Nhược Hư.
“Ngươi tên là gì?” Hoa Nhược Hư hỏi một hòa thượng trẻ tuổi.
“Ta, ta gọi là Ngộ Tính” Ngộ Tính dường như có chút không tình nguyện, nhưng thấy Hàm Tuyết ở bên cạnh đang như hổ rình mồi, do dự một chút nhưng vẫn nói ra.
“Nói, là ai phái các ngươi tới?” Hoa Nhược Hư nhìn Ngộ Tính với ánh mắt lạnh lùng, lạnh nhạt nói.
“Không, không ai phái ta đến” Không như suy nghĩ của Hoa Nhược Hư, người này không dễ dàng cung khai.
“Tiểu Tuyết, ra tay đi, không cần khách khí, chết cũng không sao, dù sao cũng còn ba người mà” Hoa Nhược Hư nhìn Hàm Tuyết một chút. Hàm Tuyết thật nghe lời, lập tức vung tay lên, đã nhanh chóng đâm vài cái lên người Ngộ Tính. Trên mặt Ngộ Tính lập tức xuất hiện vẻ thống khổ, mặt trở nên vàng vọt, từng giọt mồ hôi không ngừng nhỏ xuống, thân hình bắt đầu cuộn thành một vòng, nhưng không phát ra một âm thanh thống khổ nào.
“Tốt, thoạt nhìn cũng không quá đáng sợ, thêm hai lần nữa coi sao” Hàm Tuyết lẩm bẩm nói, vừa lại đâm xuống chân hắn một chút.

“Được, Tiểu Tuyết, không tra tấn hắn nữa, bây giờ xem hắn có biết là ai phái tới hay không” Hoa Nhược Hư vẫn rất bình tĩnh.
Hàm Tuyết có chút không vui, nói thầm một tiếng: “Người ta vẫn chưa chơi đủ mà” Nhưng mà chỉ nói mà thôi, nhưng nàng vẫn nghe lời làm Ngộ Tính khôi phục bình thường.
“Bây giờ, có thể nói chưa?” Hoa Nhược Hư lạnh lùng nhìn Ngộ Tính.
“Chưởng môn, đệ tử thật sự không biết, Chưởng môn sao có thể đối với đệ tử như vậy?” Ngộ Tính dường như đã đã bắt đầu lo lắng.
“Thân là đệ tử Thiếu Lâm tự, nhưng lại cấu kết với người khác hòng hại chết đồng môn, người như ngươi, chết có thừa” Hoa Nhược Hư lu nói, kiếm quang lóe lên, Ngộ Tính không kịp phát ra tiếng kêu thảm thiết đã ngã xuống mặt đất, ba người còn lại biến sắc, Hoa Ngọc Phượng và mấy người còn lại cũng ngẩn người, dường như không nghĩ đến Hoa Nhược Hư lại làm như vậy.
“Trường Không, mấy người này giao cho ngươi, Tiểu Tuyết, muội ở đây giúp Trường Không. Nếu như bọn chúng không muốn nói thì không cần giữ lại làm gì, cho dù bọn chúng không nói, ta cũng biết là ai làm” Hoa Nhược Hư lạnh nhạt nói, xoay người rời đi, Hoa Ngọc Phượng khẽ cau mày, đi theo hắn.
“Phượng nhi, có phải cảm thấy thủ đoạn của đệ quá tàn nhẫn không?” Hoa Nhược Hư đi chậm lại, ôm thân hình mảnh mai của Hoa Ngọc Phượng, vừa đi, vừa nhẹ giọng hỏi.
“Thực ra trong chốn giang hồ vốn nên có lòng dạ độc ác, chỉ là, chỉ là tỷ không quá quen mà thôi” Hoa Nhược Hư khẽ thở ra.
“Thực ra đệ cũng không muốn nghĩa như vậy, chỉ là đệ cứ nghĩ đến sư phụ là không thể khống chế được tâm trạng của mình. Sư phụ lớn tuổi như vậy, người vốn có thể an hưởng trăm năm, nhưng không thể đắc thành chánh quả, tất cả đều là do Diệp Bất Nhị ép” Hoa Nhược Hư từ từ nói, “Khi còn nhỏ, đệ thường xuyên ở bên sư phụ, lúc đó đệ không phải là đệ tử của người. Người là một người rất hiền lành, không hề có vẻ gì là cao thủ đệ nhất võ lâm, đối với đệ rất tốt. Lúc đệ không có võ công, người khiến nhạc phụ không thể ép đệ, đệ thích ngâm thơ, người cũng thường xuyên theo đệ. Từ sau khi rời khỏi Hoa Sơn, đệ không có cơ hội gặp người, mà lần này gặp lại lại làm cho vĩnh viễn cách xa”.
“Sư đệ, đệ không cần quá thương tâm, Giác Viễn thiền sư trên trời có linh thiêng cũng không muốn nhìn thấy đệ thương tâm như vậy” Hoa Ngọc Phượng dịu dàng an ùi, thật ra nàng cũng rõ tình cảm mà Hoa Nhược Hư dành cho Giác Viễn thiền sư. Từ nhỏ đến lớn, Hoa Nhược Hư tiếp xúc với người khác không nhiều, mà Giác Viễn thiền sư lại vô cùng thân thiết với hắn, bây giờ thiền sư chết, nhưng lại là tự vẫn mà chết nên Hoa Nhược Hư thấy đau khổ trong lòng là rất bình thường.
“Đến tận bây giờ, thế lực ngầm của Diệp Bất Nhị chúng ta vẫn không tìm được một chút tin tức nào, chúng ta căn bản không có biện pháp hạ thủ với hắn, có đôi khi, đệ thật muốn trực tiếp giết hắn, chỉ là...” Hoa Nhược Hư lắc đầu, khẽ thở dài một hơi.
“Đệ không nên lo lắng, yên tâm, hắn sớm muộn gì cũng lộ ra bộ mặt thật, đến lúc đó hắn cũng tự nhiên dùng đến tất cả thế lực của hắn” Hoa Ngọc Phượng an ủi hắn, nói, ”Huống chi, tỷ cũng sớm muộn sẽ tra ra thế lực ngầm của hắn” Hoa Ngọc Phượng rất tự tin nói.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.