Tình Kiếm

Chương 157: Chương 11: Nga mi sơn hạ.




Danh tiếng của Nga Mi đã sớm nổi tiếng khắp thiên hạ, dọc theo đường đi ngựa không dừng vó, đến đêm Triệu Trường Không đã tới chân núi Nga Mi, nhìn lại thì mặt trời đã tối, núi Nga Mi tựa hồ càng thêm xinh đẹp tuyệt trần.
"Hai năm không đến, nơi này tựa hồ cũng không có gì thay đổi nhiều" Hoàng Oanh Oanh sâu kín thở dài, giọng điệu chứa vài thầm tình cảm đặc biệt, dù sao, đây cũng là sư môn của nàng. Hai năm trước nàng từ nơi này thành tài mà xuống núi, không nghĩ tới hai năm sau, nàng lại trở lại để giải cứu sư môn.
"Chúng ta rốt cuộc đã đến, cũng đã có thể thả lỏng một chút" Triệu Trường Không có chút cảm khái, hắn dọc theo đường đi vẫn lo lắng, chẳng qua cho đến bây giờ vẫn chưa phát hiện hành tung của địch, nhưng thật ra cũng làm cho hắn an tâm không ít, hắn nhìn mọi người mỉm cười, "Chúng ta lên núi thôi!"
"Mọi người cẩn thận!" Phương Hiệp đột nhiên trầm giọng quát, lời của hắn còn chưa dứt, Triệu Trường Không cũng đã cảm giác được sát khí đầy trời từ bốn phía bắt đầu tràn tới, trong lòng không khỏi trầm xuống, nên đến rốt cuộc cũng phải đến, chỉ là không nghĩ rằng bọn họ lại lựa chọn động thủ tại đây.
Vô số bóng người áo đen ảnh đang xông tới bọn họ, ánh đao trong bóng đêm lập lòe, đao thế mau lẹ tựa hồ bất cứ lúc nào cũng có thể dồn họ vào chỗ chết.
"Bày trận!" Thập tam muội khẽ kêu lên, ai cũng không nghĩ tới đệ tử tình lâu mười sáu lại phát ra hiệu lệnh.
Bạch ảnh bay tán loạn, đệ tử tình lâu vốn hai người một, đột nhiên tạo thành một trận thế kỳ quái, không những thế, bọn họ còn đem ba người Phương Hiệp, Triệu Trường Không, Hoàng Oanh Oanh vây ở trong trận thế, còn kẻ địch thf bị ngăn cản ở bên ngoài trận.
"Triệu đại ca, các người không cần đi ra, đây là một đao trận, uy lực rất lớn, để chúng ta đối phó một trận trước, các người hãy quan sát sơ hở của bọn họ một chút" Thập tam muội không quay đầu lại, vừa huy động kiếm trong tay vừa nói.
"Tỷ phu, chúng ta trước tiên thử xem một chút, nếu bọn họ ngăn không được, chúng ta động thủ cũng không muộn" Hoàng Oanh Oanh có chút đăm chiêu nói, Triệu Trường Không hơi trầm ngâm một chút, rồi gật gật đầu.
Chiến đấu dị thường kịch liệt, số người áo đen cầm đao chừng ba bốn mươi người, theo sự quan sát của Triệu Trường Không, những người này cho dù đơn đả độc đấu, cũng đủ để so với cao thủ nhất lưu trong võ lâm hiện nay, nói thực ra, hắn hiện tại võ công tuy tiến nhanh, đối phó với một hai người cũng không thành vấn đề, nhưng nếu trong đao trận này, hắn thật không dám khẳng định mình có thể chống đở được bao lâu, bởi vì uy lực của đao trận xem ra quả thực rất lớn.
Chẳng qua mấy đệ tử tình lâu này võ công lại càng làm cho Triệu Trường Không cảm thấy rất ngoài ý muốn, kiếm trận này cũng rất kỳ lạ, uy lực cũng kinh người, lại có thể đấu tương đương với số lượng người áo đen nhiều gấp đôi.
Một tiêu đột nhiên vang lên, cắt ngang qua bầu trời đêm yên tĩnh, từ phương xa truyền đến, tiếng tiêu phi thường chói tai, còn có vài phần quỷ dị, nghe vào trong tai làm cho người ta cảm thấy có chút áp lực nặng nề, rất là khó chịu.

Tiếng tiêu càng ngày càng gần, một lát sau bốn người áo trắng xuất hiện trước mặt mọi người, trong đó có một nữ tử xinh đẹp, trên môi đang thổi một cây tiêu, tiếng tiêu chói tai kia đúng là từ nơi đó truyền ra.
Kiếm trận bắt đầu có chút tán loạn, đệ tử tình lâu vốn đang cùng với đám người áo đen cầm đao bất phân cao thấp, đã bắt đầu dần dần lâm vào hiểm cảnh, tuy vẫn có thể né tránh, nhưng cũng làm cho mấy người Triệu Trường Không kinh sợ xuất mồ hôi lạnh.
"Tiếng tiêu có sự cổ quái, ta đi đối phó với cô gái kia, hai người đối phó với ba nưgời còn lại" Phương Hiệp thấp giọng nói, lời còn chưa dứt, người đã ra ngoài trận, chỉ kiếm đâm thẳng về phía cô gái thổi tiêu.
Triệu Trường Không cùng Hoàng Oanh Oanh cũng lập tức cùng ra khỏi kiếm trận.
Bốn người áo trắng này tự nhiên chính là Bạch Y tứ sát, mà nữ tử thổi tiêu chính là Tiêu Vô Địch, nàng thấy Phương Hiệp xông tới trên mặt khẽ lộ ra vài phần khinh thường, phiêu nhiên lui về phía sau mấy trượng, cùng lúc đó, Phiến Tiêu Dao nghiêng người xông tới, ngăn trở Phương Hiệp, Hoàng Oanh Oanh cùng Triệu Trường Không lại phân biệt bị Đao Tung Hoành cùng Kiếm Thiên Hạ ngăn lại.
Tiếng tiêu vẫn tiếp tục, đệ tử tình lâu cực kỳ nguy hiểm, chẳng qua lại rất kỳ quái là trong lúc nguy cấp, bọn họ luôn có thể tránh được một kích trí mạng.
Qua nửa canh giờ, hai bên vẫn tiếp tục kịch chiến, rất hiển nhiên, đệ tử tình lâu vẫn lâm vào hạ phong, nhưng lâu như vậy vẫn chưa bị thương vong gì, điều này không thể không nói là một kỳ tích, mà ba người Triệu Trường Không cùng ba người trong Bạch Y tứ sát cũng khó phân cao thấp. Lại nói tới, ngay cả Bạch Y cũng thua ở dưới tay Phương Hiệp, nhưng hiện tại Phương Hiệp lại không thể thắng được Phiến Tiêu Diêu, tuy nói đại bộ phận nguyên nhân là bởi vì Phương Hiệp bị tiếng tiêu của Tiêu Vô Địch ảnh hưởng, nhưng xét về mặt khác, lại cũng có thể thấy được võ công của Phiến Tiêu Diêu tuyệt đối không dưới Bạch Y.
Tiêu Vô Địch trên mặt từ từ cũng trở nên tái xanh, còn có vài phần tức giận, có lẽ là do đánh lâu như vậy mà vẫn không thành công. Tiếng tiêu đột nhiên biến đổi, nghe vào trong tai cảm giác không có gì là không thoải mái, lại trở nên thâm thúy bén nhọn dị thường, cắt phá trời cao, đủ để truyền ngoài mười dặm.
Hoa Nhược Hư ngày đêm liên tục, thẳng đến Nga Mi, từ tối hôm đó cùng Hoa Thiên Tinh tại tửu quán ở cả buổi tối, hắn cũng không gặp lại, mặc cho hắn ở trong lòng kêu gọi như thế nào, Hoa Thiên Tinh cũng không có xuất hiện, điều này cũng làm cho Hoa Nhược Hư phiền não không thôi.
Điều duy nhất làm cho Hoa Nhược Hư cảm thấy vui mừng chính là, Hoa Ngọc Loan đã dần dần ra khỏi bóng ma mất con, trên mặt thỉnh thoảng cũng đã thấy nụ cười ngọt ngào ngày nào xuất hiện, có lẽ đây cũng là chuyện đáng vui mừng nhất trong mấy ngày qua.
Ước chừng còn hai ngày lộ trình mới có thể tới Nga Mi, Hoa Nhược Hư trong lòng hơi có chút sốt ruột, hắn có chút lo lắng Nga Mi cũng sẽ xảy ra chuyện giống như Thiếu Lâm, chẳng qua bây giờ có cấp bách cũng vô dụng, điều duy nhất hiện tại hắn có thể làm chính là nhanh chóng tiến đến Nga Mi.

Một cái nam tử kình trang đột nhiên xuất hiện trong tầm mắt mọi người, Hoa Nhược Hư theo bản năng đưa tay nắm lấy Tình kiếm, Tình kiếm vừa chạm tay, hắn lại đột nhiên trở nên như tượng gỗ vậy, trên mặt nhất thời thất sắc.
"Ma cung Đàn chủ phân đàn sáu mươi ba Vấn Thiên tham kiến Hoa công tử!" Nam tử kình trang hướng tới Hoa Nhược Hư hành một đại lễ, "Cung chủ có một phong thư muốn giao cho công tử, thỉnh công tử thu lấy!" Nói xong hai tay nâng lên một phong thư, còn có một cái hộp gấm màu hồng.
"Sư đệ, người sao vậy?" Hoa Ngọc Loan thấy Hoa Nhược Hư một chút phản ứng cũng không có, xem sắc mặt của hắn tựa hồ không đúng cho lắm, không khỏi quan tâm hỏi.
"Ồ, đệ không sao, sư tỷ, người giúp đệ thu lấy đi" Hoa Nhược Hư tựa hồ đã phục hồi tinh thần, đối với Hoa Ngọc Loan miễn cưỡng cười cười, Hoa Ngọc Loan nghe lời mà làm theo.
"Thuộc hạ cáo lui!" Nam tử kình trang lại hành lễ với Hoa Nhược Hư, rồi cúi đầu chuẩn bị rời đi.
"Từ từ!" Hoa Nhược Hư có chút xuất thần nhìn cái hộp gấm đó, đây chính là vật chức cái ngọc bội mà hắn từng tặng cho Tô Đại Nhi. Hắn mở thư ra, trong thư chỉ có mấy chữ: Nhược Hư ca ca, Đại Nhi chờ chàng trở về! Trong lòng hắn đột nhiên dâng lên một tư vị nói không nên lời, ngẫm lại liền lên tiếng gọi nam tử Ma cung lại.
"Xin hỏi công tử có gì phân phó?" Nam tử kình trang cung kính hỏi.
"Thay ta chuyển cáo lại cho Đại Nhi, ta sẽ nhanh chóng trở về Kim Lăng tìm nàng" Hoa Nhược Hư nhẹ nhàng thở dài một tiếng rồi nói.
"Vâng, thuộc hạ nhất định truyền đạt lại ý của công tử" Nam tử kình trang trong lòng vui vẻ, vốn Hoa Nhược Hư không trả lời gì, hắn còn lo lắng không có gì để bàn giao, lúc này đã không cần lo lắng gì nữa.
Đợi khi nam tử kình trang đi xa, sắc mặt của Hoa Nhược Hư bỗng nhiên lại trở nên âm trầm.
"Sư đệ, xảy ra chuyện gì sao?" Hoa Ngọc Loan ôn nhu hỏi.

"Sư tỷ, Tình kiếm không còn nữa!" Hoa Nhược Hư thấp giọng nói, ngữ khí dị thường trầm trọng.
"Cái gì?" Hoa Ngọc Loan giật mình hô lên một tiếng, "Chuyện xảy ra khi nào?"
"Đệ cũng không biết nữa, đệ vừa mới phát hiện ra, đệ nghĩ chỉ xảy ra trong vòng hai ngày trước thôi" Hoa Nhược Hư nhẹ nhàng lắc lắc đầu, trên mặt lộ ra vài phần trầm tư, "Còn nhớ mấy ngày hôm trước Tình kiếm vẫn còn, chẳng qua hai ngày này đệ cũng không chạm vào nó, cho nên không có cảm giác được, mới vừa rồi đệ chạm tay vào kiếm, liền cảm giác không đúng, thanh kiếm hiện tại chỉ là một thanh kiếm rất bình thường".
"Ai có thể lấy kiếm từ trên người của đệ đi được?" Hoa Ngọc Loan thì thào nói, đột nhiên nhớ tới cái gì, "Có thể là tối hôm đó khi đệ uống rượu say thì bị người khác lấy đi?"
"Buổi tối hôm đó?" Hoa Nhược Hư trong lòng khẽ giật mình, đột nhiên xuất hiện một ý niệm trong đầu, "Chẳng lẽ là tỷ tỷ lấy đi? Nhưng tỷ tỷ lấy đi thì có ích lợi gì? Thực nếu tỷ tỷ lấy đi, người cũng có thể nói với ta một tiếng mà".
Ba người Hoa Phi Mộng tìm khắp Võ Đang mấy lần cũng không tìm được Hoa Phi Hoa, sắc trời đã tối, Hoa Phi Hoa vẫn chưa thấy trở về.
"Mộng cô nương, chúng ta trong phòng Hoa công tử tìm được thứ này" Đang lúc ba người không biết nên làm thế nào, đột nhiên một nam tử trang phục đệ tử Võ Đang vội vàng hướng tới mấy người mà đi tới.
"Muốn gặp Lam Tuyết Nhu, hãy đến phân đàn Giang Nam cách Võ Đang mười dặm" Hoa Phi Mộng [chậm rãi đọc từng chữ một.
"Lam Tuyết Nhu? Tiên cung?" Hoa Phi Mộng sắc mặt hơi đổi, "Nói như vậy, Phi Hoa đang đi tìm nha đầu Lam Tuyết Nhu kia sao?"
"Hắn một đi tới đó, chỉợ cứu người chưa nói tới, thì bản thân hắn đã bị bắt rồi" Giang Thanh Nguyệt khẽ thở dài một tiếng, "Không nghĩ tới Phi Hoa vì Lam cô nương, thật đúng là cái gì cũng không sợ".
"Tiên cung hại chết bảo bối của Nhược Hư, chúng ta còn chưa tìm bọn họ tính sổ, cũng tốt, chúng ta hôm nay hãy đi tìm bọn họ tính toán món nợ này đi" Hoa Phi Mộng trên mặt lộ ra vài phần lãnh khốc, thấp giọng nói.
"Sự việc không nên châm trễ, chúng ta nhanh đi thôi" Giang Thanh Nguyệt gật đầu nói, một lát sau, ba nữ cùng với các đệ tử tình lâu rời khỏi Võ Đang, vốn ba nữ không cần mấy đệ tử tình lâu này đi theo, chẳng qua bọn họ vô luận như thế nào cũng phải cùng đi, chỉ là không biết bọn họ rốt cuộc đi là vì đối phó Tiên cung hay là lo lắng cho sự an toàn của ba người.
"Quận chúa" Mai Nhi có chút bất đắc dĩ gọi Vô Song quận chúa đang tập trung toàn bộ tinh thần chơi đùa với trẻ con một tiếng.

"Mai Nhi, không cần lớn tiếng như vậy, dọa đứa nhỏ sợ bây giờ" Vô Song quận chúa quay đầu trừng mắt nhìn Mai Nhi nói.
"Ta nói quận chúa, người nếu thực sự thích như vậy, thì hãy gả cho Hoa công tử đi, hiện tại Hoa công tử đang còn thương tâm vì đứa con mới mất của mình, người đem đứa nhỏ trở về, hắn nhất định sẽ cao hứng chết được, nhất định sẽ rất hưng phấn cái gì cũng đáp ứng người, đến lúc đó, người có muốn hắn làm Quận mã gia của người cũng được" Mai Nhi làm ra bộ dáng hận hận mà nhìn Vô Song quận chúa.
"Ngươi không cần nói hưu nói vượn, cũng đừng có nghĩ linh tinh nữa, ai cũng có thể trở thành quận mã của ta, chỉ có Hoa Nhược Hư là không được" Vô Song quận chúa đầu cũng không quay lại, thản nhiên nói, "Chẳng qua Mai Nhi, ngươi nếu thực muốn gả cho hắn như vậy, ta thật ra cũng có thể vì ngươi mà phá lệ một lần, không cần ngươi đi theo ta phục vụ nữa, ta sẽ đem ngươi gả cho Hoa Nhược Hư".
"Quận chúa, ta thật sự không rõ vì cái gì mà Hoa công tử không thể? Người thích đứa con bảo bối của hắn như vậy, Hoa công tử con người cũng không tệ, trừ việc nữ tử bên người nhiều một chút, chẳng qua điều này cũng cho thấy hắn tốt mà thôi, cho nên nhiều cô gái như vậy mới thích hắn" Mai Nhi than thở nói, "Ta nói quận chúa, chẳng lẽ người muốn gả cho tên khốn Nam Cung Phi Vân kia? Ta thấy người hiện tại lại một lòng một ý giúp hắn".
"Cái đó cũng không phải là không có khả năng, nói không chừng, ta thật đúng là sẽ gả cho Nam Cung Phi Vân" Vô Song quận chúa quay đầu mỉm cười, "Nam Cung Phi Vân âm hiểm độc ác, vì đạt tới mục đích có thể bất chấp thủ đoạn, người như vậy, thực ra rất thích hợp với cuộc sống tại quan trường, làm quận mã của ta tự nhiên cũng không tệ, càng huống chi, Nam Cung Phi Vân cũng anh tuấn tiêu sái, ngọc thụ lâm phong, so với Hoa Nhược Hư chỗ nào cũng không kém".
"Dừng lại dừng lại, ta nói quận chúa, người không phải đầu óc có vấn đề chứ? Người lại càng không cần ở trong Hoàng cung cùng người ta tranh quyền đoạt thế, người muốn tìm tên tiểu nhân âm hiểm độc ác đó để làm gì?" Mai Nhi gấp đến độ nhảy dựng lên, "Nói đến, tên khôsn Nam Cung Phi Vân này ngay cả muội muội của mình cũng muốn tính kế, nếu người thực gả cho hắn, nói không chừng cũng sẽ có một ngày, ngay cả quận chúa người cũng không buông tha".
"Được rồi, ngươi gấp làm gì? Ta có nói là nhất định phải gả cho hắn đâu, ta còn chưa lập gia đình, đương nhiên ai cũng có thể có cơ hội, cho nên mới nói gả cho Nam Cung Phi Vân cũng là có thể, nhìn nha đầu ngươi kia, so với việc đem ngươi gả cho một ông lão còn muốn gấp hơn" Vô Song quận chúa cũng không tức giận trừng mắt nhìn Mai Nhi.
"Nhưng quận chúa, không đúng, người vừa rồi có nói qua, nhất định sẽ không gả cho Hoa công tử, mà giờ thì lại nói ai cũng có thể?" Mai Nhi xem ra vẫn rất cẩn thận, phát hiện lời nói của Vô Song quận chúa có sơ hở.
"Ta cùng hắn chỉ có thể là kẻ địch, có lẽ có một ngày, hắn sẽ chết ở trong tay của ta cũng không chừng" Vô Song quận chúa sua một hồi trầm mặc, thấp giọng nói.
"Vì cái gì hả quận chúa?" Mai Nhi vẫn chưa từ bỏ ý định, nhất định phải hỏi cho rõ.
"Tuy hắn hiện tại gặp rất nhiều phiền toái, nhưng hắn vẫn là người có khả năng nhất trong chốn võ lâm có thể làm cho hắc bạch lưỡng đạo quy về một mối, ta không thể cho phép một người như vậy tồn tại, Mai Nhi, ngươi hiện tại đã hiểu chưa?" Vô Song quận chúa nhẹ nhàng thở dài một tiếng, ánh mắt của nàng lại chuyển sang đứa trẻ trong nôi, "Có lẽ, ta có thể làm, chính là thế hắn nuôi lớn đứa nhỏ này, coi như là không thiếu nợ gì nhau".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.