Tình Kiếm

Chương 25: Chương 9: Kiếm sứ Thanh Nguyệt




Mặc cho Nhược Hư có yêu cầu như thế nào Hoa Thiên Tinh vẫn không chịu nói khi nào nàng mới có thể vĩnh viễn ở bên ngoài, bất quá điều này lại khiến cho cõi lòng Nhược Hư chờ đợi không thôi.
“Tỷ tỷ ta ngủ rồi, không thèm để ý đến tên tiểu sắc lang nhà ngươi nữa.” Hoa Thiên Tinh nũng nịu nói, nói xong cũng chẳng còn phát ra âm thanh gì nữa, Nhược Hư trong lòng dù kêu gọi như thế nào cũng vô ích.
Tình cảm mãnh liệt đã lắng xuống, nét ửng hồng trên khuôn mặt của Giang Thanh Nguyệt cũng đã dần mờ phai đi, nàng nhìn người con trai bên cạnh đầy thâm tình, sự góc cạnh trên khuôn mặt của hắn đã dần hiện rõ mặc dù phảng phất vẫn còn nét trẻ con. Đột nhiên nàng khẽ thở dài một hơi, từ từ rời khỏi giường, động tác rất nhỏ nhẹ, nhanh chóng khoác lại mũ trùm và áo choàng. Nàng có chút lo lắng nhìn Nhược Hư, sau đó nhẹ nhàng đẩy cửa số đi ra ngoài.
Giang Thanh Nguyệt nhanh chóng đi về phía trước, ước chừng một khắc đồng hồ đi qua, nàng rốt cuộc ngừng lại trước một gian phòng nhỏ rách nát, lập tức vận công xem xét một chút. Sau khi cảm giác được nơi phát ra tiếng hít thở rất nhỏ, nàng lại ngẩng đầu quét mắt quan sát khắp bốn phía, tay ngọc khẽ phất, cửa gỗ không một tiếng động hé ra, nàng lắc mình đi vào.
“Kiếm sứ tham kiến Thánh nữ.” Trong phòng không có đèn nhưng Giang Thanh Nguyệt có thể rõ ràng trông thấy ở giữa phòng có một nữ tử vận cung trang màu trắng đang đứng xoay lưng lại.
“Đều là tỷ muội, không cần phải khách khí!” Nữ tử thấp giọng nói, chậm rãi xoay người lại. Dáng dấp nàng yểu điệu, tuy có lụa trắng che mặt, nhưng thanh âm vẫn vô cùng thanh thúy động lòng người, thánh thót như hoàng oanh xuất cốc.
“Chẳng hay Thánh Nữ có điều gì phân phó?” Giang Thanh Nguyệt có chút khách khí nói.
“Nguyệt tỷ, ta biết ngươi đang trách cung chủ không đến giúp ngươi. Sự tình trong nhà ngươi, cung chủ quả thật có biết, nhưng mà Nguyệt tỷ à, có một số việc ngươi vẫn còn chưa rõ, trong cung có đã chuyện lớn xảy ra.” Người được Giang Thanh Nguyệt gọi là Thánh Nữ nhẹ nhàng thở dài một hơi, chậm rãi nói.
“Thánh nữ hiểu lầm rồi, thuộc hạ truyệt đối không có ý trách cung chủ.” Giang Thanh Nguyệt nói, thanh âm hơi biến đổi.
“Nguyệt tỷ, có thể ngươi còn chưa biết, lão cung chủ đã không còn trên đời nữa rồi.” Thanh âm của Thánh nữ trở nên rất ưu thương.
“Sao cơ?” Giang Thanh Nguyệt kinh hãi thét một tiếng, ngẩng phắt đầu lên, trong ánh mắt lộ ra thần sắc không thể tin được.
“Cung chủ hiện tại chính là tiểu sư muội.” Thánh nữ ngữ khí trầm trọng, “Lão cung chủ luyện công đến tẩu hỏa nhập ma, lại thêm Phong trưởng lão - Điện trưởng lão trước sau làm khó dễ, muốn đoạt chức vị cung chủ, ngày lão cung chủ bỏ mình, đệ tử trong cung tổn thương vô số, nếu không phải tiểu sư muội vào thời điểm mấu chốt xuất quan kịp thời ngăn cơn sóng dữ thì có lẽ bây giờ Phong trưởng lão đã đảm nhiệm chức vị cung chủ rồi.”
“Nhưng mà tiểu sư muội tuổi còn nhỏ như vậy liệu có thể đối phó được với Phong trưởng lão không?” Ngữ khí của Giang Thanh Nguyệt đã không còn lạnh nhạt như lúc đầu nữa, thay vào đó là một loại giọng điệu lo âu.
“Trước đây ta cũng cho là như vậy, nhưng mà ta đã chứng kiến tiểu sư muội một mình đánh bại Phong trưởng lão, lão cung chủ từng nói tiểu sư muội thiên tư hơn người, lúc đó nhìn thấy quả nhiên là không sai. Bất quá mặc dù như thế thì lúc đó trong cung nguyên khí đại thương, Phong - Điện hai vị trưởng lão đã dẫn hơn một nửa đệ tử ly khai Thần Cung. Lúc này tiểu sư muội mặc dù biết Nguyệt tỷ trong nhà gặp chuyện không may nhưng cũng bất đắc dĩ không còn cách nào, chỉ hy vọng Nguyệt tỷ ngươi có thể thông cảm một chút cho tình cảnh của tiểu sư muội.” Thánh nữ thở dài, “Bây giờ trong cung có thể còn người của Phong trưởng lão, tiểu sư muội không thể không chỉnh đốn sự vụ trong cung, đáng thương cho tiểu sư muội mới chỉ mười sáu tuổi, nhưng cũng đành cố nén bi thương mà gánh chịu trọng trách nặng nề một mình như vậy.”
“Vậy có việc gì cần ta làm à?” Giang Thanh Nguyệt rốt cuộc giọng nói cũng hòa hoãn lại.

“Trên giang hồ vừa mới xuất hiện một môn phái tên là Tiên cung. Tiểu sư muội hoài nghi rằng Tiên cung cung chủ chính là Phong trưởng lão, đệ tử trong cung chỉ có bốn người Nguyệt tỷ là Phong trưởng lão không biết, cho nên hy vọng Nguyệt tỷ ngươi có thể đi điều tra một chút. Tiểu sư muội cũng hoài nghi việc gia đình của Nguyệt tỷ bị ngộ hại cũng là do Tiên cung hạ thủ.” Thánh nữ dừng một chút, “Mặt khác Ma Cung tựa như cũng đang muốn hành động, Nguyệt tỷ cũng nên chú ý một chút đến động tĩnh của Ma cung, hơn nữa còn có một việc nếu ta nói ra thì Nguyệt tỷ có thể tức giận nhưng mà sự tình đã đến lúc này cũng không thể không nói.”
Giang Thanh Nguyệt không nói gì, lẳng lặng nghe nàng ta tiếp lời.
“Tình lang Nhược Hư của Nguyệt tỷ, mặc dù võ công thấp kém nhưng lai lịch cũng không nhỏ, ta nghĩ Nguyệt tỷ cũng đã biết rồi.” Thánh nữ tựa như có chút không dám nói trực tiếp với Giang Thanh Nguyệt, “Hơn nữa, Ma cung cung chủ Tô Đại Nhi dường đối với hắn cũng chung tình, ý của tiểu sư muội là, Nguyệt tỷ có thể nhờ hắn giúp đỡ ngươi một chút.”
“Ta sẽ không lợi dụng Hoa lang!” Giang Thanh Nguyệt biến sắc, giọng nói có chút kích động.
“Nguyệt tỷ, những gì cần nói ta đã nói xong, qua một đoạn thời gian nữa tiểu sư muội sẽ tự mình xuất cung, Nguyệt tỷ hãy bảo trọng!” Thánh nữ thở dài nói, đối với phản ứng của Giang Thanh Nguyệt không cảm thấy chút kì quái nào.
Giang Thanh Nguyệt kinh ngạc nhìn nàng rời đi, hai dòng lệ từ trong mắt ứa ra, khẽ cúi đầu, trong lòng thầm gọi một tiếng: Hoa lang!
Hoa Nhược Hư đột nhiên từ trong giấc mơ bừng tỉnh, lần tay dò tìm giai nhân bên cạnh, trong lòng bất an. Hắn vừa mới mơ thấy Giang Thanh Nguyệt lại một lần nữa bỏ hắn mà đi, hắn nhân tiện tỉnh lại, trong lòng cười nhạo chính mình đang tự dọa bản thân, nhưng mà cũng không ý thức được, bàn tay tìm đến thân thể mềm mại của Giang Thanh Nguyệt, khẩn trương ôm vào lòng.
Đột nhiên hắn phát hiện thân thể mềm mại trong lòng hắn đang khẽ run rẩy, trong tim cảm thấy phát lạnh.
“Thanh tỷ, nàng làm sao thế? Có ai khi dễ nàng phải không?” Nhược Hư luống cuống tay chân, tay khẽ nâng mặt hoa của nàng, trên khuôn mặt ấy, nước mắt giàn dụa tựa như hoa lê dưới mưa, đôi mắt đẹp chỉ còn thấy nước mắt không ngừng tuôn ra.
“Thanh tỷ, ta thật xin lỗi, là ta không tốt, không chăm sóc chu đáo cho nàng, nàng đừng khóc nữa có được không? Thanh tỷ, nàng khóc thật khiến ta đau lòng lắm.” Nhược Hư thì thào nói, nhẹ nhàng hôn lên khuôn mặt như hoa của Giang Thanh Nguyệt, muốn lau đi những giọt nước mắt trên mặt nàng.
“Hoa lang, không liên quan đến chàng, là do ta nhớ đến cha, đại ca, còn có Tiểu Nguyệt và mọi người.” Giang Thanh Nguyệt hai mắt đẫm lệ buồn bã nhìn Nhược Hư, nức nở nói.
“Thanh tỷ, nàng đừng suy nghĩ nhiều nữa, nàng còn có ta, Ta - Hoa Nhược Hư xin thề, chỉ cần ta còn sống trên đời một ngày, ta sẽ chăm sóc Thanh tỷ nàng thật tốt.” Nhược Hư ôn nhu nói, nhớ tới Tiểu Nguyệt, hắn cũng thấy ảm đạm.
“Hoa lang, nếu….. nếu có một ngày ta làm sai việc gì đó, chàng sẽ không trách ta chứ?” Giang Thanh Nguyệt dụi vào lòng hắn, lí nhí hỏi.
“Thanh tỷ, mặc kệ nàng làm gì, chỉ cần nàng còn là Thanh tỷ của ta, ta đều không trách cứ nàng.” Nhược Hư lòng nao nao, trầm ngâm một hồi rồi nói.

“Hoa lang, chàng yên tâm, ta mãi mãi sẽ là Thanh tỷ của chàng.” Giang Thanh Nguyệt mê man nói, bờ môi nồng nàn chủ động áp tới, đôi cánh tay bá lấy cổ Nhược Hư, thân thể mềm mại quấn lấy hắn, da thịt trong nháy mắt trở nên nóng bỏng.
Tình cảm mãnh liệt lại một lần nữa được khơi dậy. Sóng tình quay cuồng….. hơi thở gấp gấp….. thanh âm đứt quãng…..
Sáng hôm sau Giang Thanh Nguyệt đã khôi phục trạng thái như bình thường, Nhược Hư cũng tạm thời yên tâm.
Trong hậu viện của Hoa Sơn kiếm phái có ba bạch y thiếu nữ đang ngồi.
“Tiểu Tuyết, ngươi lại thất thần rồi!” Một tiếng thở dài kèm một thanh âm ôn nhu vang lên.
“Tiểu thư, Tiểu Tuyết nhất định là đang nghĩ đến thiếu gia.” Thiếu nữ kia cười hì hì.
“Ta sao lại nghĩ đến thiếu gia? Ta đâu có giống ngươi, trong lòng rất nhớ nhưng lại không dám nói ra.” Hàm Tuyết đỏ mặt nhưng cũng muốn không tỏ ra yếu thế.
“Tiểu Tuyết, ngươi không được nói bậy, ta không có như ngươi suốt ngày cứ nghĩ đến thiếu gia.” Thiếu nữ này tất nhiên chính là Hàm Sương.
“Được rồi, hai người các ngươi đừng có náo loạn nữa. Tiểu Tuyết tiếp tục đánh cờ đi.” Hoa Ngọc Phượng sắc mặt vẫn không có gì thay đổi, thanh âm vẫn dịu dàng như cũ, không hổ được gán cho danh hiệu Ôn nhu tiên tử.
“Tiểu thư, muội không thể.” Hàm Tuyết dẩu môi, “Tiểu thư, hãy để muội đi tìm thiếu gia, có được không?”
“Không được, tỷ tỷ sẽ không đồng ý.” Hoa Ngọc Phượng không chút đắn đo nói.
“Tiểu thư, người hãy giúp muội cầu xin với đại tiểu thư đi, muội thực rất lo lắng cho thiếu gia. Huynh ấy bây giờ khẳng định đã biết chuyện đại tiểu thư muốn thành hôn. Vạn nhất trong lòng huynh ấy nghĩ không thông, vậy…..” Hàm Tuyết nói, nước mắt đã lã chã rơi.
“Tình tính của tỷ tỷ các ngươi cũng không phải không biết, tỷ ấy nhất định không đồng ý cho ngươi đi tìm hắn.” Hoa Ngọc Phượng thở dài nói, “nhưng mà Tiểu Tuyết, ngươi cũng không cần lo lắng, thiếu gia của ngươi hiện tại sẽ vượt qua được, sẽ không có chuyện gì đâu.”
“Thật vậy sao? Tiểu thư, người không lừa gạt Tiểu Tuyết đó chứ?” Hàm Tuyết trên mặt lộ rõ nụ cười hân hoan, lại hỏi “Mà tiểu thư, người có biết thiếu gia đi đến đâu không?”

“Hắn đang trên đường trở về Hoa Sơn, nếu không có việc gì bất ngờ thì bây giờ có lẽ đã tới Tương Dương.” Hoa Ngọc Phượng nghĩ ngợi rồi nói.
“Hắn thật sự trên đường trở về sao?” Một thanh âm phảng phất truyền đến.
“A, đại tiểu thư!” Hàm Tuyết duyên dáng gọi to.
“Tỷ tỷ, hà tất phải khổ như vậy chứ?” Hoa Ngọc Phượng thấy Hoa Ngọc Loan có chút tiều tụy, thở dài nói, “Hắn quả thật là đang trên đường trở về. Nếu giữa đường không có lưu lại đâu thì đại khái là bảy ngày sau có thể về đến Hoa Sơn.”
“Hắn một mình trở về à?” Hoa Ngọc Loan trên mặt xuất hiện một tia mừng rỡ.
“Tổng cộng có bốn người, trong đó có hai người là bằng hữu mới quen của hắn, Vân Cửu và Phong Bình, mặt khác còn có một người …..” Hoa Ngọc Phượng lắc lắc đầu nói, bất quá chưa nói xong đã bị Hoa Ngọc Loan ngắt lời.
“Mặc khác còn có một người là Giang Thanh Nguyệt phải không?” Hoa Ngọc Loan run giọng hỏi.
Hoa Ngọc Phượng bất đắc dĩ đành gật gật đầu.
“Hỗn đản, lại muốn mang cô ta đến khoe khoang với ta à?” Hoa Ngọc Loan hắng giọng, oán hận nói, “Đáng ghét, ta đây cũng không cần cần hắn trở về nữa!”
“Tỷ tỷ, tỷ chẳng lẽ thật sự không muốn hắn trở về? Kỳ thật sự tình giữa hắn và Giang Thanh Nguyệt cũng không thể hoàn toàn trách hắn. Nếu hắn bây giờ bỏ lại Giang Thanh Nguyệt mà đi chính là một kẻ vô trách nhiệm, chẳng lẽ tỷ lại hy vọng hắn sẽ trở thành một người phụ tình sao?” Hoa Ngọc Phượng chậm rãi nói.
“Ta mặc kệ mấy điều này, tóm lại hắn muốn kết hôn với ta thì không thể có nữ nhân khác!” Hoa Ngọc Loan căm giận nói, giọng điệu rất kiên quyết.
“Tỷ tỷ, bây giờ không nói điều này nữa, hay là chờ hắn có thể trở về rồi nói đi.” Hoa Ngọc Phượng không ngừng than thở.
“Chờ hắn có thể trở về?” Hoa Ngọc Loan đột nhiên nghe ra có điều gì đó không đúng. “Muội muội, muội nói sao, chẳng lẽ hắn có gì nguy hiểm à?”
“Bây giờ rất nhiều người đã biết Tình kiếm hiện ở trên người của hắn, mặc dù bên cạnh hắn còn có mấy cao thủ nhưng mà giang hồ quỷ quyệt, hắn không chắc có thể an toàn trở về Hoa Sơn, số phận còn chưa thể nói trước được.” Hoa Ngọc Phượng ngoài miệng nói như vậy, trong lòng lại suy nghĩ, “Sớm biết tỷ sẽ như vậy mà, vừa nói đến hắn có thể gặp nguy hiểm là trở nên lo lắng ngay.”
Hoa Ngọc Loan trên mặt lộ vẻ bất an, bất quá trong lòng lại không biết suy nghĩ điều gì.
“Nghe nói Diệp Bất Nhị cùng cha của Giang Thanh Nguyệt - Giang Thiên Khiếu ngày trước quan hệ cũng khá tốt. Không lâu trước Diệp Bất Nhị tìm được Giang Thanh Nguyệt, nghe nói muốn giúp nàng ta báo thù.” Hoa Ngọc Phượng ở bên cạnh lại nói.

“Sao cơ? Tên Diệp Bất Nhị ngụy quân tử đó cũng có chủ ý với hắn nữa à?” Hoa Ngọc Loan trên mặt lộ ra vẻ lo lắng, nghĩ đoạn vội vàng rời đi, trước khi đi chỉ nói một câu, “Ta về phòng trước đây!”
“Tiểu thư, người nói đại tiểu thư có thật sự về phòng không?” Hàm Tuyết thấy Hoa Ngọc Loan vừa rời khỏi liền tiến đến bên người Hoa Ngọc Phượng hỏi.
“Ngươi nói đi?” Hoa Ngọc Phượng vẫn không cho Hàm Tuyết một đáp án.
Tương Dương là nơi binh gia tương tranh, tại đây dù là lúc mưa gió hay thời thái bình đều là địa điểm tập trung của các bang phái võ lâm.
Đương nhiên, ở nơi này nối tiếng nhất chính là Phiêu Tuyết Sơn Trang. Phiêu Tuyết Sơn Trang là phủ đệ của một trong võ lâm tứ đại thế gia - Tuyết gia, tự nhiên là thanh danh vươn xa. Chủ nhân của Phiêu Tuyết Sơn Trang là Tuyết Danh Phong, cao thủ đứng thứ năm trong Địa bảng, phu nhân của ông là Phong Vân Phiêu, năm xưa tại giang hồ cũng rất có danh tiếng, và cũng là đại tiểu thư của một trong tứ đại thế gia – Phong gia, bây giờ cũng là em gái của người đang giữ chức gia chủ Phong gia - Phong Vân Động.
Tuyết Danh Phong chỉ có hai người con gái. Con gái lớn là Tuyết Phiêu Phiêu, tuổi xuân đang độ hai mươi, con gái thứ hai là Tuyết Du Du, năm nay vừa tròn đôi tám. Tuyết Phiêu Phiêu được gọi là Phiêu Hương tiên tử, không phải bởi vì nàng lớn lên xinh đẹp mà là vì tài nấu rượu của nàng. Tuyết Du Du lại không giống chị chút nào, nàng mỹ mạo phi phàm, mặc dù mới mười sáu tuổi nhưng đã có khuôn mặt điên đảo chúng sinh, dáng dấp như yêu mị, có điều tính nết lại điêu ngoa. Phiêu Tuyết Sơn Trang từ trên xuống dưới đều rất sợ đụng phải vị nhị tiểu thư này.
Bọn Nhược Hư bốn người đều đang ở Phiêu Tuyết Sơn Trang. Bọn họ đêm qua đã đến Tương Dương, Phong Bình vì nôn nóng muốn gặp người yêu nên tối ấy đã tiến nhập Phiêu Tuyết Sơn Trang trước, để cho mấy người bọn Nhược Hư phải lóng nga lóng ngóng trong thành. Sáng hôm sau, vừa lúc Vân Cửu đang rủa xả Phong Bình không có nghĩa khí thì Phiêu Tuyết Sơn Trang đã cho người đến mời mấy người Nhược Hư tới làm khách.
Vốn Nhược Hư còn tưởng Tuyết Phiêu Phiêu mời bọn họ, không ngờ đến rồi mới phát hiện sự tình không phải vậy, người mời bọn họ chính là Tuyết Danh Phong, bất quá bọn họ đã thấy Phong Bình ở đó, chỉ là sắc mặt có vẻ rất bất an, khi gặp lại mấy người Nhược Hư nhãn tình liền sáng lên, tựa như thấy được cứu tinh.
“Hoa công tử, Giang cô nương, Vân đại hiệp, có thể mời được các vị đến tệ xá, Phiêu Tuyết Sơn Trang có thể nói là thật vinh hạnh a.” Tuyết Danh Phong cười nói. Mặc dù năm nay Tuyết Danh Phong đã gần năm mươi tuổi nhưng lại giống như người chỉ vừa ba mươi, mặt trắng nhẵn nhụi, dáng vẻ cao lớn, thân khoác cẩm bào màu lam.
“Tuyết trang chủ, lão thâu nhi chính là lần đâu tiên được người ta gọi là đại hiệp đấy.” Vân Cửu cười khổ nói.
“Vãn bối Hoa Nhược Hư, Giang Thanh Nguyệt tham kiến Tuyết trang chủ.” Nhược Hư cùng Giang Thanh Nguyệt dường như ngầm hiểu ý nhau, đồng thời cùng thi lễ.
Chủ khách trong lúc đó xem ra cực kì hòa hợp chỉ là Nhược Hư chung quy vẫn cảm thấy có điểm nào đó không đúng khi nhìn vào vẻ mặt lo lắng của Phong Bình, nhưng lại không biết có sự tình khẩn cấp gì.
“Hoa công tử, các vị đều là bằng hữu của Phong hiền chất, hôm nay vừa vặn lại đến đúng lúc, Phong hiền chất tối hôm quá đã đến chỗ lão phu để cầu thân, ta đã đáp ứng đem Phiêu Phiêu gả cho Phong hiền chất, chư vị vừa vặn có thể làm chứng.” Trong buổi tiệc, Tuyết Danh Phong đột ngột tuyên bố.
Chuyện đại sự tốt đẹp như vậy, Phong Bình vì sao lại có vẻ không cao hứng chứ? Nhược Hư lấy làm thắc mắc trong lòng.
.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.