Tình Kiếm

Chương 27: Chương 11: Kiếm tỏa Bạch Y (Kiếm chống bạch Y)




“Không ngờ Thâu thánh đỉnh đỉnh đại danh lại cư nhiên thay đổi cả hứng thú, chuyên môn đi trộm đồ của nữ hài tử như vậy." Hoa Phi Hoa cũng không phải loại dễ trêu vào, sắc mặt xấu hổ chợt lóe rồi biến mất, trên mặt lại lộ ra nụ cười khúc khích.
“Hoa tiểu tử, có phải ngươi muốn ta thâu thập tất cả bảo bối của ngươi không?” Vân Cửu liền nổi cáu, quắc mắt tức giận nói.
“Nhà của ta không có bảo bối gì hết, lão nhân gia ngài để ý thì cứ đến mà xem.” Hoa Phi Hoa không quan tâm nói.
“Hoa tiểu tử, là do ngươi nói, không được hối hận đó.” Vân Cửu cười ha ha, “chờ đến lúc ngươi động phòng hoa chúc, lão thâu nhi ta nhất định ghé thăm.”
Hai người trước kia xem ra cũng có quen biết, sau một hồi náo loạn, cuối cùng Hoa Phi Hoa cũng đành thúc thủ, dù sao gừng càng già cũng càng cay.
Nhược Hư cùng Nguyệt Thiên Hồng mấy người sau khi từ biệt lại tương phùng, không tránh khỏi cùng nhau hàn huyên một trận, sau đó nhân tiện kể lại những gì đã xảy ra trong mấy ngày qua. Nhược Hư có nhiều sự tình không thể nói hết, vì vậy đại bộ phận đều bị hắn tỉnh lược, chỉ nói ra việc tìm được Giang Thanh Nguyệt.
Vợ chồng Nguyệt Thiên Hồng cùng Hoa Phi Hoa mấy ngày nay đều đi cùng với nhau, có điều phải chống đỡ chật vật hơn bởi vì dọc đường đi đã mấy lần bọn họ bị sát thủ Bạch Y Lâu tập kích. Đáng thương, đường đường là Hoa gia Đại thiếu gia và Nguyệt gia Đại tiểu thư nhưng lại không thể không đón nhận cái loại vận mệnh phải đào vong này. Vốn bây giờ họ chuẩn bị đi đến vùng Giang Nam, nhưng lại thay đổi chủ ý, phải trở lại Trường An, bởi vì Hoa gia ngụ tại nơi ấy. Tin tức này khiến Nhược Hư khá ngạc nhiên, bởi vì hắn không ngờ Hoa Sơn lại tọa lạc tại Trường An, nơi cách Hoa Sơn cũng không xa lắm.
“Sát thủ Bạch y lâu tập kích các ngươi chẳng lẽ Nguyệt gia cùng Hoa gia các ngươi không đứng ra hỗ trợ sao?” Vân Cửu ở bên cạnh ngẫm nghĩ không ra.
Nguyệt Thiên Hồng cùng Trương Lăng Vân trên mặt lộ ra nụ cười khổ, lắc lắc đầu không nói gì, hình như có điều gì đó khó bày tỏ.
“Biểu tỷ, kì thật ta thấy dường như có người đang ngầm giúp đỡ chúng ta. Mỗi lần sát thủ Bạch y lâu xuất hiện, ta luôn cảm giác được có người đang âm thầm trợ giúp.” Hoa Phi Hoa chau mày, tựa như nhớ ra điều gì.
“Phi Hoa, lời đệ vừa nói cũng làm ta thấy có chút kỳ quái, ta cũng thường xuyên đánh bại các sát thủ này một cách bất minh.” Được Hoa Phi Hoa nhắc nhở, Nguyệt Thiên Hồng trở nên thoáng trầm ngâm.
“Biểu tỷ, giờ không cần nghĩ nhiều như vậy, có người ám trợ chúng ta nói như thế nào cũng là một chuyện tốt, nhưng mà chúng ta hãy mau mau trở về nhà của ta, dù sao ở đó cũng an toàn hơn một chút. Bạch y lâu như thế nào cũng phải nể mặt cha ta vài phần, sẽ không thể nào trắng trợn sát hại người Hoa gia ta.” Hoa Phi Hoa ngẫm nghĩ nói.
“Chỉ sợ Bạch y lâu không cho các ngươi cơ hội thôi.” Vân Cửu ở bên cạnh buông lời châm chọc.
“Điều này chúng ta không thể quản được.” Hoa Phi Hoa thở dài một hơi nói.

Bởi vì Nguyệt Thiên Hồng không muốn liên lụy mấy người Nhược Hư nên bọn họ cũng không kết bạn đồng hành với nhau. Nhược Hư ngẫm lại chính mình cũng là người thường xuyên gây phiền toái nên cũng không tiện cưỡng cầu.
Ngày hôm sau , lúc Nhược Hư lên đường, mấy người Nguyệt Thiên Hồng đã ra đi trước một bước.
Đi được gần trăm dặm, ba người đột nhiên ngừng lại, tiếng đánh nhau rõ ràng đã hấp dẫn bọn họ. Nhược Hư cùng Giang Thanh Nguyệt thoáng nhìn nhau, cùng đồng thời gật đầu xông tới. Vân Cửu lắc lắc đầu, cũng đi theo phía sau.
Ba người đến một đỉnh núi nhỏ, nhìn xuống phía dưới núi thì thấy mấy thân ảnh quen thuộc xuất hiện trong tầm mắt. Tất nhiên không thể nghi ngờ, chính là ba người Hoa Phi Hoa vừa chia tay chưa được một ngày. Vây quanh bọn họ lúc này là một đám người áo trắng, đếm đi đếm lại cũng đến mười hai người, xem ra đúng là sát thủ của Bạch y lâu. Bất quá cùng với bọn người Hoa Phi Hoa chống lại Bạch y nhân còn có một nam tử trẻ tuổi mà Nhược Hư không quen biết, tuổi độ trên dưới hai mươi, mặc một bộ vải thô thông thường, thân thể có chút gầy yếu.
“Hoa tiểu tử, lão thâu nhi đến giúp ngươi đây.” Mắt thấy mấy người Hoa Phi Hoa đang bị khốn trong vòng nguy hiểm, Vân Cửu nhịn không được xắn tay xắn chân nhảy bổ xuống núi.
Nhược Hư nhìn Giang Thanh Nguyệt, đang chuẩn bị đi xuống thì trong lòng đột nhiên truyền đến thanh âm của Hoa Thiên Tinh.
“Đệ đệ, tỷ tỷ sẽ dạy ngươi một chiêu kiếm pháp.” Hoa Thiên Tinh yêu kiều nói.
Nhược Hư có chút bất đắc dĩ, Hoa Thiên Tinh không biết nghĩ như thế nào lại nhằm vào những thời điểm gay go thế này mới chịu dạy cho hắn.
“Thiên tinh kiếm pháp đệ nhị chiêu - Thiên Tinh lệ.” trong đầu hắn lại hiện ra cảnh tượng mỹ lệ kia, vị tiên tử xinh đẹp lại một lần nữa múa kiếm. Tiên tử thầm thở dài một tiếng, tựa như có chút ưu thương, Nhược Hư trong lòng cũng bất giác dâng lên một loại cảm giác khó chịu.
“Đệ đệ, ngươi có thể đi rồi, chiêu kiếm pháp này chỉ dùng để quần đấu, đặc biệt rất thích hợp khi một người bị rất nhiều người khác bao vây, nhân tiện cũng giống như ngươi bây giờ.” Thanh âm của Hoa Thiên Tinh lại vang lên.
Nhược Hư không kịp nghĩ nhiều, thân hình đã bay nhanh xuống núi, Giang Thanh Nguyệt ở bên cạnh thoáng ngây người, cũng lắc mình đi theo.
Tình Kiếm nơi tay, kiếm chiêu của tiên tử vừa rồi hiện ra rõ ràng trong đầu Nhược Hư, cổ tay hắn nhẹ nhàng chuyển động. Nhược Hư không hề do dự, Thiên Tinh lệ như hành vân lưu thủy từ tay hắn lưu loát đánh ra. Khí tức xung quanh dường như ngưng đọng lại, mọi người đều cảm giác được một loại ưu thương mờ mịt. Thiên Tinh lệ, tỷ tỷ à, người vì sao lại phải thương tâm chứ? Là những kẻ này làm người thương tâm phải không? Ta đây nhân tiện khiến bọn chúng biến mất khỏi thế giới này! Nhược Hư trong lòng đột nhiên toát ra một cổ sát ý, trong mắt hiện lên thần quang lãnh khốc, trên thân Tình Kiếm quang mang đại thịnh, lóe ra chói mắt vô cùng.
Kiếm quang liên tục xuất ra từng đóa kiếm hoa, kiếm hoa có tốc độ kinh người bắn về phía mười hai gã bạch y nhân. Kiếm hoa đột nhiên biến mất trước ngực bọn chúng, thay vào đó là mười hai đóa huyết hoa diễm lệ xuất hiện trước mặt mọi người.

Trận đánh kịch liệt trong nháy mắt trở nên yên lặng, thân thể của mười hai gã Bạch y nhân từ từ ngã xuống, trong ánh mắt bọn họ đều hiện lên vẻ không cam tâm, còn có chút không thể tin được.
Hào quang mờ đi, Tình kiếm lại trở về bao, Nhược Hư ngơ ngác đứng ở nơi đó, nhìn những thi thể trước mắt tựa như không dám tin rằng đó chính là kiệt tác vừa rồi của mình.
Trong lòng hắn đột nhiên dâng lên một trận sợ hãi. Không phải ta, vừa rồi nhất định không phải ta! Hắn trong lòng thì thào nói.
“Hoa lang, chàng không sao chứ?” Giang Thanh Nguyệt có chút bất an, nhìn Nhược Hư ôn nhu hỏi.
“Thanh tỷ!” Nhược Hư kéo Giang Thanh Nguyệt ghì chặt vào lòng, “Thanh tỷ, ta vừa rồi có phải rất đáng sợ không? Nàng nói đi, ta vì sao lại trở nên như thế?” Nhược Hư run giọng nói.
“Hoa lang, không phải, chàng không đáng sợ chút nào, chàng chỉ là giết mấy tên sát thủ mà thôi, không ai trách chàng đâu.” Giang Thanh Nguyệt ôn nhu an ủi hắn.
“Thật không?” Nhưng mà Thanh tỷ, ta luôn cảm thấy vừa rồi không phải ý nguyện của ta….. ta….. ta tựa như không thể khống chế chính mình, ta dường như bỗng trở nên khát máu vậy“ Nhược Hư thì thào nói.
“Đệ đệ, không liên quan đến ngươi đâu.” Trong lòng Nhược Hư lại vang lên thanh âm của Hoa Thiên Tinh, “là lỗi của tỷ tỷ, tỷ tỷ thật nóng vội, lại quên mất công lực hiện tại của ngươi rất khó để khống chế chiêu kiếm pháp này, cho nên ngươi mới thành ra như vậy.” Hoa Thiên Tinh giọng nói dường như đang tự trách.
“Tỷ tỷ, ta thật không hiểu được.” Nhược Hư trong lòng có khá hơn một chút, tuy nhiên vẫn chưa hết buồn bực.
“Chiêu Thiên Tinh Lệ vừa rồi thật quá bá đạo, đệ đệ ngươi trước kia lại không có học qua võ công, bây giờ nội lực cũng không cao lắm, cho nên ngươi trong khoảng thời gian ngắn không thể khống chế chiêu kiếm pháp này, nói cách khác, vừa rồi là kiếm pháp khống chế ngươi.” Hoa Thiên Tinh âm thầm nói.
“Kiếm pháp còn có thể khống chế người à?” Tỷ tỷ người không phải nói đùa chứ?” Nhược Hư lại càng hoảng sợ.
“Tỷ tỷ ta như thế nào lại đi lừa ngươi? Ngươi về sau sẽ từ từ hiểu ra thôi. Tóm lại ngươi không nên suy nghĩ lung tung, đệ đệ ngươi là người lương thiện, không thể thoáng chốc biến ác ma khát máu đâu.” Hoa Thiên Tinh gắt giọng, đối với sự ngờ vực của Nhược Hư có chút bất mãn.
“Không phải là tốt rồi, không phải là tốt rồi!” Nhược Hư thì thào nói.

“Hoa lão đệ, Giang đại muội tử, các ngươi muốn thân mật cũng phải xem thời gian, chọn địa điểm chứ?” Vân Cửu ở bên cạnh lên tiếng bừng tỉnh hai người đang ôm nhau. Nhược Hư xấu hổ nới lỏng Giang Thanh Nguyệt ra, Giang Thanh Nguyệt mặt hoa ửng hồng, kiều mị vô cùng, hệt như con chim nhỏ đang quất quýt lấy người Nhược Hư vậy.
“Hoa huynh, vị huynh đệ này là…..?” Nhược Hư vội vàng hướng ánh mắt của mọi người nhìn sang thiếu niên áo vải kia, hỏi.
“Hoa lão đệ, ta cũng đang muốn hỏi ngươi đây.” Hoa Phi Hoa tựa hồ cũng có chút lúng túng, cảm giác như người này mọi người đều không quen biết.
Thiếu niên này vốn tên là Tư Mã Liệt, năm nay mười tám tuổi, đồng tuổi với Nhược Hư, là đệ tử tục gia của phái Võ Đang, vốn là con của một nông gia ở Trường An, vừa mới nghệ thành hạ sơn đã gặp phải mấy người Hoa Phi Hoa đang bị đám sát thủ Bạch Y lâu vây công liền tiến đến hỗ trợ.
Tư Mã Liệt dường như đối với Nhược Hư rất bội phục, trông ánh mắt của hắn dường như phát ra một tia sùng kính, tựa hồ còn có chút hâm mộ. Hoa Phi Hoa cùng vợ chồng Nguyệt Thiên Hồng, Trương Lăng Vân đối với biểu hiện của Nhược Hư cũng kinh ngạc không thôi. Một tháng trước chính họ còn biết rõ, Nhược Hư vào thời điểm đó không có võ công, bây giờ tự nhiên vừa động tay một chút nhân tiện đã đánh chết mười hai tên sát thủ Bạch Y Lâu. Bất quá mặc dù ngạc nhiên nhưng thấy Nhược Hư tựa như không muốn nói, bọn họ nhân tiện cũng không hỏi.
Vân Cửu đối với biểu hiện Nhược Hư cũng đã ít nhiều thích ứng, bất quá trong lòng lão cũng đã ngấm ngầm hoài nghi rằng võ công Nhược Hư đột nhiên tăng nhanh cùng với Tình kiếm ắt có quan hệ, nhưng mà lão cũng không tiện nói ra, nguyên nhân có lẽ là vì nói ra sẽ đem đến cho Nhược Hư không ít phiền toái. Mặc dù giang hồ vẫn kháo nhau rằng tìm được Tình Kiếm có thể đạt được tuyệt thế võ công cùng vô số của cải, tuy nhiên dù sao đấy cũng chỉ là đồn đại, đồn đại thì không thể tin được, bởi vậy có một bộ phận người có thể không đến cướp, nhưng nếu bọn họ tận mắt nhìn thấy một thư sinh yếu ớt chưa đến một tháng đã luyện thành tuyệt thế võ công chỉ bởi hắn chiếm được Tình kiếm, sợ rằng bọn họ sẽ không thể làm ngơ được.
Vân Cửu thích chôm chĩa bảo vật cũng không phải vì hắn thích bảo vật mà là hắn thích cái cảm giác thâu thập bảo vật. Đối với hắn mà nói, võ công không cần cao lắm, chỉ cần có thể đi ăn trộm là được, tiền cũng không cần nhiều lắm, chỉ cần đủ dùng là tốt rồi. Bởi vậy mặc dù hắn có vô số bảo vật trong tay hắn cũng không giữ lại chút tiền tài nào cho riêng mình.
Cuối cùng một đoàn bảy người kết bạn cùng đi, nói đến sát thủ Bạch Y lâu, sắc mặt Nguyệt Thiên Hồng liền trở nên ảm đạm, sắc mặt Trương Lăng Vân cũng bất đắc dĩ không kém.
“Vốn là người thân với nhau, cần chi phải gấp gáp như vậy chứ!” Vân Cửu thở dài một tiếng.
“Vân tiền bối, người….. người biết rồi à?” Nguyệt Thiên Hồng liền biến sắc, nhẹ nhàng hỏi.
Vân Cửu lại không nói gì, chỉ lắc lắc đầu. Nhược Hư vẻ mặt buồn bực, thấy người khác tựa hồ đã hiểu ra sự tình, chỉ có hắn là vẫn hồ đồ, ngay cả Tư Mã Liệt dường như cũng đã hiểu được.
“Ta không ngốc đến thế chứ?” Nhược Hư nói thầm một tiếng.
Đến buổi tối, Giang Thanh Nguyệt mới bên cạnh Nhược Hư tinh tế nói cho hắn biết ngọn nguồn.
Nguyệt gia gia chủ Nguyệt Phi từ năm năm trước sau cái chết của thê tử đã ốm liệt giường không dậy được, sự việc của Nguyệt gia liền được giao cho Nguyệt Thiên Hồng giải quyết. Nguyệt Thiên Hồng còn có hai đệ đệ và một muội muội. Ngoài muội muội Nguyệt Thiên Kiều mới mười bốn tuổi còn chưa trưởng thành ra, hai đệ đệ bây giờ cũng đã nên người. Nhị đệ của nàng Nguyệt Thiên Anh hai mươi hai tuổi, tam đệ Nguyệt Thiên Hùng hai mươi tuổi. Lần này Nguyệt Thiên Hồng lại bị Bạch y lâu truy sát, với thế lực của Nguyệt gia không thể nào không biết, nhưng mà vẫn không có người của Nguyệt gia đứng ra tương trợ, kỳ thật mặc dù nguyên nhân bên trong không hoàn toàn tinh tường nhưng đại khái có thể đoán được. Việc vợ chồng Nguyệt Thiên Hồng bị truy sát rất có thể do người của Nguyệt gia làm. Nói đến đây Giang Thanh Nguyệt khẽ thở dài, từ xưa đến nay, vì danh lợi thân phận, huynh đệ tỷ muội thậm chí vợ chồng trở mặt thành cừu cũng là việc thường thấy. Bây giờ sự tình Nguyệt gia có lẽ cũng là như thế mặc dù đó chỉ là suy đoán của nàng.
“Thanh tỷ, dù có cho ta nhiều danh lợi hơn nữa ta cũng sẽ không thể gây bất lợi cho nàng.” Nhược Hư nhẹ nhàng ôm thân thể mềm mại của Giang Thanh Nguyệt, thâm tình nói.

Giang Thanh Nguyệt trong lòng cũng khẽ run lên.
Bạch Y Lâu.
Một trung niên nam tử vận trường bào màu trắng đang đứng chắp tay, mi dài mắt phượng, anh tuấn phi phàm. Hắn chính là Bạch y lâu lâu chủ, bài danh thứ hai trên Nhân Bảng.
“Lâu chủ, mười hai ngân cấp kiếm thủ không một ai sống sót.”
“Chẳng lẽ Nguyệt Thiên Hồng đột nhiên có người giúp đỡ?”
“Đó là một thiếu niên tên Hoa Nhược Hư, mười hai vị ngân cấp kiếm thủ của chúng ta không thể đỡ nổi một kiếm của hắn.”
“Cái gì? Hoa Nhược Hư, trên giang hồ từng có qua cao thủ như thế sao?”
“Theo tin tức sơ bộ, Hoa Nhược Hư là đệ tử của Hoa Thiên Vân, cũng là đệ tử kí danh của Giác Viễn, đồng thời là chủ nhân của Tình Kiếm.”
“Hoa Thiên Vân, Giác Viễn, Tình Kiếm, thú vị thật, lai lịch quả không nhỏ.”
“Lâu chủ, bước tiếp theo chúng ta làm gì bây giờ?”
“Tạm thời ngừng hoạt động, đợi khi Nguyệt Thiên Hồng đến Hoa gia, chúng ta sẽ động thủ lần nữa!”
Hoa Sơn.
“Tiểu thư, thiếu gia đã trở về rồi!”
Đứng trước lối vào Hoa Sơn, Hoa Nhược Hư bỗng trở nên xao xuyến.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.