Tình Kiếm

Chương 67: Quyển 5: Tình loạn -- Chương 1: Thần cung sơ hiện.




Tuyết Du Du vừa mới đùa nghịch xong lại đòi uống rượu, Hoa Nhược Hư cũng chỉ còn biết chiều theo ý nàng, kết quả khiến cho một người chưa từng uống rượu như nàng, trên mặt đã phủ kín những ráng mây hồng, hiện tại dáng vẻ trông thật mê người.
“Đừng nhìn người ta như vậy mà”. Tuyết Du Du nũng nịu nói, vẻ như đã không còn tỉnh táo nữa, bất quá hình dáng ấy càng làm cho nhịp tim Hoa Nhược Hư đập thêm dồn dập, hắn cúi đầu xuống dịu dàng trao nụ hôn .......
Màn đêm mịt mùng, lúc này đã vào canh hai.
Những xúc cảm mãnh liệt cũng dần lắng xuống, Tuyết Du Du trên khuôn mặt còn ẩn hiện sắc hồng, nàng mềm mại dựa vào trên người Hoa Nhược Hư. Đối với Hoa Nhược Hư, thân thể tuyệt vời của nàng đem lại cho hắn một cảm giác gần như mê luyến. Gần trọn nửa đêm quần thảo cũng làm cho Du Du có chút mỏi mệt, nàng nhẹ nhàng nhắm mắt lại. Đột nhiên một giọng cười khe khẽ truyền vào trong thính nhĩ của nàng, Tuyết Du Du choàng mở mắt, sắc mặt hơi biến đổi quay nhìn sang bên Hoa Nhược Hư rồi đưa tay hướng về huyệt ngủ của hắn điểm tới, nhưng ngón tay đưa tới nửa chừng lại rụt trở về, nghe nhịp hô hấp đều đều của hắn, nàng tưạ hồ có chút yên tâm.
Nhẹ nhàng bò qua bên người hắn, Tuyết Du Du nhanh chóng mặc y phục vào, tựa hồ như có chút bịn rịn liếc mắt nhìn Hoa Nhược Hư nằm trên giường, sau đó xoay người theo lối cửa sổ nhẹ nhàng thoát ra ngoài. Sắc mặt của nàng trong nháy mắt chuyển sang băng lãnh.
Hoa Nhược Hư mở mắt ra, vừa định mở miệng lên tiếng, nhưng rồi lại nhịn xuống, choàng áo chạy theo.
“Nhu sứ tham kiến thánh nữ”. Tuyết Du Du yểu điệu bái chào.
“Du Du, hiện tại ngươi và Hoa Nhược Hư đang ở cùng một chỗ phải không?” Thanh âm của thánh nữ ôn nhu cất lên.
“Đúng vậy thưa thánh nữ” Tuyết Du Du thành thực hồi đáp
“Trên người Hoa Nhược Hư có một thanh Tình kiếm, ta nghĩ ngươi cũng biết rồi, thanh kiếm kia có ẩn chứa một bí mật, Du Du, bí mật đó là gì ngươi hãy thừa dịp dò hỏi hắn đi”. Thánh nữ nhẹ nhàng nói.
“Nhưng thưa thánh nữ, chúng ta chẳng phải là không cần Tình kiếm của hắn hay sao?” Tuyết Du Du nhịn không được bật hỏi.
“Nghe đồn rằng Tình kiếm có ẩn tàng tuyệt thế võ công cùng với vô số tài bảo, việc có ẩn tàng võ công chúng ta đã chứng thực là Hoa Nhược Hư chiếm được, chúng ta đối với võ công đó cũng không cần thiết nhưng hiện tại việc cấp bách cần kíp của chúng ta chính là tiền tài”. Thánh nữ khẽ thở dài một hơi nói. “Thanh kiếm kia nếu muốn thì lúc nào chúng ta cũng đều có thể đoạt được nhưng chúng ta cần biết được cái bí mật kia trước đã, thần binh đã nhận chủ, Hoa Nhược Hư đã trở thành chủ nhân của Tình kiếm nên ta nghĩ so với chúng ta hắn càng dễ dàng biết được bí mật này hơn”.
“Nhưng vì sao phải là ta? Kiếm sứ cùng với Tĩnh sứ lẽ nào không thể làm được hay sao?” Tuyết Du Du giọng nói trở nên nức nở.
“Du Du, cho dù là ai thì cũng giống nhau cả thôi, chúng ta vốn không muốn gây bất lợi cho Hoa Nhược Hư, nhưng mà bổn cung bây giờ đã ở vào tình thế vô cùng ngặt nghèo, nếu quả có thể tìm được bí mật của Tình kiếm thì chúng ta mới có thể thuận lợi vượt qua được cửa ải khó khăn này”. Thánh nữ có chút thở dài nói. “Kỳ thật chúng ta cũng sẽ không thương tổn gì đến hắn, Du Du, ngươi cần chi phải lo lắng như vậy?”

“Thuộc hạ biết phải làm thế nào, thuộc hạ xin cáo lui”. Tuyết Du Du nhẹ nhàng nói, trong ngữ khí tựa hồ không có chút cảm tình nào.
“Nếu cô nương thật sự muốn biết bí mật, vì sao không đến trực tiếp hỏi ta?” Một âm thanh nhàn nhạt vang lên, Hoa Nhược Hư như quỷ mị đột nhiên xuất hiện cách không xa phía sau hai người.
“Hoa đại ca, sao huynh lại tới đây”?” Tuyết Du Du kinh hãi thất sắc, vẻ mặt nhất thời trở nên tái nhợt.
“Du Du, không phải ta đã đáp ứng với muội, cho dù ở nơi nào ta cũng dẫn muội theo hay sao, bây giờ muội một mình chạy đến đây, ta sợ muội gặp chuyện không hay nên đương nhiên là phải cùng đến rồi”. Hoa Nhược Hư mỉm cười, điệu bộ thản nhiên nói.
“Xem ra Hoa công tử đã đến từ trước rồi”. Giọng nói Thánh nữ vang lên. Hoa Nhược Hư quay đầu lại nhìn nàng, chỉ thấy ngoại trừ mái tóc đen còn y phục toàn thân nàng là một màu trắng thuần khiết, trên mặt là vuông lụa trắng che phủ, không thể thấy rõ được dung mạo, chỉ có thể thấy một thân hình cao ráo, thon thả, nhưng dáng vóc ấy cũng đem lại cảm giác nàng cực kỳ xinh đẹp. Tư thế yểu điệu, mảnh mai mà ngạo nghễ đứng trong gió đêm, tà áo trắng bay bay, làn tóc dài cuộn lên theo gió, thật là phong hoa vô hạn, không thể lẫn vào đâu được. Ánh mắt nàng sáng ngời lên dị thường, phảng phất mang một thần thái đặc biệt, giống như một hồ nước sâu không thấy đáy, toát ra một cỗ hấp lực khó cưỡng lại.
“Ta đến đây bao lâu rồi cũng không bận tới cô nương quan tâm, bất quá có câu ta hiện tại có thể nói cho cô biết, trong Tình Kiếm chẳng chứa đựng bất cứ thứ gì gọi là bảo tàng cả, cũng không có bí mật nào khác, nếu cô nương không tin, từ nay về sau có thể tự mình tìm tới ta để hỏi, nhưng mong cô không nên ép buộc Du Du”. Nhược Hư hừ lạnh một tiếng nói.
“Hoa công tử quả nhiên là một người trọng tình, bổn cung đối với Hoa công tử cũng không có ác ý, Hoa công tử đã nói vậy, hôm nay ta cũng sẽ không quấy rầy các ngươi nữa”. Những âm thanh dễ nghe từ thánh nữ vang lên. “Hoa công tử bảo trọng, có lẽ không lâu sau nữa chúng ta sẽ gặp lại”.
Thánh nữ lững lờ bỏ đi, nhưng trước khi đi còn đưa mắt liếc nhìn Tuyết Du Du một cái đầy thâm ý.
“Du Du, chúng ta trở về thôi”. Hoa Nhược Hư ôn nhu nói.
“Hoa đại ca, huynh không trách ta sao?” Tuyết Du Du có chút sợ hãi nói.
“Ngốc quá!”. Hoa Nhược Hư khẽ thở dài, nhẹ nhàng ôm lấy thân thể mềm mại của nàng rồi nhanh chóng chuyển người rời đi. Lúc Tuyết Du Du định điểm huyệt ngủ của hắn nhưng lại không đành lòng xuống tay, hắn hiểu rằng, bất kể là vì nguyên nhân gì hắn cũng sẽ không trách cứ nàng.
“Trời sắp sáng rồi, muội mau ngủ đi”. Hoa Nhược Hư bế nàng chui vào trong chăn, giúp nàng cởi bỏ áo ngoài, sau đó nhẹ nhàng ôm lấy nàng dịu dàng nói.
“Hoa đại ca, huynh vì sao lại không truy vấn ta vậy?” Tuyết Du Du rốt cuộc nhịn không được, cất tiếng hỏi.
“Tương lai còn dài, nếu muội nguyện ý muốn nói cho ta biết thì một ngày nào đó muội sẽ nói thôi”. Hoa Nhược Hư nhẹ nhàng đáp.

“Hoa đại ca, huynh có nghe qua Thần cung bao giờ chưa?”Tuyết Du Du thấp giọng nói.
“Cũng có nghe nói qua”. Hoa Nhược Hư gật gật đầu.
“Thần Cung có bốn vị sứ giả ẩn thân trong giang hồ, mà Du Du chính là một trong những người đó, Hoa đại ca, ta thực sự cũng chỉ có thể nói bấy nhiêu đó thôi”. Tuyết Du Du nói xong nhẹ nhàng nằm xuống trên người Hoa Nhược Hư.
“Du Du, mặc kệ nàng là Tuyết gia nhị tiểu thư cũng được, là Nhu sứ của Thần cung cũng tốt, ta chỉ cần biết nàng chính là Du Du của ta, thế đã đủ rồi”. Hoa Nhược Hư dịu dàng đáp lời, nói rồi ôm chặt thân thể mềm mại của nàng.
Hai người cứ ôm lấy nhau như vậy mà thiếp đi, nhưng trong lòng cả hai đều chất chứa đầy tâm sự. Thần cung, Ma cung, còn có Tiên cung mà hắn từng ngơ ngẩn một thời gian, không hiểu giữa bọn họ có mối quan hệ gì trong lúc này đây? Tuyết Du Du vốn là Tuyết gia nhị tiểu thư vì sao lại phải nghe lệnh của Thần cung? Hắn nhớ rõ rằng Tiên cung từng có bí kíp võ công của các môn phái, mà bây giờ trong chốn giang hồ lại xảy ra những vụ việc này, liệu có phải là do Tiên cung cố tình giá họa, ý đồ khơi mào sự phân tranh giữa các môn phái? Nhưng nếu nói như thế thì Tiên cung có được lợi ích gì đây?
Tuyết Du Du trong lòng hiện giờ cũng không biết có cảm giác gì, nàng lúc này mới chỉ mười sáu tuổi nhưng trên thực tế từ nhiều năm trước đã tự biết được thân phận của mình, nàng vốn nghĩ sẽ làm một tiểu cô nương vô tư chơi đùa nhưng lại bất đắc dĩ phải trở thành một sứ giả của Thần Cung, phải gánh vác những trách nhiệm mà nàng không hề mong muốn chút nào. Cũng chính vì vậy mà nàng có được nhiều thứ, tại Tuyết gia nàng có địa vị rất lớn, dù là cha nàng cũng không dám đắc tội với nàng, nàng cũng học được võ công trác tuyệt của Thần Cung, nhưng đồng thời nàng cũng mất đi rất nhiều thứ, trên người nàng thỉnh thoảng lại xuất hiện một vẻ thành thục mà đáng ra ở tuổi nàng không nên có, nàng cũng đã đánh mất ít nhiều niềm vui vốn thuộc về nữ nhân. Nàng thực sự thích thú trước cảm giác được Hoa Nhược Hư yêu thương chăm sóc, nàng sẵn sàng tình nguyện trước mắt hắn đóng vai một tiểu cô nương vô tư không hiểu chuyện, nhưng rồi sự thật lại làm cho nàng không thể không lộ ra thân phận chân chính của mình với hắn được.
***
Hoa Nhược Hư rốt cục quyết định không quay trở về, hắn cầm bức họa Hoa Thiên Tinh bắt đầu vào trong thành Kim Lăng hỏi thăm, nhưng mỗi khi nhìn thấy chiếc khăn tay kia, mọi nam nhân đều lộ ra vẻ mặt đầy si mê nhưng không có ai đã từng thực sự gặp qua. Hoa Nhược Hư ngổn ngang trăm điều bất đắc dĩ, trong lòng dâng lên nỗi mất mát: tỷ tỷ à, người đã khiến ta đến đây vì sao không ra gặp mặt ta? Người rốt cục đang ở nơi nào đây?
“Hoa đại ca, vị tỷ tỷ này quả là tuyệt trần, nàng phải chăng là tiên nữ?” Sau một ngày tìm kiếm không có kết quả, Hoa Nhược Hư trở lại khách điếm, nhìn hình Hoa Thiên Tinh trên tấm khăn tay đến ngơ ngẩn, Tuyết Du Du sau một ngày làm một bảo bối ngoan ngoãn, đến tối rốt cục nhịn không được hỏi.
“Nàng thật sự là tiên nữ”. Hoa Nhược Hư vẻ hơi ngơi ngác nói, rồi quay đầu phát hiện ra Du Du tựa hồ có chút không vui, vội vàng kéo nàng lại gần. “Du Du của ta cũng xinh đẹp khác gì tiên nữ đâu, nói không chừng tiên nữ cũng phải ghen tị với nàng đấy”.
Tuyết Du Du tuy thân phận là Thần cung sứ giả, nhưng điều đó cũng không làm tăng thêm khoảng cách giữa hai người, nàng theo thói quen lúc cần làm nũng thì lại làm nũng, lúc nên thẹn thùng thì lại thẹn thùng làm Hoa Nhược Hư không thể không quyến luyến.
“Hoa đại ca, vị tỷ tỷ này xinh đẹp như vậy, nếu có người nào nhìn thấy thì khẳng định là sẽ không thể quên, muội nghĩ hẳn là nàng chưa từng xuất hiện ở nơi này.” Tuyết Du Du cúi đầu suy nghĩ rồi nói.
Hoa Nhược Hư gật gật đầu, hắn kỳ thực cũng biết những điều Du Du nói là đúng, chính là hắn lúc này quả thật không còn biện pháp gì để có thể tìm ra được Hoa Thiên Tinh.

“Vút” Một âm thanh xé gió vang lên, một vật màu trắng từ ngoài cửa sổ bắn vào. Hoa Nhược Hư muốn giơ tay bắt lấy nhưng lại bị Tuyết Du Du xuất một chưởng đem đồ vật nọ đánh bay đi rớt xuống trên mặt đất.
“Hoa đại ca, không nên cầm lấy vội, trước hết hãy nhìn xem là cái gì đã”. Tuyết Du Du ôn nhu nói.
Đó là một tờ giấy được vo tròn lại.
Trên đó viết một hàng chữ: “Đêm nay vào lúc canh ba một khắc, tại Mẫu Đơn đình, Vạn Hoa lâu, ngươi sẽ gặp được người mà ngươi muốn gặp”
Hoa Nhược Hư theo cửa sổ bay ra ngoài, sớm đã không còn thấy bóng dáng bất cứ ai nữa.
“Hoa đại ca, muội xem đây khẳng định là cạm bẫy rồi”. Tuyết Du Du đôi mày khẽ nhíu lại, thấp giọng nói.
“Nếu thật sự lời ấy ám chỉ tỷ tỷ, nàng hẳn sẽ không tìm ta theo cách như vậy, nhưng mà dẫu chỉ còn một chút hy vọng ta vẫn phải thử một lần”. Hoa Nhược Hư hít vào một hơi nói, tuy những thứ ghi trên mảnh giấy này lại mang đến cho hắn chút ít cảm giác mơ hồ khó hiểu được, nhưng hắn vẫn quyết định để thử xem vận khí ra sao.
“Vạn Hoa lâu vốn là một kỹ viện, Mẫu Đơn đình trong Vạn Hoa lâu chính là nơi để Hồng Bài Mẫu Đơn tiếp đón khách, vị tiên nữ tỷ tỷ kia có thể nào ở nơi đó được” Tuyết Du Du bĩu môi nói.
“Tỷ tỷ đương nhiên sẽ không ở nơi đó, bất quá, có lẽ ở đó có người biết tin tức gì về nàng”. Hoa Nhược Hư đáp. “Mặc kệ thế nào, ta đến xem rồi hãy nói, cho dù là cạm bẫy ta cũng không sợ”.
“Đại ca, Du Du cũng phải đi, kỹ viện nghe nói có nhiều cái hay để thưởng ngoạn”. Tuyết Du Du bĩu môi thốt ra một câu làm cho Hoa Nhược Hư dở khóc dở cười.
***
Canh ba, một khắc, tại Mẫu Đơn đình - Vạn Hoa Lâu.
Mẫu Đơn đình kỳ thực cũng không phải là một tòa đình mà chỉ là một gian sương phòng.
Hoa Nhược Hư nắm tay Tuyết Du Du cùng nhau tiến vào, trong phòng không có đèn nến gì cả, dựa vào chút khe hở của bức trướng màu đỏ trên một chiếc giường lớn mơ hồ có thể nhìn thấy bên trong có một bóng người, tựa hồ có ai đó đang nằm ở trong chăn.
“Có ai không vậy?”. Tuyết Du Du bỗng nhiên lên tiếng trước, dáng vẻ vô cùng bất mãn, bất quá vẫn không thấy phản ứng gì.
“Hoa đại ca, có chút không ổn rồi, chúng ta đi thôi”.Tuyết Du Du đột nhiên ngửi thấy một mùi máu tươi, trong lòng dâng lên cảm giác bất ổn. Chiếc giường kia đột nhiên vỡ ra, một chiếc áo gấm màu đỏ bọc một vật bay về phía Hoa Nhược Hư, hắn kéo Tuyết Du Du vụt né tránh khỏi. “Bịch” một tiếng, vật nọ đã rơi trên mặt đất, lộ ra một thân thể trần trụi lõa lồ.

Bên ngoài đã truyền đến tiếng thét chói tai cùng những tiếng gọi nhau ầm ĩ, Hoa Nhược Hư khẽ lắc đầu, hắn đã nhìn ra đó là thân thể của một nữ nhân không thấy còn chút cử động nào, hiển nhiên đã là một cỗ tử thi băng lãnh rồi.
“Hoa đại ca, ta đã nói đừng có tới, huynh xem, mắc mưu rồi đó”. Tuyết Du Du dẩu miệng nói, bộ dáng đầy tức giận.
Vạn Hoa lâu đèn đuốc vụt sáng, trong nháy mắt tất cả đều rực rỡ, bên ngoài Mẫu Đơn đình, bóng người nhấp nhô, bất quá lại không có ai tiến vào.
“Du Du, chúng ta đi ra ngoài, để coi là ai muốn đến xem diễn trò”. Hoa Nhược Hư khóe miệng khẽ nhếch lên, lộ ra ngữ khí khinh thường
“Các vị đều thích đến kỹ viện như vậy sao, Hoa huynh, ta còn tưởng rằng chỉ có huynh thích mà thôi”. Hoa Nhược Hư mỉm cười nhìn mọi người dưới lầu.
“Ngươi quả đúng là có hứng thú vô cùng a, lại mang theo nữ nhân xinh đẹp như vậy đi vào kỹ viện”. Hoa Phi Hoa tựa hồ có chút bất đắc dĩ nhìn Hoa Nhược Hư nói.
“Hoa huynh, vậy huynh nói xem, huynh có nghĩ ta lại cao hứng đến nỗi dẫn một cô gái xinh đẹp như vậy vào chốn kỹ viện hay không”. Hoa Nhược Hư hì hì cười, trong lòng ngầm chứa một tia cảm kích.
“Ta mà có một hảo nữ nhân như vậy, ta sẽ ở nhà cả ngày không ra khỏi cửa, trừ phi ta đầu óc có vấn đề gì thì mới tự nhiên chạy đến nơi này”. Hoa Phi Hoa hài hước nói.
“Mẫu Đơn cô nương đã bị sát hại, hơn nữa trước khi chết còn bị vũ nhục”. Đột nhiên trong đám đông có người nói, tựa hồ là người của Vạn Hoa lầu.
“Không biết kẻ nào lại nhàm chán đến mức đem trò này ra diễn, ài, các người cứ chậm rãi mà xem, ta cùng với Du Du về khách điếm trước đây”. Hoa Nhược Hư khẽ lắc đầu, dáng điệu đầy vẻ bất đắc dĩ.
“Xem ra hôm nay ta lại làm cho mọi người phải thất vọng, Cát chưởng môn, người nói đúng không?” Trước khi đi Hoa Nhược Hư quay sang Cát Vân Tường cười nói, rồi đột nhiên dừng lại, liếc nhìn thiếu phụ xinh đẹp ở bên người Cát Vân Tường: “Xem ra Cát chưởng môn tựa hồ cũng giống tại hạ, đầu óc không được bình thường lắm, bỗng nhiên lại mang theo thê tử đến dạo chơi kỹ viện”.
“Chậm đã, Hoa Nhược Hư, ngươi tốt nhất nên có một lời giải thích hợp lý, vì sao Mẫu Đơn cô nương bị người sát hại mà ngươi lại vừa vặn xuất hiện ở cửa phòng nàng?” Cát Vân Tường lạnh lùng hỏi.
“Như vậy rõ ràng là giá họa cho ta rồi, ta nghĩ Cát chưởng môn là người có kinh nghiệm giang hồ nhiều năm, việc này hẳn sẽ không phải nhìn không ra chứ?”Hoa Nhược Hư thản nhiên cười hỏi. “Nhiều lời giải thích cũng không cần thiết, tin hay không là tùy các ngươi, bất quá, ta nghĩ có nhiều người hiểu được đó chính là việc vu oan giá họa, nhưng ta tin rằng không phải là Cát chưởng môn ngươi làm, bởi vì nếu ngươi làm việc này thì khẳng định cũng sẽ không mang theo tôn phu nhân cùng tới đây”.
Hoa Nhược Hư đột nhiên phát hiện trong đám đông, một bóng người quen quen chợt lóe lên rồi biến mất, trong lòng lửa giận tự nhiên phát sinh: nguyên lai là ngươi, ta đang lo không tìm ra ngươi. Trong lòng nghĩ vậy rồi vụt kéo theo Du Du nhanh chóng rời khỏi Vạn Hoa lầu, đưa mắt nhìn xung quanh quả nhiên thấy người nọ đang hướng về phía xa chạy đi.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.