Tình Kiếm

Chương 99: Quyển 7 -- Chương 1: Lưỡng nan chi gian




“Diệp đại tiên sinh, sao lại không thấy Nhị tiểu thư của Hoa gia ở đây vậy?” Viên Quang đại sư hơi chút kinh ngạc hỏi.
“Hoa nhị tiểu thư có việc không thể đi được, cho nên không thể nào đến được đây” Diệp Bất Nhị mỉm cười, bình tĩnh nói.
“Không biết Diệp đại tiên sinh mời mọi người đến đây là có chuyện gì muốn thương lượng?” Mặc dù đã bày hai bàn tiệc rượu nhưng xem điệu bộ của mọi người thì ai cũng biết không phải đến để uống rượu, nên Viên Quang đại sư lại đặt ra câu hỏi.
“Đại sư đừng nóng, mọi người trước hết ngồi xuống đã, rượu và thức ăn đã chuẩn bị xong, mọi người trước hết dùng chút rượu thịt đi đã” Diệp Bất Nhị mời mọi người, nhưng trong mắt Diệp Vũ Ảnh lại xuất hiện vài tia mờ mịt.
Rượu qua ba tuần, Diệp Bất Nhị đứng lên, bắt đầu lên tiếng.
“Hôm nay mời các vị Chưởng môn đến đây, chỉ là có chuyện muốn tuyên bố một chút” Diệp Bất Nhị mỉm cười, “Bắt đầu từ hôm nay, liên minh Thất phái Tứ gia sẽ nhập vào Kim Lăng Diệp gia ta, không biết các vị có ý kiến gì không?” Trên mặt Diệp Bất Nhị lộ ra vài phần đắc ý.
Phản ứng của mọi người rất khác nhau, có người không có động tĩnh gì dường như sớm biết chuyện này rồi, nhưng có người lại chấn động, biến sắc, muốn đứng lên, nhưng mặt mày lập tức như tro tàn.
“Diệp đại tiên sinh, lão nạp không hiểu rõ ý của tiên sinh” Viên Quang đại sư cúi đầu niệm một câu phật hiệu, từ từ đứng lên.
“Bắt đầu từ hôm nay, tất cả đệ tử của liên minh Thất phái Tứ gia đều phải nghe theo lệnh của Diệp Bất Nhị ta, phải chấp hành mệnh lệnh của tại hạ, không biết tại hạ nói như vậy, đại sư đã hiểu hay chưa?” Diệp Bất Nhị cười lạnh một tiếng nói.
“Phụ thân, đây là…..” Diệp Vũ Ảnh hô lên một tiếng.
“Vũ Ảnh, không phải chuyện của con, con ở bên cạnh nghe là được” Diệp Bất Nhị khẽ quát một tiếng, không cho Diệp Vũ Ảnh hỏi tiếp.
Viên Quang đại sư thầm nghĩ đến tình thế trước mặt, trong lòng dấy lên một cảm giác không ổn. Mặc dù tình hình lúc này không rõ ràng, nhưng hắn lại rõ ràng có thể cảm nhận được vẻ tự tin nắm chắc phần thắng của Diệp Bất Nhị.
“Tại hạ nghĩ bây giờ Đại sư hẳn là không có ý kiến gì nữa chứ?” Diệp Bất Nhị cười lạnh, khóe miệng lộ ra vẻ tàn nhẫn, thân hình đột nhiên cử động, song chưởng phát ra đánh về phía Thanh Vân đạo trưởng – Chưởng môn Võ Đang, Tuệ Nguyệt sư thái – Chưởng môn Nga Mi và Trịnh Chánh Hùng – Chưởng môn Thanh Thành, chưởng phong hừng hực. Viên Quang đại sư thấy thế không khỏi sợ hãi trong lòng, Diệp Bất Nhị lại dùng đến Liệt Dương chưởng của phái Thiếu Lâm, loại chưởng lực này ở phái Thiếu Lâm cũng chỉ có Chưởng môn mới có thể tu luyện, nhưng không ngờ rằng Diệp Bất Nhị lại có thể thi triển.
Vài tiếng kêu thảm thiết vang lên, ba người kia không có bất cứ sức phản kháng nào đã ngã xuống mặt đất, khí tuyệt thân vong.
“Phụ thân, phụ thân, sao người có thể…..” Thân thể mềm mại của Diệp Vũ Ảnh run lên nhè nhẹ, dường như không thể tin được những điều vừa diễn ra là sự thực.

“Diệp Bất Nhị, thủ đoạn của ngươi thật tàn nhẫn” Trong lòng Viên Quang đại sư dâng lên một cảm giác bi phẫn.
“Phải không?” Diệp Bất Nhị dường như không nghe thấy câu trách của nữ nhi, cười nhạt với Viên Quang đại sư nhưng đầu lại quay sang gật đầu với bốn người phía sau. Trịnh Hành Anh phái Thanh Thành, Tuệ Tâm Nga Mi và Thanh Phong Võ Đang cùng nhảy lên đánh về phía Viên Quang đại sư, đều thi triển các chiêu thức mà chỉ có Chưởng môn mới được học.
Viên Quang đại sư đề khí định chống lại, nhưng lại phát hiện không thể vận công lực, một khắc sau hắn đã ngã xuống mặt đất.
“Ha ha ha…..” Diệp Bất Nhị điên cuồng cười lên, tiếng cười đinh tai nhức óc làm nền hầm ngầm cũng bị chấn động. Hai mắt Diệp Vũ Ảnh thừ ra nhìn phụ thân của mình, nàng hy vọng tất cả những điều này chỉ là do mình đang nằm mơ.
Hoa Ngọc Phượng dẫn theo hai người Phương Hiệp và Hoa Phi Hoa đi thẳng đến Hoa phủ.
“Sư đệ, sư tỷ của Phương công tử là Tôn Vân Nhạn đã rơi vào trong tay Bách Lý Hồ, đệ mau đi tìm Tô Đại Nhi, để muội ấy bảo Bách Lý Hồ thả người” Hoa Ngọc Phượng nhìn thấy Hoa Nhược Hư lập tức nói.
“Tôn Vân Nhạn?” Hoa Nhược Hư không khỏi nhớ đến Cát Vân Tường, trong lòng có chút không thoải mái: “Nàng ta bị bắt, sao Cát Vân Tường lại không đi cứu?”
“Hoa huynh, tại hạ chưa từng cầu người, nhưng hôm nay tại hạ cầu huynh cứu sư tỷ một lần, Phương Hiệp vô cùng cảm kích” Phương Hiệp chưa bao giờ lo lắng như ngày hôm nay, cũng chưa bao giờ thất thố như vậy.
“Phương huynh, Bách Lý hồ cũng không phải nghe lời Đại Nhi như vậy. Cho dù tại hạ bây giờ đi tìm Đại Nhi, tại hạ cũng không dám cam đoan có thể cứu lệnh sư tỷ ra” Hoa Nhược Hư thầm nghĩ, Bách Lý Hồ cũng không chỉ một lần ám toán hắn.
“Tóm lại đệ cứ đi thử xem, chỉ cần đệ hết sức tự nhiên sẽ không ai trách đệ” Hoa Ngọc Phượng nói, sau đó trong tay Hoa Nhược Hư lại vang lên lời truyền âm của nàng: “Đây là một cơ hội tốt cho đệ, có lẽ sau này Phương Hiệp có thể sẽ trở thành một trợ thủ rất đắc lực cho đệ”.
“Được rồi, tuy nhiên Đại Nhi luôn luôn không thích tại hạ dẫn người khác cùng đi cho nên Phương huynh trước hết ở lại trong Thiên Minh tinh của tại hạ, tại hạ sẽ cố hết sức để mang lệnh sư tỷ trở về” Hoa Nhược Hư trầm ngâm một chút rồi gật đầu, nói xong liền nói với Hoa Ngọc Phượng: “Nhị sư tỷ, tỷ thay đệ tiếp mọi người một chút, việc không nên chậm trễ, đệ lúc này sẽ đi tìm Đại Nhi”.
Nếu đã đồng ý hỗ trợ, Hoa Nhược Hư sẽ không hề do dự, thân hình lóe lên đã hóa thành một bóng trắng mờ nhạt biến mất bên ngoài Hoa phủ.
“Công tử, công tử lại định đi đâu sao?” Thấy Hoa Nhược Hư lại tới, Lưu Vân hơi kỳ quái hỏi.
“Lưu Vân, Đại Nhi đâu? Ở trong phòng sao?” Hoa Nhược Hư cũng không muốn nói nhiều với nàng, bởi vì có nói với nàng cũng không có tác dụng gì.

“Tiểu thư vẫn chưa dậy” Lưu Vân không khỏi đỏ mặt, Tô Đại Nhi đến bây giờ còn chưa dậy, hơn phân nửa là có liên quan đến Hoa Nhược Hư tối qua về muộn.
“Nhược Hư ca ca, huynh nhanh như vậy đã đi tìm muội sao” Tô Đại Nhi từ trên giường ngồi xuống, ưỡn ưỡn lưng rồi cười hì hì với Hoa Nhược Hư vừa mới tiến vào.
“Đại Nhi, muội có thể tìm được Bách Lý Hồ không?” Hoa Nhược Hư mặc dù rất khẩn trương nhưng giọng nói rất ôn nhu.
“Giúp muội mặc quần áo đi đã” Tô Đại Nhi nhẹ nhàng lướt trên cây cầm huyền ở cạnh giường, người đồng thời cũng nhảy lên nhào vào người Hoa Nhược Hư.
Hoa Nhược Hư không có cách nào khác đành phải vội vàng mặc quần áo cho nàng. Theo kinh nghiệm của Hoa Nhược Hư, Tô Đại Nhi kích thích cầm huyền là gọi người đi vào, nếu như động tác của hắn không nhanh một chút thì sợ rằng nàng sẽ xuân quang tiết ra ngoài.
“Nhược Hư ca ca, huynh tìm Tam trưởng lão làm gì?” Tô Đại Nhi một bên hưởng thụ sự chăm sóc của Hoa Nhược Hư, vừa yêu kiều hỏi.
“Bách Lý Hồ bắt đi Tôn Vân Nhạn phái Côn Lôn. Đại Nhi, muội có thể làm cho bọn họ thả người không?” Hoa Nhược Hư nói ra ý đồ mà mình đến đây.
“Nhược Hư ca ca, nàng ta có quan hệ gì với huynh?” Tô Đại Nhi chu miệng lên, có vẻ đang rất bất mãn.
“Huynh và nàng ta căn bản không quen biết, tuy nhiên sư đệ của nàng ta coi như bằng hữu của ta, hắn ta có vẻ rất lo lắng cho Tôn Vân Nhạn” Hoa Nhược Hư cuối cùng cũng đã mặc xong quần áo cho Tô Đại Nhi, tuy nhiên cũng mất một phen sức lực, bởi vì hắn còn phải chống cự sự hấp dẫn của tiểu ma nữ này.
“Cung chủ” Giọng nói từ ngoài cửa truyền vào.
“Lộ trưởng lão, trưởng lão dẫn Nhược Hư ca ca đi tìm Tam trưởng lão, nói Tam trưởng lão giao Tôn Vân Nhạn cho Nhược Hư ca ca” Tô Đại Nhi vẫn như cũ nằm trong lòng Hoa Nhược Hư không hạ xuống.
“Thuộc hạ tuân mệnh”
Lộ Vân Trường khom người đáp, sau đó nói với Hoa Nhược Hư: “Hoa công tử, mời đi theo ta”.

Hoa Nhược Hư đi theo Lộ Vân Trường một đoạn ngắn, sau đó dừng lại trước một căn nhà màu hồng.
“Tam trưởng lão” Lộ Vân Trường trầm giọng gọi.
“Lộ trưởng lão sao lại rảnh rỗi đến gặp nô gia thế này?” Bách Lý Hồ cười khanh khách, khoác một tấm lụa mỏng màu hồng xuất hiện trước mặt hai người.
“Đem Tôn Vân Nhạn giao cho Hoa công tử, đây là lệnh của Cung chủ” Mặt Lộ Vân Trường rất lạnh lùng, không có bất cứ phản ứng gì đối với sự khiêu khích của Bách Lý hồ.
“Thì ra là đệ đệ Hoa gia đến, sao, chẳng lẽ đệ đệ Hoa gia cũng xem trúng Tôn Vân Nhạn sao?” Bách Lý Hồ ra vẻ như lần đầu tiên nhìn thấy Hoa Nhược Hư vậy, nhìn Hoa Nhược Hư với ánh mắt quyến rũ: “Đệ đệ Hoa gia thật may mắn, đệ đệ bây giờ vừa lúc có thể thấy hình dạng của Tôn Vân Nhạn lúc này, hì hì”.
“Bách Lý Hồ, không nên nói nhiều. Ta cũng cảnh cáo ngươi, Hoa công tử là hôn phu của Cung chủ, nếu như ngươi dám có chủ ý với Hoa công tử thì đừng trách ta không khách khí” Lộ Vân Trường hừ lạnh một tiếng: “Đến lúc đó dù là Đại trưởng lão cũng không giúp được ngươi”.
“Tôn Vân Nhạn ở bên trong” Mặt Bách Lý Hồ khẽ biến, dáng vẻ phóng đãng trong nháy mắt thu lại không ít, chỉ vào trong một gian phòng nhỏ rồi nói với Hoa Nhược Hư.
“Hoa công tử vào trong dẫn người đi ra đi” Lộ Vân Trường khẽ cười với Hoa Nhược Hư, sau đó quay lại lạnh lùng nói với Bách Lý Hồ: “Bách Lý Hồ, ngươi đi theo ta một chuyến”.
“Đệ đệ Hoa gia, đệ hưởng thụ đi nhé” Cùng lúc khi Hoa Nhược Hư bước vào trong căn phòng nhỏ thì bên tai truyền đến giọng nói của Bách Lý Hồ, hắn ngẩn người một cái, trong lòng có cảm giác bất an.
“Bách Lý Hồ, ngươi biết tại sao ta gọi ngươi không?” Lộ Vân Trường lạnh lùng nhìn Bách Lý Hồ.
“Lộ trưởng lão, mọi người đều như nhau cả, ngươi cần gì phải hô to gọi nhỏ như vậy?” Trên mặt Bách Lý Hồ đã không nhìn thấy vẻ phóng đãng nữa, giọng nói rất bình tĩnh.
“Ta chỉ muốn cảnh cáo ngươi, trong Ma Cung, lệnh của Cung chủ là không thể kháng. Bất luận Cung chủ có lệnh gì, cũng không cần biết lệnh của Cung chủ chính xác hay không, chúng ta là thuộc hạ nhất định phải chấp hành không điều kiện” Lộ Vân Trường hừ lạnh một tiếng nói: “Đừng tưởng rằng Đại trưởng lão là phụ thân của Cung chủ nên có thể làm chỗ dựa cho ngươi. Ta có thể rõ ràng nói cho ngươi, cho dù là Đại trưởng lão nếu như sau này dám không để ý đến lệnh của Cung chủ thì cũng sẽ bị trừng phạt thích đáng”.
“Lộ trưởng lão sao lại nói nghiêm trọng như vậy, chẳng lẽ Lộ trưởng lão cho rằng Cung chủ là nữ nhi bất hiếu sao?” Bách Lý Hồ cười nhạt, ra vẻ không thèm để ý.
“Sự nhẫn nại của Cung chủ đã đến cực hạn, nếu như ngươi không tin thì cứ việc thử xem” Lộ Vân Trường lạnh lùng nói rồi vung tay áo, xoay người rời đi.
“Phải không? Hì hì, ta về trước xem Tôn Vân Nhạn diễn trò hay” Trên mặt Bách Lý Hồ lại lộ ra vẻ phóng đãng, đương nhiên cười phá lên.
Hoa Nhược Hư bước chân vào phòng, đập vào mắt hắn là một mảnh phấn hồng, đột nhiên xoay người lại thì cửa phòng đã không một tiếng động mà khép lại. hắn không khỏi nhớ tới tình cảnh lúc bị nhốt trong nhà đá lần trước, trong lòng thầm kêu không ổn, lắc mình tới cửa phát hiện ra cánh cửa quả nhiên đã không có cách nào mở ra được.

Cúi đầu nghe thấy tiếng rên rỉ truyền đến, cảm giác bất an trong lòng Hoa Nhược Hư càng tăng lên, theo tiếng rên đi qua bình phòng lại phát hiện ra một cảnh tượng làm người ta không khỏi đỏ mắt, tim đập loạn lên.
Thân hình Tôn Vân Nhạn gần như đã lộ ra hoàn toàn, dáng người tuyệt đẹp đã gần như hoàn toàn lộ ra trong không khí, đang không ngừng giãy dụa, mà hai tay đang không ngừng nắm nắm trong không trung, dường như muốn bắt lấy cái gì đó.
“Hèn hạ vô sỉ” Hoa Nhược Hư thầm mắng Bách Lý Hồ, xem bộ dạng của Tôn Vân Nhạn là biết nàng ta đã bị Bách Lý Hồ hạ thủ, tuy nhiên đồ lót cuối cùng trên người nàng ta vẫn còn, dường như vẫn chưa bị Bách Lý Hồ vũ nhục.
Tôn Vân Nhạn đương nhiên lao về phía Hoa Nhược Hư, đôi tay ngọc trắng ngần quấn lấy cổ hắn, thân hình đầy đặn điên cuồng giãy dụa trong lòng hắn, trong miệng càng phát ra những tiếng rên rỉ mê hồn.
Tim Hoa Nhược Hư đập mạnh, thân hình trong lòng càng lúc càng nóng lên, hắn hít một hơi thật sâu, đè nén cảm xúc trong lòng, ra tay điểm huyệt đạo của nàng. Ngay lập tức Tôn Vân Nhạn yếu đuối ngã vào lòng hắn, lúc này trong mắt Tôn Vân Nhạn dường như lộ ra một tia cảm kích.
“Giết ta, xin huynh” Tôn Vân Nhạn dường như đã hơi tỉnh táo lại, nhỏ giọng cầu xin.
“Cát phu nhân không cần lo lắng, tại hạ sẽ cứu phu nhân ra ngoài” Hoa Nhược Hư nhỏ giọng an ủi nói, một tay đỡ Tôn Vân Nhạn, một tay nắm lấy Tình Kiếm.
“Xin huynh, giết ta đi” Tôn Vân Nhạn vẫn đang lặp lại những lời này, dáng vẻ rất thống khổ.
“Đệ đệ Hoa gia, nô gia tặng đệ một lễ vật tốt như vậy, có phải là đệ nên cảm tạ nô gia hay không?” Bách Lý Hồ đã đi lại quay lại, giọng nói quyến rũ lại truyền vào.
“Bách Lý Hồ, ngươi rốt cuộc muốn làm gì?” Hoa Nhược Hư cả giận nói.
“Đệ đệ Hoa gia, đệ là hôn phu của Cung chủ, nô gia dám làm gì chứ?” Bách Lý Hồ cười khanh khách nói: ”Nô gia cũng vì muốn tốt cho đệ đệ, Tôn Vân Nhạn này mặc dù không xinh đẹp bằng Cung chủ, nhưng cũng không kém đâu”.
“Bách Lý Hồ, ngươi nếu không mở cửa ra, đừng trách ta hủy phòng của ngươi” Hoa Nhược Hư lạnh lùng nói.
“Ồ, nô gia quên nói cho đệ đệ, đệ lại không phát hiện ra hai mắt nàng ta đã biến đỏ rồi sao? Sau đó lại không phát hiện ra vẻ thống khổ của nàng ta sao?” Bách Lý Hồ ra vẻ vừa nhớ đến: “Nô gia quên nói cho đệ đệ, nếu như đệ đệ Hoa gia còn không cảm thấy nàng ta đau đớn, nô gia dám cam đoan chưa đầy nửa khắc sau cả người nàng sẽ bắt đầu thối rữa, sau đó hóa thành một vũng máu. Ai, thật đáng tiếc một đại mỹ nhân quyến rũ”.
Hoa Nhược Hư nửa tin nửa ngờ nhìn Tôn Vân Nhạn, phát hiện hai mắt nàng hiện đầy tơ máu, mặt cũng bắt đầu méo mó.
“Đúng, nô gia còn quên không nói cho đệ đệ một việc, nếu như đệ điểm huyệt đạo nàng ta, nàng ta sẽ càng chết nhanh hơn. Hi hi, đến lúc đó đệ lại tự tay giết chết một đại mỹ nhân, tạo nghiệt” Giọng nói của Bách Lý Hồ lại truyền vào, Hoa Nhược Hư quả thực có cảm giác muốn một kiếm giết chết Bách Lý Hồ



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.