"Không phải ngươi muốn đi Giang Nam sao, sao còn chưa đi?" Cố Diên Chi đẩy Đới Tư Đồ ra, đứng giữa chúng ta.
"Ta phải đợi Dung Dung cùng đi." Đới Tư Đồ nói: "Nếu không ta đi rồi, một mình Dung Dung sẽ buồn lắm, nàng ấy lại không có người thân, không ai hỏi han ấm lạnh."
Sắc mặt Cố Diên Chi càng khó coi hơn: "Nàng ấy ở nhà ta, ta tấy nhiên sẽ chăm sóc nàng ấy."
Đới Tư Đồ phản bác: "Ngươi chăm sóc sao? Ngươi còn biết quan tâm người khác à, từ nhỏ ngươi đã không biết."
Cố Diên Chi muốn nói gì đó, khóe miệng động đậy mấy lần nhưng vẫn không phản bác được, bởi vì những gì Đới Tư Đồ nói là sự thật.
"Ngươi có thể đi rồi." Cố Diên Chi đuổi khách.
Ta thấy không khí không ổn, quyết định tránh đi: "À, ta đi nấu cơm."
"Ta giúp ngươi." Đới Tư Đồ cũng chuồn mất.
Ta làm bốn món ăn, thức ăn lên bàn, sắc mặt Cố Diên Chi càng khó coi hơn: "Sao lại toàn bỏ ớt thế?"
Cố Diên Chi bị thương, đại phu dặn không được ăn cay nhưng Đới Tư Đồ lại rất thích ăn cay.
"Đều là đồ ta thích ăn." Đới Tư Đồ cúi đầu ăn rất vui vẻ, Cố Diên Chi không động đũa, ta cẩn thận nói: "Ta đi nấu cho tướng quân một bát mì nhé?"
Khóe miệng hắn cong lên: "Được."
Ta đành đi nấu mì cho hắn, đang bận thì hắn xuất hiện ở cửa bếp: "Hôm nay Trang phi triệu nàng vào cung sao?"
"Đúng vậy, vừa định nói chuyện này với ngài." ta kể lại lời của Trang phi cho hắn nghe, hắn nhíu chặt mày: "Vậy là, nàng chuẩn bị dọn đi?"
"Vâng. Hẹn ước hai năm của ta và tướng quân cũng sắp đến rồi, dọn đi cũng vừa lúc."
Chờ bận rộn xong đợt này, ta định đi Tây Bắc một chuyến, tìm cha mẹ ta.
"Ta vẫn chưa cảm ơn ngài." ta nhỏ giọng nói: "Chuyện ngài chăm sóc cha mẹ ta, ta đều biết."
Hắn không nói gì.
Từ khi sống lại đến giờ, ta chưa từng hỏi thăm tình hình của cha mẹ và ca ca, bởi vì ta biết, hiện tại bọn họ được Cố Diên Chi chăm sóc, không lo tính mạng, thậm chí còn không phải chịu khổ gì.
Kiếp trước, sau khi nhà xảy ra chuyện, ta nóng lòng như lửa đốt, vội vàng tìm đến Lư tiên sinh, mưu sĩ của cha ta, muốn nhờ ông cứu gia đình ta.
Lư tiên sinh nói ông cũng đã tìm người nhưng năng lực có hạn, giúp được rất ít.
Vì vậy, ta liều mạng phò tá Ôn Khánh Hòa, hy vọng hắn sớm thăng quan, có thể dựa vào chức vụ để cứu gia đình ta. Đến năm thứ hai, khi ta vất vả lắm mới nghe ngóng được tin tức về cha, ca ca và mẹ ta thì mới biết, bọn họ không những không chịu khổ, mà còn sống rất tốt.
Ta vẫn luôn không biết, là ai đã âm thầm giúp đỡ bọn họ.
Mãi đến khi Cố Diên Chi xảy ra chuyện, ta mới từ miệng Lư tiên sinh biết được, người giúp chúng ta chính là Cố Diên Chi. Hắn không những giúp đỡ cha mẹ ta, mà ngay cả việc đến giáo phường tư chuộc ta và tỷ tỷ, giúp Ôn Khánh Hòa trên quan trường, đều là hắn cố ý làm.
Hắn làm những điều này không có mục đích gì, mãi đến sau khi hắn c h ế t, ta mới từ miệng cha ta biết được.
Nói cách khác, kiếp trước nếu không có Cố Diên Chi, cả nhà ta đều không thể sống sót, càng không thể có một ngày đoàn tụ.
Vì vậy, kiếp này ta phải báo ơn, dùng sự lương thiện tương tự để báo đáp hắn.
Người lương thiện ấm áp, không nên bị thế gian đối xử lạnh nhạt.
Bây giờ, hai chuyện thay đổi vận mệnh của hắn đều không giống kiếp trước, ta cũng không còn lý do gì để tiếp tục ở bên cạnh hắn nữa.