Đường đường là Tam điện hạ của Ma tộc, nhưng trên người lại mang bệnh văn chỉ Thần Ma Chi Tử mới có!
Ma tôn Viêm Phương nắm chặt hai nắm đấm, ông kỹ lưỡng phân biệt bệnh văn trên người Triều Phong, lại phát hiện những đường vân đó quả thực sinh trưởng ở bên trong da hắn. Thanh trọc lẫn lộn, như tuyết đọng giẫm bại lên vũng bùn, u ám dơ bẩn.
Bạch Cốt phu nhân quay cây gậy lại, đập vào lưng Tuyết Khuynh Tâm, nhưng Tuyết Khuynh Tâm không hề né tránh.
Thân thể bà hơi ngã về phía trước, mượn lực quỳ rạp xuống đất, Ma hậu nói: "Ngươi đã nhập ma, lại còn sinh ra một đứa con mang bệnh văn, chỉ có một khả năng, đó chính là —— Phong nhi không phải cốt nhục của Tôn thượng! Tuyết Khuynh Tâm, ngươi thực sự quá to gan! Nghiệp chướng này rốt cuộc từ đâu tới, còn không mau khai thật ra?!"
Bà bị đánh một gậy đó, vậy mà Ma tôn Viêm Phương không hề bảo vệ, Tuyết Khuynh Tâm ngẩng mặt lên, trong con ngươi có một bến đỗ trong suốt. Bà nhẹ giọng hỏi: "Tôn thượng cũng nghĩ như vậy sao?"
Đầu ngón tay Viêm Phương bấu chặt vào lòng bàn tay của chính mình, ông gằn từng chữ một, trầm giọng hỏi: "Nó rốt cuộc là con của ai?"
Tuyết Khuynh Tâm rơi nước mắt như mưa, nhưng trên mặt lại nở nụ cười, bà nói: "Tôn thượng đến cuối cùng vẫn hoài nghi ta. Tình cảm của ta và Tôn thượng hai ngàn tám trăm năm qua, giờ đây đã đoạn tuyệt rồi."
Viêm Phương cắn chặt răng, miệng tràn ra máu tanh, ông chữ chữ thấm máu: "Là của hắn, đúng hay không?"
Cái gọi là hắn kia, đương nhiên là chỉ Thần đế Thiếu Điển Tiêu Y. Nhưng giờ này khắc này, ông thậm chí ngay cả tên người này cũng không dám nêu ra. Đây là nỗi nhục nhã lớn ra sao chứ!
Ma hậu cố nén để mình đừng lộ rõ sự hớn hở ra mặt, nói: "Thần đế Thiếu Điển Tiêu Y tâm cơ sâu lắng, phái tiện tì này lẻn vào Ma tộc ta, nhất định là có âm mưu động trời! Tôn thượng không nên vì loại tiện nhân này mà hao tổn tinh thần, người đâu! Kéo nàng ta xuống, nghiêm hình tra khảo!"
Toàn Uyên ma cơ vừa muốn nói gì đó, Lân vương lại lôi mạnh nàng về, rời khỏi doanh trướng. Ngoài trướng, Toàn Uyên ma cơ giãy khỏi Lân vương, nói: "Phụ vương! Chúng ta rời đi lúc này, có phải rất không nói đạo nghĩa hay không? Không phải người nói chúng ta phải dựa vào Tam hoàng tử, chống lại Ma hậu sao?"
Lân vương vừa tỏ ý bảo nàng im lặng, vừa kéo nàng bước nhanh rời đi: "Im miệng! Hiện tại xem ra, vị Tam điện hạ này thật là không phải con của Tôn thượng. Lúc này con ra mặt biện bạch cho hắn, là muốn phải liên lụy cả Lân tộc của Trầm Bi uyên hay sao?"
Toàn Uyên ma cơ là một nữ tướng, cũng chẳng phải một người sợ phiền phức. Nàng nói: "Chẳng lẽ phụ vương đã quên, từ nhỏ người đã để cho con và Triều Phong định ra hôn ước. Cho dù hiện tại chúng ta rời đi, lẽ nào người trong tộc sẽ không phải chịu liên lụy sao?"
Lân vương sợ xung quanh có ai nghe thấy, vội nói: "Im miệng! Chuyện này đừng vội nhắc tới. Sau khi trở về phụ vương liền phái người đi từ hôn!"
Ông ta lôi kéo con gái phi nhanh ra khỏi thám báo doanh, giống như sợ dính vào bệnh dịch gì. Trong trướng, hai ma binh tiến lên, rồi lại do dự không dám động. Tuyết Khuynh Tâm tự mình đứng dậy, xoay người theo ma binh đi ra ngoài, lúc sắp tới cửa, bà đột nhiên nói: "Ta đã sớm nói qua, Ma tộc không có chỗ cho ta dung thân. Cũng không có chỗ cho Phong nhi. Tình yêu của Tôn thượng không thể bảo vệ ta, dù ta có ngấm ngầm chịu đựng, nhượng bộ như thế nào, cũng chỉ có thể chết trong mưu hại tranh đấu."
Viêm Phương sững người, đây là những lời mà hai ngàn tám trăm năm trước, khi Tuyết Khuynh Tâm vừa mới mang thai, đã nói với ông. Mà bà nói những lời này, là bởi vì khi đó, ông thẳng thắn thề nguyền mà chấp nhận cưới bà.
Viêm Phương quay mặt sang, Ma hậu sửng sốt.
—— mặt ông ướt đẫm nước mắt.
Mắt thấy Tuyết Khuynh Tâm sắp bị áp giải xuống, đột nhiên, có người hô lên một tiếng: "Khoan đã!"
Chúng ma quay người lại, phát hiện người tới không phải ai khác, mà chính là Ô Đại! Ô Đại bước nhanh tới trước giường Triều Phong, nói: "Phụ tôn, Tam đệ dù sao cũng là vì Ma tộc mới trọng thương đến nông nỗi này. Từ trước đến nay, đệ ấy chưa từng làm ra chuyện gì tổn hại Ma tộc! Phụ tôn chỉ dựa vào mấy đường vân màu đen này mà sinh nghi với đệ ấy, khó tránh khiến người khác lạnh lòng cười chê!
Hắn luôn luôn xung động, lúc này nói chuyện cũng không chút nào kiêng nể.
Ma hậu nhíu mày —— tên mãng phu, hắn tới đây khuấy đảo ván cờ cái gì chứ?
Bà nói: "Tôn thượng đang ở đây, nơi này nào có chỗ cho ngươi nói chuyện? Còn không lui ra đi!"
Bà vừa dứt lời, lập tức có ma binh tiến lên, Ô Đại cầm đôi búa Hám Thiên trong tay, giận dữ hỏi: "Ai dám?!"
Ma binh thấy thế, nhất thời không dám manh động —— Ô Đại tuy rằng xung động ngay thẳng, nhưng tu vi cũng có thể xem là đệ nhất dũng sĩ của Ma tộc! Ma hậu cả giận nói: "Phụ tôn ngươi và bản cung ở đây, còn dám làm trò trước mặt cô nãi nãi ngươi, ngươi đây là muốn tạo phản phải không?!"
Ô Đại che chở ở trước giường Triều Phong, nói: "Nhi thần không dám. Nhưng lần trước tu bổ Quy Khư, vốn phải là nhi thần đi trước. Nếu không có Triều Phong đứng ra, chỉ sợ nhi thần đã chết ở Quy Khư rồi. Ô Đại con ân oán rõ ràng, chỉ hướng về một chút điểm tình cảm huynh đệ này, cũng muốn tận tâm tận lực vì đệ ấy. Phụ tôn, cô nãi nãi, hiện giờ đệ ấy dĩ nhiên không thể mở miệng nói, nhưng thân mẫu của đệ ấy là Tuyết phi nương nương cũng chưa hề nhận tội! Các người ít nhất nên tìm một đại phu chẩn bệnh! Nếu đệ ấy thực sự không phải con của phụ tôn, phụ tôn muốn chém muốn giết, nhi thần cũng không xen vào. Nhưng nếu có người âm thầm hãm hại, Ô Đại con tuyệt đối không cho phép đệ ấy chết không rõ ràng."
Hắn một thân sát khí, ma binh nào dám để hắn đến gần?
——hắn thực sự có thể giết người.
Cung tiễn thủ bao vây xung quanh hắn, nhưng cũng không dám tùy tiện bắn tên. Ma hậu nghiến răng nghiến lợi với Trình Giảo Kim cản đường nửa chừng (*) này, trầm quát: "Xảy ra chuyện như vậy, đã là nỗi nhục nhã lớn nhất Ma tộc, chẳng lẽ còn phải lan truyền ra bên ngoài, khiến cho Tứ giới chê cười hay sao? Huống hồ, Ma tộc vừa mới cấm y, hiện giờ lại muốn đi mời y tu. Thay đổi xoành xoạch, uy tín Ma tộc vứt đi đâu hả? Nếu ngươi còn không lui ra, đừng trách bản cung hỏi tội luôn cả ngươi!"
(*) Trình Giảo Kim cản đường nửa chừng: Trình Giảo Kim là thủ lĩnh của cuộc khởi nghĩa nông dân vào cuối triều đại nhà Tùy. Sau khi thất bại, ông trở lại triều đại nhà Đường và ông đã có những đóng góp to lớn. Người này tính tình trung thực, trong tay cầm rìu sắc bén, thường xông ra giữa chừng, nên có câu nói Trình Giảo Kim cản đường giữa chừng.
Ô Đại nào muốn tranh luận với bà ta? Hắn nghểnh cổ, rống giận: "Nó là đệ đệ của ta, ta thân là huynh trưởng, nếu lúc này hèn nhát lùi bước, nào có phải là chuyện đại trượng phu nên làm?!"
"Hỗn xược!" Viêm Phương giận tím mặt, "Người lớn trong nhà còn ở đây, ngươi cầm búa sắc trong tay một mình xông vào, là muốn giết ta hay muốn giết cô nãi nãi ngươi?!"
"Hả?" Ô Đại giơ đôi búa Hám Thiên như giơ hai cái càng cua, không biết phải làm sao, "Nhi thần...... nhi thần không có!"
Đứa con này ngu dốt như thế, tính tình lại bộc trực xúc động, thật không biết giống ai. Viêm Phương phất tay: "Cút!"
Ô Đại ngây ngẩn đứng ở trước giường, nhưng nếu hắn đã nhận định một điều gì đó, chín đầu trâu cũng không thể kéo về được. Hắn nghểnh cổ nói: "Nhi thần không cút!"
Trên giường, lông mi Triều Phong khẽ nhúc nhích, nhưng không có mở mắt.
——người này, cư nhiên bảo vệ hắn, ở thời điểm sinh mệnh hắn bị đe dọa, thân thế mập mờ, ở thời khắc vinh hiển cùng sủng ái đều lung lay sắp đổ, vị hôn thê Toàn Uyên ma cơ của hắn hay thậm chí là cả Lân tộc Trầm Bi uyên lại nhượng bộ lui binh.
Hắn lại đến đây.
Trong lúc hai bên đang căng thẳng, đột nhiên, bên ngoài lại có người xông vào!
Viêm Phương và Bạch Cốt phu nhân đồng thời quay đầu lại, liền thấy một cái bóng trắng nhanh nhẹn chạy vào. Thị vệ Ma tộc vốn đã lên dây cung, lúc này lập tức bắn tên. Nhưng phía sau bóng trắng, lại có Đại Tế tư Tương Liễu đi theo. Ông ta vung tay áo lên chắn, tên bị đánh bay, chư ma bị gió mạnh quét qua, liên tục lùi về phía sau.
Mãi cho đến khi bóng trắng nhào tới trước giường, chư ma lúc này mới thấy rõ, người tới không phải ai khác, mà chính là vị công chúa phàm nhân của Li Quang thị!
Ma hậu giận dữ: "Li Quang Dạ Đàm! Lúc này, ngươi không ở Triền Hồn quật úp mặt vào tường suy nghĩ, mà lại còn dám đến đây?!"
Thanh Quỳ biết thời gian cấp bách, nàng nhanh chóng xem xét bệnh văn trên người Triều Phong, nói: "Tôn thượng! Lúc trước ta từng chữa thương cho Tam điện hạ, chưa bao giờ thấy qua bệnh văn gì cả, chuyện này chắc chắn có cổ quái!"
Ma hậu nào để cho nàng nhiều lời: "Câm miệng! Các ngươi mù hết rồi à, còn không mau kéo nàng ta xuống!"
Ma binh tiến lên, kéo nàng ra ngoài. Tương Liễu lại đột nhiên nói: "Sao Ma hậu không để nàng nói cho hết lời?"
Bên cạnh, Ma tôn Viêm Phương rốt cuộc cũng mở miệng: "Li Quang Dạ Đàm, bắt đầu từ giây phút này, bản tôn muốn ngươi xác thực rõ ràng từng chữ một, nếu có nửa lời dối trá, thì hôm nay đầu và mình ngươi sẽ ở hai chỗ khác nhau!"
Từng lời của ông lộ ra sát ý, Thanh Quỳ ổn định tinh thần, nói: "Tôn thượng! Bạch Cốt phu nhân! Bệnh văn trên người Tam điện hạ không nhất định phải là Thần Ma Chi Tử!"
Ma hậu cả giận nói: "Giờ là lúc nào mà ngươi còn dám nói hươu nói vượn, lôi xuống!"
Mà lúc này, Viêm Phương vẫn luôn đứng thẳng bất động chợt hướng Bạch Cốt phu nhân thi lễ sâu, nói: "Cô cô, xin thứ cho điệt nhi (cháu) bất hiếu."
Bạch Cốt phu nhân mặt không chút thay đổi, cha mẹ của Viêm Phương mất khi ông còn nhỏ, từ đó bà luôn dốc hết sức nâng đỡ. Từ trước đến nay, bà ở Ma tộc nói một là một, Viêm Phương cũng chưa từng có nửa điểm làm trái. Mỗi một nếp nhăn trên mặt bà đều nói lên sự vất vả và cường thế của chủ nhân.
Nhưng lúc này đây, bà lại quay đầu sang một bên, không chấp nhận, cũng không phản đối.