Lúc Dạ Đàm chạy tới nơi này, đang là sáng sớm. Nàng có suy nghĩ một vạn lần, cũng không nghĩ tới nơi này vậy mà lại mang dáng vẻ này!
Vạn đạo kim quang buông xuống, màu may mắn cành cành nở rộ. Nàng trợn mắt há hốc mồm mà nhìn lá vàng, lá bạc đầy đất! Đó là vàng bạc châu báu thực sự, trải sáng sáng rực rực một tầng thật dày! Mà ở chính giữa lá vàng lá bạc, sinh trưởng hai gốc đại thụ, cây cũng là một vàng một bạc, mỗi một gốc đều dày bằng vòng tay của hai người ôm xung quanh.
Càng quá mức hơn chính là, có người đã dùng gạch vàng ngói bạc xây một cái thụ ốc ở trên tán cây. Dạ Đàm nhảy dựng lên cũng nhìn không thấy tình hình trong nhà. Nàng mở lớn miệng, không biết ngây ngẩn bao lâu, mãi cho đến khi bên tai có âm thanh lớn tiếng quát: "Có thể chú ý một chút hay không, nước miếng của ngươi đều nhỏ xuống người ta rồi nè!"
Dạ Đàm cúi đầu xuống, mới nhìn thấy Man Man cũng ở đây. Nàng hỏi: "Sao vừa rồi ta không nhìn thấy ngươi?"
Man Man lắc lư đầu chim: "Không có gì kỳ lạ cả, vừa nãy ta cũng không nhìn thấy ngươi. Từ khi trông thấy những lá vàng đó, Man Man ta mới hiểu cái gì gọi là nhất diệp tế mục (*)!"
(*) nhất diệp tế mục: thấy cây không thấy rừng; chỉ thấy bộ phận không thấy toàn cục ("Hát Quán Tử - Thiên Tắc": "nhất diệp tế mục, bất kiến Thái Sơn". Ví với bị mê hoặc bởi hiện tượng tạm thời hoặc toàn cục, không thể nhận thức được bản chất của vấn đề hoặc toàn diện sự vật.).
"Nói đúng lắm!" Dạ Đàm rớt nước mắt vui mừng, "Trước kia ta vẫn luôn nghĩ, lá cây làm quái gì mà có thể che mắt! Hiện tại ta rốt cuộc hiểu được rồi, lá cây như vậy rất đúng, rất đúng đó!!" Nàng xoay người đi nhặt vàng lá trên đất.
Lá cây kia hiển nhiên vô cùng dày nặng, Dạ Đàm cầm ở trong tay, đột nhiên, xung quanh cuồng phong nổi lên bốn phía, vô số vàng lá xoay tròn như đao! Lá vàng lá bạc này nhiều vô số kể, phải thực sự khởi động toàn bộ trận pháp, thật đúng là phiền toái.
Dạ Đàm vội vàng bỏ lá cây xuống, cuồng phong từ từ ngừng lại. Bên cạnh, Man Man chua xót nói: "Nếu có thể tùy tiện lấy, còn có thể đến lượt ngươi? Man Man ta đã sớm dọn sạch đi rồi."
Dạ Đàm nói: " Nơi này có pháp trận đặc biệt bảo vệ, chỉ có chủ nhân mới có thể lấy dùng." Nhắc tới chủ nhân, nàng cuối cùng cũng nhớ ra chuyện chính, hỏi: "Mai Hữu Cầm đâu?"
Mặt chim của Man Man nhất thời nhìn có chút hả hê: "Đừng nhắc nữa! Ta nghe ngóng được hắn có một biệt hiệu, biết gọi là gì không? Yêu tiền như mạng, không có tình người!"
"......" Dạ Đàm thật cẩn thận hỏi, "Cho nên những vàng, bạc này đều là hắn tích góp?"
Man Man nói: "Đương nhiên rồi, bằng không ngươi cho rằng nó từ trên trời rớt xuống à? Hắn đam mê kiếm tiền, chỉ cần trả thù lao, việc gì cũng nhận. Một ngàn bảy trăm năm qua, rất cứng rắn mà tích lũy gia sản to như vậy. Nghe nói á, không chỉ có những lá cây này thôi đâu, còn vàng bạc trong thụ ốc, giường, bàn, ghế và những thứ khác nữa, tất cả đều là khí cụ vàng bạc. Thậm chí màn lụa ở đầu giường cũng được dệt bằng chỉ vàng! Nhưng những thứ vàng bạc đó lại không hề dùng tới, tất cả mọi người đều cảm thấy hắn là một quái nhân."
Dạ Đàm bị ánh sáng vàng rực làm chói mắt, nàng lấy tay che trán, gầm lên: "Không được nói phu quân ta như vậy!"
Man Man: "......"
Thiên giới, Dao Trì.
Thanh Hành quân thật vất vả mới ép hết muối tinh trong cơ thể Hồ Tuy ra ngoài. Diêm trà Hồ Tuy uống phải không nhiều lắm, nhưng một chút tu vi này của nàng, thực sự là rất không đủ trông. Một ly trà nhỏ như vậy, cũng đã đủ làm cho chân thân mất nước mà chết.
Thanh Hành quân không tốn bao nhiêu công sức rửa sạch muối tinh này, phần lớn khí lực đều dành cho việc bảo hộ cây hoa chân thân của nàng.
Cho nên cuối cùng, hắn vẻ mặt mệt mỏi mà từ Dao Trì lên bờ, trong tay cầm một cây rau thơm nhỏ.
"Đây." Hắn đưa rau thơm cho Hồ Toán, Hồ Toán là một củ tỏi khôn khéo bao nhiêu chứ! Sao có thể nhận được?!
—— Thanh Hành quân này, chính là một thiếu niên Thần tộc Thiên giới, ngoại trừ Huyền Thương quân ra, có xuất thân tôn quý nhất. Hiện tại, Huyền Thương quân gần như không còn nữa. Cả Thần tộc Thiên giới, còn ai có gia thế hơn hắn nữa đâu? Hơn nữa thoạt nhìn, tuy rằng thanh danh của hắn không bằng huynh trưởng hắn, nhưng phẩm tính cũng không tồi.
Nếu tiểu Hồ Tuy có thể câu kết với hắn, vậy đã có thể làm rạng rỡ tổ tông rồi!
Hắn vội vàng nói: "Nó đã là tiên nga của Thiên Ba viện, xin Nhị điện hạ hãy trực tiếp giao cho Thanh Quỳ công chúa đi ạ! Tiểu nhân đi trước!" Hắn nói xong liền xéo, lúc gần đi còn không quên bỏ lại một câu, "Chân thân của nó không thể thiếu đất và nước, vẫn xin Nhị điện hạ đặt vào trong chậu nuôi dưỡng!"
"Này!" Thanh Hành quân mới nói được một chữ, đã không còn thấy bóng dáng của Hồ Toán. Bên cạnh chỉ còn lại Bích Khung với một cái đầu khờ khạo ngốc nghếch. Đương nhiên cũng không thể giao Hồ Tuy cho Bích Khung được.
Thanh Hành quân thở dài một hơi, đành tìm một cái chậu sứ, để trồng Hồ Tuy vào đó.
Hồ Tuy được cứu, nhưng chuyện này vẫn chưa xong.
Bồng Lai cung giáng.
Thanh Hành quân quỳ gối dưới điện, Thiếu Điển Tiêu Y, Thần hậu Nghê Hồng ngồi trên ghế cao. Nhìn thấy hắn, Thiếu Điển Tiêu Y vô cùng không vui, hỏi: "Con không ở nhân gian nghĩ cách cứu chữa huynh trưởng, tự mình lén về Thiên giới, chỉ vì cứu một tiểu tiên nga thôi sao?! Còn vì nàng ta, tự tiện sử dụng Dao Trì tịnh thủy?"
Thanh Hành quân dập đầu thật mạnh, cũng không biện bạch, nói: "Phụ thần, nhi thần biết sai, cam nguyện chịu phạt."
Thiếu Điển Tiêu Y nói: "Con cho rằng, sự sống chết của huynh trưởng con không quan trọng đúng không?"
Ông vẫn chưa tức giận, nhưng trong giọng nói mỗi một chữ đều là sự thất vọng. Thanh Hành quân ngẩng đầu lên, nói: "Phụ thần! Nhi thần tuyệt đối không có ý nghĩ đó! Nhi thần tự tiện quay về, lại một mình sử dụng Dao Trì tịnh thủy, nguyện chịu bất cứ hình phạt gì! Nhưng nhi thần đối với huynh trưởng là yêu quý kính trọng......"
Hắn chưa nói xong, Thiếu Điển Tiêu Y đã rống giận: "Nếu thực sự yêu quý kính trọng, con sẽ không ở lúc mạng sống của nó bị đe dọa, vẫn cứ tùy ý làm bậy! Con nhìn những việc mà con đã làm xem, có điểm nào là đem sống chết của nó để ở trong lòng hay không?!"
Thanh Hành quân sững người.
Phụ thần luôn luôn uy nghiêm, rất ít khi cuồng loạn quá khích như vậy. Mà bên cạnh, mẫu thần vẫn luôn dịu dàng ẩn nhẫn nói: "Bệ hạ hà cớ trách móc nó như thế? Nó không đem sinh tử của huynh trưởng để ở trong lòng, chẳng lẽ một phụ thân như người, có đem tính mạng của con trai mình để vào mắt à?"
Thanh Hành quân kinh ngạc nhìn sang —— bao nhiêu năm nay, mẫu thần chưa bao giờ nói những lời lạnh lùng đối lập với phụ thần.
Quả nhiên, Thiếu Điển Tiêu Y trong nháy mắt như lửa cháy đổ thêm dầu: "Đây là lời mà một người thân là Thần hậu như nàng nên nói sao?"
Thần hậu Nghê Hồng hốc mắt đỏ bừng, chữ chữ đều ôm hận: "Trở thành Thần hậu là chuyện ta hối hận nhất đời này! Trước khi ta được gả đến đây, ta chỉ biết ta không xinh đẹp bằng nàng ta, không thông minh bằng nàng ta! Chỉ là Thiếu Điển Tiêu Y, là chàng tam môi lục sính đến Hà tộc cầu hôn ta! Là chàng nói với phụ thần ta, nguyện cùng ta sùng tư thịnh chi lễ, đôn chung tư chi nghĩa (*)! Ta vẫn cho rằng, chỉ cần ta hiền thục rộng lượng, chỉ cần ta tuân thủ nghiêm ngặt bổn phận, chàng cuối cùng cũng sẽ quan tâm mẫu tử chúng ta. Nhưng chàng lại vì con trai của nàng ta, thà trơ mắt nhìn con ta đi chịu chết!"
Bà đứng dậy, giống như một con dã thú sắp sửa chọn người mà cắn: "Thiếu Điển Tiêu Y, nếu Hữu Cầm chết đi, ta vĩnh viễn sẽ không tha thứ cho chàng!" Dứt lời, bà phẩy tay áo bỏ đi!
(*) sùng tư thịnh chi lễ, đôn chung tư chi nghĩa (崇粢盛之礼, 敦螽斯之义): nghĩa là "Phép tắc nhiều như xôi trên mâm cúng ( hai chữ 粢盛 nghĩa là xôi đã đồ trên mâm cúng lễ cưới). Lấy nghĩa thuận hòa như chung tư." Chung tư là con giọt sành ( cào cào). Xuất phát từ bài "Chung tư" trong Kinh Thi:
Chung tư vũ
Sắn sắn hề
Nghi nhĩ tử tôn,
Chân chân hề.
Nghĩa: Cánh con giọt sành. Bay nghe tụ tập lại. Thì con cháu của ngươi. Phải đông nhiều. Ý chỉ chính cung mà có đức hạnh, không ghen tuông thì đối với các thị thiếp của chồng cầu chúc cho con cháu được đông nhiều.