"Quân thượng!" Bộ Vi Nguyệt vạn lần không ngờ Huyền Thương quân lại nói đỡ cho Dạ Đàm, "Nếu mọi người đều học nàng ta, Thiên giới này có còn nói quy củ nữa hay không?"
Bên cạnh, Dạ Đàm dùng khăn lụa lau lau tay, nói: "Vi Nguyệt thượng tiên, thiên quy lệnh cấm điều thứ bảy, chúng sinh bình đẳng, không được coi thường sinh linh. Lẽ nào chim không phải sinh linh à? Quả nhân sâm này, chúng ta ăn được, vì sao nó không được ăn chứ? Ngươi không thuộc thiên quy đó rồi. Trước đây lúc ta không nhớ được, quân thượng liền bắt ta chép cả bộ thiên quy lệnh cấm mấy trăm lần đấy!"
"Ngươi!" Bộ Vi Nguyệt tức giận.
Huyền Thương quân không muốn hai người nàng tranh cãi, nói: "Được rồi, nếu cô đã đến đây rồi thì cũng ngồi xuống đi."
Năm ngón tay Bộ Vi Nguyệt khẽ nắm, từ từ áp chế lửa giận, trên mặt lại nặn ra nụ cười hòa nhã: "Công chúa nói đúng, ngược lại là ta nông cạn." Nàng đổ đan dược do mình tự luyện chế ra, đưa cho Huyền Thương quân uống, nói: "Quân thượng hôm nay khí sắc không tồi nha."
Huyền Thương quân ừ một tiếng —— hắn chính là đắp Băng Cơ Ngọc Nhan cao hẳn một canh giờ, khí sắc đương nhiên sẽ không kém. Hắn nói: "Lần trước độ kiếp, bản thân cô cũng bị trọng thương. Hiện giờ nhìn sắc mặt, vẫn chưa khỏi hẳn. Những đan dược này, nên để lại tự mình điều dưỡng mới đúng."
Bộ Vi Nguyệt cảm thấy ấm áp trong lòng, nói: "Bệ hạ và Thần hậu đều có ban thuốc, ta đã khỏe hơn rất nhiều rồi." Nàng giương mắt, cùng Huyền Thương quân đối diện ánh mắt, "Chỉ là bế quan nhiều ngày như vậy, khiến người ta không yên tâm."
Nàng hạ giọng nói những lời cuối, rất có ý lưu luyến còn chưa hết.
Huyền Thương quân vẫn không thích người khác đến gần quá mức, hắn hơi hơi nghiêng người, nói: "Cô đã đến đây rồi thì cũng ngồi xuống đi."
Bộ Vi Nguyệt đáp lại một tiếng, Phi Trì đâu cần Huyền Thương quân mở miệng nữa chứ? Vội lướt nhanh tay áo, bố trí thêm một cái bàn. Sau khi Bộ Vi Nguyệt ngồi xuống, vừa đúng lúc Man Man mổ xong quả nhân sâm. Dạ Đàm liền muốn đi. Nàng nói: "Nếu quân thượng không khảo giáo bài tập, vậy ta đi về trước đây."
Huyền Thương quân tức khắc mặt trầm như nước —— làm sao cam lòng cho được? Hắn một đêm không ngủ, lăn qua lăn lại, tâm tâm niệm niệm suốt cả đêm.
Bên cạnh, Phi Trì đột nhiên chợt lóe sáng, trí lực bạo tăng —— quân thượng của chúng ta hôm nay đủ loại dị thường, chẳng lẽ là...... cây vạn tuế già ngàn năm ra hoa, động phàm tâm rồi sao?
Hắn thử thăm dò chủ ý: "Quân thượng bế quan nhiều ngày, Thùy Hồng điện cũng buồn tẻ rất lâu. Mấy ngày trước, Quảng Hàn cung chuẩn bị một bài ca múa mới, vốn định dùng để chúc mừng sinh thần của Thần hậu. Chi bằng hôm nay gọi các nàng đến đây, diễn luyện trước một lần, cũng tốt lắm."
Hắn vừa nói lời này ra, Hàn Mặc bên cạnh liền nhìn hắn một cái —— ngươi đưa ra cái ý tưởng tồi gì vậy? Quân thượng của chúng ta đã thích xem ca múa bao giờ đâu?
Nhưng chính cái ý tưởng tồi như thế, lại đúng với tâm ý của Huyền Thương quân. Hắn thản nhiên nói: "Cũng được."
Tất cả mọi người trong điện đều tỏ vẻ không hiểu chuyện gì đang xảy ra, chỉ có Dạ Đàm cảm thấy mình còn có thể ngồi lại một chút.
Ca múa dâng tặng sinh thần Thần hậu, chắc chắn sẽ không tồi đâu. Dù thế nào đi chăng nữa, nghe khúc xem múa cũng tốt hơn là nghe bọn họ đọc thiên thư!
Nàng tỏ vẻ mong đợi.
Quả nhiên, chỉ chốc lát sau, tiếng chuông gió nổi lên, các tiên tử mặc y phục rực rỡ như bươm bướm tung bay vào trong điện.
Trên chỗ ngồi, Bộ Vi Nguyệt đột nhiên nói: "Nói ra thì, ta và quân thượng cũng lâu rồi không hợp tấu nữa." Tay phải nàng khẽ đưa lên, trong lòng bàn tay xuất hiện một cây tiêu bạch ngọc, "Hay là hôm nay khúc nhạc này, sẽ do Vi Nguyệt và quân thượng hợp tấu, thế nào?"
Huyền Thương quân nhìn nhìn Dạ Đàm, giai nhân đang ngồi đây, hắn cũng có vài phần hứng thú, nói: "Cũng được."
Ngay lập tức, mọi người trong điện đều ngồi đến thẳng tắp, ngay cả một chúng vũ cơ cũng vui mừng ra mặt.