Hai khối băng, một lớn, một nhỏ cảm thấy vô cùng buồn chán. Man Man đang không ngừng kêu rên: "Huyền Thương quân có phải có bệnh hay không? Ngươi mới là Thiên phi tương lai, hôm nay phải học thiên quy thì cũng là ngươi học! Ta dù sao cũng chỉ là một con chim, vì sao phải chịu bị nhốt ở trong này a! Ôi ôi ôi, thật đáng thương, nhỏ bé, bất lực làm sao!"
Dạ Đàm giở giọng xem thường: "Ngươi thì có nghĩa khí quá."
Man Man nói: "Đương nhiên rồi. Man Man ta luôn luôn nghĩa khí ngút trời nha! Ôi, ta bắt đầu thấy nhớ Lam Tuyệt thiếu quân nhà ta rồi. Nếu ngài ấy ở đây, ta với ngươi cũng không phải khổ sở thế này....."
Mặt trời ở phía tây đang từ từ lặn xuống, Dạ Đàm cuối cùng cũng đồng ý với nó một câu: "Đúng vậy. Ta cũng có chút nhớ tới lão hổ đầu thối kia."
Man Man lập tức lấy lại tinh thần: "Phải không, phải không? Thiếu quân nhà ta phong lưu phóng khoáng, ôn nhu săn sóc, Đàm Đàm à, không phải Man Man ta khoác lác đâu nha, đời này trừ ngài ấy ra, đoán chừng cũng không có người nào mắt mù mà đối tốt với ngươi như vậy."
Dạ Đàm tròn mắt: "Con chim thối kia, món lẩu chúng ta ăn lúc trưa không phải Quỳ Ngưu thì là lương tâm của ngươi à? Bản công chúa đây là thịnh thế mỹ nhân, trí tuệ vô song, khiến ai nấy đều phải phủ phục trước váy của ta, không phải sao?"
Man Man đang định chế giễu lại, bỗng nhiên khối băng nứt toạc ra làm hai, rơi xuống đất, biến thành những viên đá li ti. Nó cùng Dạ Đàm rốt cuộc cũng thoát ra được.
"Ơ?" Nó nhìn trái ngó phải, Dạ Đàm nhặt những viên đá lên, nói: "Ta nói rồi, khuôn mặt xinh đẹp cùng trí tuệ của bản công chúa là tuyệt thế hiếm thấy đó!"
Man Man vỗ vỗ cánh: "Công chúa điện hạ của ta thật lợi hại. Man Man thề, từ nay trở về sau, Man Man sẽ nấu cho ngươi ba trăm cái lẩu miễn phí!"
Dạ Đàm cực kì hài lòng: "Một lời đã định!"
Một người một chim đang vui vẻ khoác lác, tiếng bước chân bên ngoài càng lúc càng tới gần. Dạ Đàm sợ Man Man lại gọi tên của mình, chỉ có thể hỏi: "Ai đó?"
Giọng nói của Huyền Thương quân tức khắc vang lên ở phía sau lưng: "Thiên quy học được tới đâu rồi?"
Nếu nói chuyện Hệ Nhật Vãn Hồng Tác lần trước là không cẩn thận bị nàng phá giải, thì Ngưng Tuyệt Châu lần này chính là cố tình dò xét.
Lời nàng nói, có ít nhất một phần là sự thật. Trong pháp bảo của Tứ giới, nàng chí ít cũng thập phần tinh thông một loại.
Nhưng Thanh Quỳ công chúa của Nhân gian năm nay chỉ mới mười lăm tuổi, mà kiến thức liên quan đến chuyện này lại có thể uyên thâm đến vậy sao?
Khả năng này thực sự không lớn, vậy thân phận của nàng lại càng khả nghi hơn.
Dạ Đàm có chút chán chường, hiển nhiên là hôm nay học thiên quy chẳng được gì. Nàng chỉ có thể kêu gào thảm thiết: "Ta đau đầu, chân đau, bụng cũng đau, cái gì cũng không nhớ được!"
Huyền Thương quân vẫn đứng ở phía sau nàng, không biết vì sao, hắn lại bắt đầu hy vọng nàng thực sự là ma nữ lẻn vào Thần tộc. Nếu chỉ đơn giản là dạy dỗ một đệ tử không nghe lời, hắn tự có trăm ngàn loại biện pháp. Nhưng nàng! Thân phận trước mắt của nàng là Thanh Quỳ công chúa của Li Quang thị, được Thần tộc định sẵn là Thiên phi.
Còn có thể là........ đệ tức (em dâu) tương lai của hắn.
Hắn không thể dùng hình tra khảo, cũng không thể chém giết ở trước mặt mọi người! Lại còn phải nhận lệnh dạy bảo.
Đáng ghét thật!
Cho nên ống tay áo của hắn vung lên, Dạ Đàm cùng Man Man lập tức lại biến thành hai quả hạch đào tròn tròn trơn bóng, xoay tới xoay lui trong tay hắn.
Man Man kêu thảm thiết: "Ta nói, ngươi tuy rằng là trưởng tử của Thiên đế, thân phận cao quý, nhưng lại là kiểu người một lời không hợp liền xoay bọn ta như chong chóng, thói quen này thực sự rất biến thái a!"
Trái lại, Dạ Đàm so với nó rõ ràng khôn ngoan hơn, nàng nói: "Trong tay hắn có kết giới. Đây là tránh cho chúng ta bị người khác phát hiện. Bây giờ ngươi có gào thét dữ dội ra sao, trong mắt người khác, cũng chỉ là một quả hạch đào mà thôi."
"Ngươi vậy mà cũng biết điều này?" Man Man không phục.
Dạ Đàm nói: "Đương nhiên rồi. Ngươi chưa từng nghe qua năm đó Như Lai Phật Tổ dùng Ngũ Hành Sơn đè Tôn Ngộ Không hay sao? Bàn tay này của hắn cũng không kém đó là bao đâu."
Man Man đang tuyệt vọng lại như loé lên chút ít hy vọng: "Vậy ngươi có thể phá giải không?"
Dạ Đàm ở trong tay hắn lăn tròn hai vòng, nói: "Có thể. Cho ta thời gian hai ngàn bảy trăm năm, lúc đó tu vi của ta so với hắn xấp xỉ nhau, nhất định sẽ thử một lần."
Man Man đùng đùng nổi giận: "Ngu ngốc, hai ngàn bảy trăm năm sau hắn cũng đã năm ngàn bốn trăm tuổi rồi! Ngươi đến bao giờ mới có thể vượt qua hắn chứ!"
"Đúng vậy! Trời xanh thà giúp kẻ trộm chứ không chịu trợ ta!!" Dạ Đàm tức giận đến quay vòng vòng như cái bông vụ.
Huyền Thương quân rũ mắt xuống, nhìn vào lòng bàn tay ----- bộ dáng nàng khi biến thành quả hạch đào xoay tới xoay lui, quả thực so với hình người đáng yêu hơn nhiều.
Huyền Thương quân mang quả hạch đào đi vào Huyền Hoàng Cảnh, càng lúc càng cảm thấy tâm tình tốt hơn hẳn.
Càn Khôn Pháp Tổ đã dọn xong bàn cờ, lúc này tay cầm phất trần, khí khái tiêu điều vắng vẻ. Nhìn thấy Huyền Thương quân, lão cười nhạt hành lễ, Huyền Thương quân cũng thi lễ của vãn bối đáp lại: "Thiên Tôn."
Càn Khôn Pháp Tổ cùng hắn ngồi xuống đối diện nhau, liền có tiên đồng dâng trà. Huyền Hoàng Cảnh là nơi tiên hạc tự do bay lượn trong không trung, hương thảo dược thoang thoảng qua từng cơn gió, vườn đào trải rộng khắp cảnh trí.
Huyền Thương quân nói: "Ta đặc biệt mang người đến đây, sự tình trọng đại, thỉnh Thiên Tôn mau chóng trắc cốt, chứng minh thân phận."
"Ồ?" Càn Khôn Pháp Tổ nhìn chăm chú vào tay hắn, bàn tay hắn đang cầm hai quả hạch đào, vừa tròn vừa trơn lại thập phần bóng loáng. Lão hỏi: "Là vật này?"
Huyền Thương quân nhẹ giọng nói: "Đúng vậy. Nàng lúc đến Thiên giới còn mang theo một con chim, nhưng căn cơ không có gì, chỉ là một tai ương thú bình thường thôi."
Càn Khôn Pháp Tổ gật đầu, người kế vị của Thiếu Điển thị từ trước đến nay không yêu thích bất cứ điều gì, hiện giờ Huyền Thương quân lại đem một quả hạch đào vào cửa, lão đương nhiên chỉ cần liếc mắt một cái liền phát hiện ra. Lão cười nói: "Quả hạch đào này quân thượng cầm có vẻ rất thuận tay. Nếu nàng thực sự là ma nữ, ở lại bên cạnh quân thượng làm một quả hạch đào tính ra cũng rất thích hợp."
Huyền Thương quân khẽ nhíu mày, nhẹ nhàng bâng quơ nói: "Ta sắp phải đi Quy Khư, đồ vật linh tinh ngoài thân, với ta mà nói không cần phải..... Nếu xác định nàng là ma nữ, liền giết chết ngay lập tức, để tránh rước thêm phiền toái.
Có lẽ chính bản thân hắn cũng không ý thức được rằng hắn đã buột miệng thốt ra "Không cần phải...." Không phải cự tuyệt, mà là không cần thiết. Càn Khôn Pháp Tổ tươi cười nghiền ngẫm.
Hai quả hạch đào Dạ Đàm cùng Man Man ở trong lòng bàn tay hắn, Dạ Đàm cố gắng nửa ngày, cũng chỉ mơ hồ nghe được hai từ "trắc cốt" và "chém giết". Dạ Đàm tức giận lăn lộn, xem chừng sẽ ngã nhào xuống đất, lòng bàn tay Huyền Thương quân nắm lại, đem nàng cùng Man Man thả tới trước mặt Càn Khôn Pháp Tổ.
Càn Khôn Pháp Tổ vung phất trần lên, thế nhưng vẫn chưa nghĩ ra cách che đậy khả năng nghe nhìn của Dạ Đàm, nhẹ giọng than thở: "Tu bổ phong ấn Quy Khư quả thực nguy hiểm trùng trùng, nhưng quân thượng tu vi cao cường, có lẽ nhất định sẽ có khả năng sống sót."
Huyền Thương quân ngược lại không để tâm đến chuyện đó, nói: "Ta sinh ra từ hư vô, tự nhiên cũng sẽ trở về hư vô. Miễn là vì Thần tộc góp chút sức lực, bảo vệ tứ hải bình an, sống chết đều không còn quan trọng. Ngược lại, nguồn gốc của nàng, vẫn phải thỉnh Thiên Tôn sớm ngày nghiệm tới."
Càn Khôn Pháp Tổ nói: "Quân thượng yên tâm, bần đạo sẽ sớm chuẩn bị."
Huyền Thương quân gật đầu, lại căn dặn thêm: "Trước mắt chưa định kết quả, nàng dù sao cũng là Thiên phi tương lai, thỉnh Thiên Tôn giữ kín bí mật, trông nom cẩn thận."
Càn Khôn Pháp Tổ trong lòng tự hiểu rõ: "Tất nhiên phải như vậy rồi. Quân thượng còn muốn phân phó chuyện gì?"
"Đúng là còn một chuyện nữa." Huyền Thương quân đứng dậy, sắc mặt thay đổi, nghiêm khắc nói: "Buổi trưa hôm nay, Càn Khôn Pháp Tổ, Tử Vi Đại Đế, Trường Sinh Đại Đế, còn thêm Trấn Nguyên Tử thượng thần ngang nhiên tụ tập đánh bạc, chiếu theo thiên quy phạt bổng lộc nửa năm! Niệm tình uy danh cùng mặt mũi của Thiên giới, sẽ không công khai!" Dứt lời, hắn xoay người rời đi.
......... Quả nhiên là nửa điểm tình cảm cũng không nói đến. Càn Khôn Pháp Tổ đau lòng đến mức đấm ngực dậm chân.