Hoa Thủy Tiên điện.
Bộ Thanh Từ mới vừa bước chân vào trong đã thấy Bộ Vi Nguyệt đứng ở vườn hoa, đang chăm sóc mầm hoa Thủy Tiên mới nhú. Gió đêm lay động y phục nàng, nàng vốn thân hình gầy gò càng thêm mỏng manh yếu đuối.
"Sư tôn." Bộ Thanh Từ cúi người hành lễ.
Bộ Vi Nguyệt cười khẽ: "Từ nhỏ đến lớn ngươi đều như vậy, tất cả cảm xúc đều lộ hết trên mặt. Đã xảy ra chuyện gì?"
Bộ Thanh Từ lúc này mới nói: "Hôm nay, quân thượng tự xin đi đến Thượng Thư Nang dạy học."
Tay Bộ Vi Nguyệt dừng lại, hồi lâu mới hỏi: "Cho nên là?"
"Đệ tử cảm thấy, ngài ấy dạy học là giả, cùng Li Quang Thanh Quỳ mập mờ không rõ mới là thật." Bộ Thanh Từ nói, "Cả giờ học trong lớp, ánh mắt của ngài ấy đều đặt ở trên người phàm nữ đó. Còn có, Li Quang Thanh Quỳ hôm nay hỏi con chuyện diêm trà."
Bộ Vi Nguyệt nói: "Hữu Cầm xưa nay lạnh tình, làm sao có những suy nghĩ đó được. Nhất định là ngươi quá nhạy cảm rồi."
"Đệ tử...... tự nhận tuyệt đối sẽ không nhìn lầm." Bộ Thanh Từ nói, "Quân thượng đối với nàng ta, rõ ràng chính là tâm tình đã lâu. Sư tôn cũng biết, Khánh Kị hôm qua mới chỉ cùng Li Quang Thanh Quỳ so tài một trận, tối hôm đó, quân thượng liền đích thân đến Lôi Hạ Trạch, ngang nhiên cùng Nguyên Chiểu thượng tiên so tài. Nguyên Chiểu thượng tiên kể ra cũng lớn tuổi như vậy, quân thượng hoàn toàn không quan tâm ông ta già bao nhiêu, làm ông ta mất mặt ở trước mặt vô số trạch tinh. Quân thượng rõ ràng......"
Nét tươi cười trên mặt Bộ Vi Nguyệt cuối cùng hoàn toàn biến mất, nàng gầm lên một tiếng: "Câm miệng!"
Bộ Thanh Từ không dám nói thêm nữa, Bộ Vi Nguyệt trầm ngâm hồi lâu, mới nói: "Ngươi xem, thu nhận ngươi làm đồ đệ một thời gian lâu như vậy, ngay cả vi sư cũng bắt đầu thiếu kiên nhẫn rồi."
"Đều là lỗi của đệ tử." Bộ Thanh Từ quỳ rạp xuống đất.
Bộ Vi Nguyệt không hề nâng nàng dậy, hơn nửa ngày mới nói: "Nếu ngươi đã biết nhiều như vậy, vì sao không thổi gió đến tai bệ hạ chứ? Thiếu Điển thị nếu như chỉ vì một nữ tử mà thiên vị bảo vệ, bệ hạ chắc chắn sẽ không vui."
Bộ Thanh Từ không bao giờ phản đối nàng, nghe vậy lập tức nói: "Vâng."
Sáng sớm hôm sau, Bồng Lai cung giáng.
Thần đế Thiếu Điển Tiêu Y đi qua hành lang Du Tiên, chỉ nghe phía ngoài có tiểu tiên tì nói chuyện.
Tiên tì nhỏ tuổi trong đó nói: "Ngươi lớn lên cũng thật xinh đẹp."
Tiên tì lớn tuổi hơn một chút nói: "Ta thì tính là xinh đẹp gì chứ, do ngươi chưa nhìn thấy Thiên phi tương lai Thanh Quỳ công chúa của chúng ta thôi, đó mới là tuyệt sắc nhân gian đấy."
Tiên tì nhỏ tuổi không phục, nói: "Thanh Quỳ công chúa tôn quý biết bao, nói như thể ngươi đã từng gặp qua rồi ấy."
Tiên tì lớn hơn trả lời: "Ta tuy rằng chưa gặp qua, nhưng cũng có nghe qua mà. Nàng học ở Thượng Thư Nang, cùng Khánh Kị công tử so tài, nhưng mà thua một trận. Quân thượng của chúng ta lập tức tự mình đi tới Lôi Hạ Trạch. Đừng nói là Khánh Kị, ngay cả Nguyên Chiểu thượng thần cũng bị quân thượng nghiêm khắc giáo huấn một phen. Quân thượng của chúng ta là kiểu người gì chứ? Có thể được ngài ấy bảo vệ như vậy, chẳng lẽ còn không phải mỹ nhân tuyệt sắc sao?!"
Thiếu Điển Tiêu Y trong lòng khẽ động, quay đầu lại hỏi Thái Dương tinh quân: "Còn có chuyện này à?"
Thái Dương tinh quân nói: "Bệ hạ, chuyện ở Thượng Thư Nang, nói ra thì cũng chỉ là bọn nhỏ đùa nháo lẫn nhau thôi. Không có chuyện gì lớn, sẽ không báo cáo với Bồng Lai cung giáng."
Thiếu Điển Tiêu Y trầm giọng nói: "Vậy thế nào mới là chuyện lớn? Chuyện này ngay cả tiểu tiên nga đều đã miệng miệng tương truyền. Nếu để truyền ra ngoài, uy nghiêm của Thiếu Điển thị ở đâu? Ngươi cấp tốc tới Thượng Thư Nang, truyền mấy người liên can đến gặp trẫm."
Dạ Đàm còn chưa tới được Thượng Thư Nang đã bị truyền gọi đến Bồng Lai cung giáng rồi. Nàng một đường càu nhàu mà đi vào —— sớm như vậy, nàng còn chưa tỉnh ngủ mà. Trong điện, chỉ thấy Khánh Kị công tử quỳ đến đoan chính ngay thẳng, đầu cũng không dám ngước lên. Bên cạnh hắn còn có một ông lão áo trắng đầu bạc, nhìn qua già nhưng vẫn tráng kiện, chỉ là cũng quỳ rạp trên đất, vô cùng bất an.
Dạ Đàm quỳ xuống trước điện, lễ bái nói: "Tham kiến Thần đế bệ hạ."
Thiếu Điển Tiêu Y sắc mặt lãnh túc: "Thanh Quỳ đã đến, Nguyên Chiểu thượng tiên mau nói cho rõ, lời đồn đãi bên ngoài rốt cuộc là xảy ra chuyện gì."
Lời đồn đãi? Dạ Đàm tức giận —— được lắm, ngươi còn dám đến nơi đây cáo trạng, bản công chúa không tính toán với ngươi, ngươi vẫn không để yên là sao?!
Nàng chính là phẫn nộ trừng mắt nhìn Khánh Kị một cái, Khánh Kị và Nguyên Chiểu thượng tiên đều một mặt sợ hãi.
Chuyện này...... oan uổng quá đi mất!!