Thanh Quỳ đi theo bên cạnh Ô Đại, mới vừa đi được vài bước, phía sau, Triều Phong đã ho mạnh một tiếng: "Này!"
Ô Đại quay đầu lại trừng mắt nhìn hắn, Thanh Quỳ dừng bước chân, Triều Phong chạy vài bước bắt kịp, trong một khoảnh khắc, lại tìm không ra lời gì để nói. Thanh Quỳ đợi một hồi, hỏi: "Làm sao?"
Triều Phong nhướn mày: "Nàng không có gì nói với ta sao?" Không đúng chút nào, lúc tên mãng phu kia xung phong đảm nhận, nàng không phải rất cảm động sao? Vì sao đổi lại là ta, thái độ liền lạnh nhạt đi nhiều như vậy?!
Sắc mặt Thanh Quỳ ửng đỏ, nói: "Ta...... sau khi trở về, ta sẽ mang đan dược qua tặng cho ngươi."
"Cái này cũng xem như tạm được." Triều Phong bị gió thổi qua, nhiệt huyết nguội lạnh, lại cảm thấy bị thua lỗ, đành phải liều mạng thu hồi chút vốn liếng, nói, "Ai biết lời nói của nàng có tính hay không? Bổn toạ phải đi theo nàng để lấy mới được!"
......
Ma tộc, Lạc Vi động.
Mười mấy thị nữ quỳ thành một hàng. Ma tôn Viêm Phương một thân hắc bào, mặt trước thêu hoa văn Hình Thiên chiến bằng kim tuyến. Bảo thạch màu đỏ cực lớn khảm trên hoa văn tinh xảo, lộng lẫy mà lạnh như băng. Trên tay ông đeo một chiếc nhẫn xương được mài từ tiên cốt của thượng thần, ánh mắt đảo qua Lạc Vi động tràn đầy cây cỏ bụi bặm, cuối cùng nhìn chằm chằm vào mạng nhện ở góc tường, ánh mắt dần dần lạnh như băng.
Sau cùng ông đứng trước câu đối cổ xưa, hỏi: "Đây là xảy ra chuyện gì?" Giọng nói của ông cũng mang theo hàn khí không nói nên lời, giống như lưỡi đao rỉ máu.
Bọn thị nữ lạnh run, một chữ cũng không nói được.
Nội điện, giọng nói của Tuyết Khuynh Tâm mềm mại dịu dàng, mang theo vẻ quyến rũ khó tả: "Là ta phân phó xuống dưới, Ma tôn cần gì phải trách cứ bọn họ?"
Sát khí trong mắt Ma tôn Viêm Phương lúc này mới từ từ tiêu tán, ông đi vào nội điện, hỏi: "Bố trí như thế, là có dụng ý gì?"
Nội điện, Tuyết Khuynh Tâm ngồi ngay ngắn ở phía dưới cây hoa sen, trước mặt chỉ trải một tờ giấy, đang vẽ tranh. Nghe vậy, bà vẫn không dừng bút, chậm rãi phác hoạ phong cảnh trăm hoa đua nở: "Tôn thượng lâu rồi không đến, ta tưởng rằng mình đã thất sủng rồi ấy chứ. Một nữ tử bị đày vào lãnh cung, tự nhiên phải từ từ thích ứng với cảnh sắc tiêu điều chán nản này thôi."
Lúc bà nói chuyện cũng không hề ngẩng đầu, bàn tay trắng nõn cầm bút lông sói, những đoá hoa tươi đẹp lần lượt nở rộ dưới tay bà. Viêm Phương chậm rãi đi tới trước mặt bà, cầm tay bà. Đầu ngón tay bà nóng đỏ như lửa, ông nắm ở trong tay, chỉ cảm thấy tim mình cũng bị thiêu đốt theo.
"Chỉ mới mấy ngày không tới, nàng đã một bụng oán thán rồi." Ông nhẹ nhàng áp lại gần, ngửi được một mùi thơm thoang thoảng.
Tuyết Khuynh Tâm rút tay mình về, nói: "Tôn thượng khi nào tới, ta cũng không có một lời oán thán. Nhưng...... nếu là Viêm Phương mấy ngày không tới, ta...... sẽ ngày ngày nhớ mong."
Viêm Phương có chút loạn nhịp, hồi lâu mới thở dài, nói: "Nhiều năm như vậy, uất ức cho nàng rồi."
Tuyết Khuynh Tâm khẽ vuốt giấy vẽ tranh trên bàn, nói: "Sao lại nói như vậy? Chàng xem giấy này, nó trói buộc hoa, nhưng cũng bảo hộ hoa vĩnh viễn không điêu tàn." Bà chậm rãi đưa bút cho Viêm Phương, "Ta nguyện ý nở dưới ngòi bút của Viêm Phương."
Viêm Phương tiếp nhận bút lông sói, điểm nhẹ vào chu sa trong nghiên mực, thật cẩn thận mà vẽ nét tiếp theo. Ông vẽ đến chăm chú như vậy, giống như đang chạm trổ một thứ châu báu quý nhất đời người.
—— vì thế nếu để cho Triều Phong đi tu bổ Quy Khư, ông không biết phải ăn nói như thế nào. Tu bổ Quy Khư, Triều Phong quả thực là người thích hợp nhất. Nhưng đây là nữ nhân ông yêu nhất, cũng bởi vì bà từng là thượng tiên Thiên giới, liền phải chịu đựng sự chỉ trích phòng bị của cả Ma tộc. Ông chỉ có thể giam cầm bà ở trong Lạc Vi động này, mà bà cũng chỉ có thể cáo ốm với bên ngoài.
Nhiều năm như vậy, bà chưa bao giờ oán giận quá một câu.
Cho dù là Triều Phong đường đường từ một hoàng tử, một mạch bị giáng xuống làm thám báo, điều đi thám báo doanh. Bà từ đầu đến cuối, cũng chỉ lắc đầu cảm thán ông không chịu thua kém.
Nữ tử như vậy, mình làm sao có thể lại cướp đoạt đi đứa con duy nhất của nàng nữa chứ?
Chu sa trên bút của Viêm Phương, nở rộ trên giấy. Đột nhiên, tay cầm bút của ông ấm áp, chính là Tuyết Khuynh Tâm cầm lấy tay ông.
Cơn gió mơn trớn hoa sen, mang đến một trận hoa mai. Tuyết Khuynh Tâm nói: "Tôn thượng có tâm sự, không nên vẽ tranh."
Bà vẫn luôn hiểu ông. Trong lòng Viêm Phương âm ỉ đau đớn, Tuyết Khuynh Tâm cười hỏi: "Tôn thượng rõ ràng có chuyện gì đó, nhưng không chịu nói với ta. Là..... Ma tộc quyết định, để Triều Phong đi tu bổ phong ấn Quy Khư đúng không?"
Hốc mắt Viêm Phương âm ấm, ông đối mặt với Thần tộc luôn có thể huyết chiến không khuất phục, lần đầu tiên không biết mở miệng như thế nào.
Khoé miệng Tuyết Khuynh Tâm ngậm cười, trong con ngươi lại ngấn lệ. Bà nói: "Ta sớm đã biết sẽ có ngày này."
Viêm Phương rốt cuộc nói: "Khuynh Tâm, là ta phụ nàng."
Tuyết Khuynh Tâm nói: "Đúng vậy, tôn thượng phụ ta. Ta chỉ có một đứa con như thế, từ nhỏ đến lớn, Ma tộc chưa bao giờ tín nhiệm nó. Hiện tại, nó lại phải hy sinh bản thân, để giải nguy cho Tứ giới."
Thân thể Viêm Phương run rẩy, như thể đang chịu đựng.
Tuyết Khuynh Tâm lại ôm ông từ phía sau, áp trán lên vai ông: "Nhưng ta cũng biết, Viêm Phương sẽ không phụ ta. Nếu không phải chẳng thể làm khác được, chàng sẽ không đưa ra quyết định như vậy."
Viêm Phương cúi đầu, đôi môi chạm tới bàn tay lạnh như băng của bà, có giọt nước mắt lăn xuống một bên má, mang theo nỗi đau khổ mằn mặn.
Tuyết Khuynh Tâm không nhìn sang, ngón cái chỉ khẽ nâng lên, lau đi giọt nước mắt trên mặt ông: "Triều Phong là con của tôn thượng, nó cũng nên san sẻ nỗi lo cùng phụ thân mình." Từng giọt từng giọt nước mắt của bà, chảy xuống phía sau cổ Viêm Phương, "Ta thân là mẫu thân của nó, tuy rằng đau lòng, nhưng cũng hiểu, giờ này khắc này, phụ thân nó, nhất định cũng lòng đau như cắt giống ta."
Viêm Phương vùi mặt vào bên trong hai cánh tay của bà, thân hình bảy thước khe khẽ run rẩy.
Trọc Tâm đảo, Triều Phong giống như thổ phỉ, hung hăng vơ vét đan dược của Thanh Quỳ một lược.
Mãi cho đến khi Thanh Quỳ tính tình tốt như vậy cũng có chút nhịn không được. Nàng nói: "Những thứ đó là cho Đại Tế tư Tương Liễu, ngươi căn bản không dùng được."
Triều Phong hừ lạnh: "Bổn toạ có cần dùng hay không, làm sao nàng biết được chứ?"
Thanh Quỳ nhỏ giọng nói: "Những thứ đó......" Mặt nàng đỏ bừng, giọng càng nhỏ hơn, "Két âm tráng dương."
"Cái này quả thực là không cần dùng!" Triều Phong vội vàng bỏ hết đống đan dược đó ra, đặt sang một bên, sau đó lại nhét những thứ khác vào.
Thanh Quỳ hết cách với hắn, đành để mặc hắn lục lọi.
Triều Phong đóng gói tất cả đan dược lại, sau đó nói: "Nàng cũng đừng tiếc. Ngày mai, nếu bổn toạ không về được, nàng tự mình tới thám báo doanh lấy lại là được."
Toàn bộ thành kiến Thanh Quỳ đối với hắn, đều bị đè ép xuống ở một khoảnh khắc này. Nàng lần đầu tiên nghiêm túc đánh giá người trước mặt này như thế. Trong mắt Triều Phong, đã không còn dây xích trói buộc với quá khứ, trong con ngươi màu tím nhạt kia, tầng tầng lớp lớp đều là sự ôn nhu.
Thanh Quỳ lúng túng chuyển dời ánh mắt, chỉ một cái liếc mắt đối diện này, vậy mà tim cũng đập nhanh hơn.
Triều Phong xách túi thuốc lên, nói: "Ta đi đây."
Thanh Quỳ ừ một tiếng, nhưng giọng nói lại mềm nhũn vô lực, giống như giữa hai người đã nảy sinh một cái gì đó. Nàng ý thức được, vì thế nên khuôn mặt xinh đẹp đỏ bừng, hai má như dấy lên hai đám mây hồng.
Triều Phong ra tới cửa, lại xoay người lại nói: "Nàng xem, bổn toạ sống đến bây giờ, vẫn chưa được chân chính gần gũi với nữ nhân. Hay là nàng biểu đạt chút tấm lòng đi, khiến cho bổn toạ......"
...... Vô sỉ! Một phen bối rối của Thanh Quỳ đều biến thành lửa giận, ầm một tiếng, đóng sầm cửa lại.
Triều Phong sờ sờ cái mũi xém chút nữa bị cửa đập bẹp, hồi lâu mới nói: "Hôn một cái cũng không cho, thực sự là thiếu máu quá đi!"
Thanh Quỳ tựa lưng vào cửa, vẫn đợi tới khi hắn đi xa, mới đi tới bên cửa sổ. Ngoài cửa sổ mười dặm khói sóng, Triều Phong xách theo túi thuốc đi đến ven hồ, chờ chiếc thuyền nhỏ kia tới đón. Thanh Quỳ cứ đứng ở trước cửa sổ, mãi cho đến khi hắn lên thuyền, cuối cùng đắm chìm trong làn khói nước.