Tĩnh Lạc Truyền Kỳ

Chương 17



“ Đem ba người Lâm gia ra đây ” Tĩnh Lạc cười vui vẻ trong chốc lát, thái độ lại nhanh chóng chuyển sang lạnh nhạt mà ra lệnh.

Mấy hắc y lập tức mở cửa phòng giam, áp giải ba người Lâm gia ra ngoài, giờ đây ba người bọn họ toàn thân đều mềm nhũn, như thể bị hút cạn toàn bộ sự sống, chỉ còn lại cái xác không hồn mà thôi.

“ Lâm Phụng Kiều, chẳng phải ngươi rất thích quyến rũ nam nhân sao ??? Vậy thì hôm nay bổn công chúa sẽ cho ngươi toại nguyện a ” Tĩnh Lạc nhìn Lâm Phụng Kiều, cười đầy toan tính, trong mắt lại lóe lên âm hàn.

“ Lục Ngọc, ngươi đến kỹ viện gần nhất, tìm tú bà, nói với bà ta hãy dẫn theo tất cả khách cấp bậc thấp nhất hôm nay đến đây, vì tại đây có một tiểu mỹ nhân đang chờ bọn họ a ” Tĩnh Lạc nhìn Lâm Phụng Kiều, lại nhìn đến Lục Ngọc phía sau cười bâng quơ nói.

Bất quá lời này lại làm cho ba người Lâm gia tái mặt, họ dù không ra vào kỹ viện, nhưng vẫn nghe nói qua. Tại kỹ viện, thông thường sẽ có một căn phòng tối, chuyên giam giữ những kỹ nữ già, những kỹ nữ thường hay bỏ trốn, hay không nghe lời.

Tại nơi đó, khách chỉ cần bỏ ra chút ngân lượng, là có thể vào đó, muốn làm gì thì làm, và những khách này không hề như những kẻ biết ăn chơi kia, mà ngược lại có thể là bất cứ ai, có thể là những gia đinh làm việc nặng trong các quý phủ, có thể là người làm công trên bến cảng, hay tại các nơi khác, và tệ hơn có thể là những tên ăn mày bên đường.

Chỉ cần bỏ ra một hai lượng bạc là có thể được vào trong đó, nên nơi đó, được xem là nơi đông khách nhất kỹ viện, mỗi ngày có đến cả trăm người, và mỗi lần vào trong thậm chí có cả chục người.

Nếu thật sự mang tất cả họ đến đây, thì e rằng hôm nay Lâm Phụng Kiều nhất định sẽ rất thê thảm. Lâm Phụng Kiều nghĩ đến thảm cảnh của mình khi những người kia đến đây, thì không hỏi hoảng sợ, nhân lúc hai hắc y bên cạnh lực đề phòng giảm xuống, nhanh chóng thoát khỏi, đâm đầu chạy về phía tường đá bên cạnh, nhằm có ý đồ giải thoát.

Nhưng khi nàng ta chỉ còn cách tường đá một khoảng cách nhỏ, thì dường như xuất hiện một cổ lực lượng giữ nàng ta lại, sau đó đem nàng ta phóng ngã trên mặt đất.

Lâm Phụng Kiều nhìn lại thì thấy lúc này trên người mình xuất hiện một đạo hàng quang nhợt nhạt, và đạo hàng quang này chính là từ phía Tĩnh Lạc phát ra.

“ Yêu nữ, ngươi là yêu nữ a ” Lâm Phụng Kiểu hoảng sợ nhìn Tĩnh Lạc, càng nói càng lui về sau.

Những người trong địa lao, ngoài trừ bốn người của Tĩnh Lạc ra ai cũng đều nhìn Tĩnh Lạc với ánh mắt khiếp sợ, khó tin, cùng ngạc nhiên. Thậm chí có người còn căng tròn đôi mắt ra, như thể sợ mình vừa bị hoa mắt vậy.

“ Yêu nữ, có sao ??? ” Tĩnh Lạc nhìn đến bốn người Hắc Luân, Lục Ngọc cùng Đa Khắc Nhĩ, và Y Tầm Oa Tra hỏi lại.

“ Dạ không ” cả bốn người rất biết cách phối hợp, cùng đồng loạt lắc đầu.

Đang lúc này, trên trần nhà địa lao, một đạo hào quang đột nhiên xuất hiện, làm cho mọi người nhất thời khẩn trương lên, không biết chuyện gì xảy ra.

“ Tại sao lại đột nhiên đến đây ??? ” Tĩnh Lạc nhìn đạo hào quang, nhợt nhạt hỏi, bất quá trong giọng nói có thể thấy được một tia kính trọng, cùng hòa nhã.

“ Nha đầu, ngươi rất nhẫn tâm a ” bên trong đạo hào quang, một giọng nói nhu hòa vang lên. Giọng nói này vừa nghe là biết xuất phát từ một nam tử trung niên, bất quá nó lại trầm ấm, nhẹ nhàng, khiến ngươi nghe đều cảm thấy thoải mái.

Lúc giọng nói vang lên, Đa Khắc Nhĩ cùng Y Tầm Oa Tra, và Hắc Luân, lại đột nhiên có cảm giác quen thuộc, bất quá nhất thời lại không thể nào nhớ ra được đã nghe qua ở đâu.

“ Nhẫn tâm, vậy mẫu thân của ta cùng Hồng di thì đáng bị kết cục của tám năm trước sao ??? ” Tĩnh Lạc hừ lạnh thanh, hoàn toàn không hề có tia tình cảm.

“ Hazz, nha đầu, tùy ngươi vậy, bất quá nên nhớ ngươi cần có chuyện để làm nha ” biết không thể lay chuyện được Tĩnh Lạc, giọng nói đành thở dài, nhưng vẫn không quên nhắc nhở chính sự.

“ Đã biết ” Tĩnh Lạc đạm mạc gật đầu, xem như tiếp thu.

“ Yêu quái, các ngươi đều là yêu quái a ” lúc này Lâm Quách thị cùng Lâm Phụng Kiều nhìn Tĩnh Lạc, lại chì về phía đạo hào quang hoảng sợ la lên.

“ Ha Ha Ha. Đường đường phụ thần của Thần Phong đại lục, người đã tạo ra mọi sự sống trên đời, lại bị con dân của mình xem như yêu quái. Lão bất tử, tâm trạng của ngươi thế nào a ??? ” Tĩnh Lạc nghe đến hai từ ‘yêu quái’ kia, không khỏi ôm bụng cười to, lại nhìn về phía đạo hào quang đùa giỡn hỏi.

“ Oanh ” nàng vừa dứt lời, trong địa lao mấy người như thể bị sét đánh trúng, nhất thời đều đứng yên bất động.

“ Tham kiến Phụ Thần ” Đa Khắc Nhĩ cùng Y Tầm Oa Tra mấy người nhanh chóng lấy lại tinh thần, sau đó đều quỳ xuống lạy bái, những người khác thấy vậy, cũng đều làm theo.

Ba người nhà Lâm gia thì lại ngơ ngác nhìn một màn này, không thể nào nói ra được lời nào, nên cứ như bị điểm huyệt, bất động như tượng.

“ Nha đầu ngươi lại trêu ta. Được rồi, nhanh chóng hoàn thành xong chuyện này, rồi đi giúp ta chuyện kia đi” Phụ Thần nhìn Tĩnh Lạc, bất đắc dĩ than nhẹ, bỏ lại một câu, sau đó xoay người rời đi.

“ Phụ thần, ngài không thể đi a. Chúng ta đều là con dân của người, người không thể để Lâm gia ta bị yêu nữ này hành hạ như vậy được a ” Lâm Quách thị lúc này hoảng sợ, như tìm thấy cứu tinh, liên lớn tiếng gọi.

“ Đây đều là báo ứng a. Có nhân rồi sẽ có quả, nếu đã làm rồi thì nên gánh chịu hậu quả cho những gì mình đã gây ra ” Phụ Thần nhìn ba người Lâm gia để lại một câu, sau đó biến mất giữa không trung.

“ Lâm Quách thị, ngươi ngu ngốc a, công chúa nhà bọn ta là người thừa kế cua Phụ Thần, là đồ đệ của Phụ Thần, không lẽ Phụ Thần lại đi giúp các người, mà lại không giúp đệ tử của mình a ??? ” Đa Khắc Nhĩ bên cạnh nhìn thấy màn này, không khỏi nhìn Lâm gia khinh thường, ‘hảo tâm’ nói rõ.

“ Cái gì ??? ” cả ba người Lâm gia, thậm chí mấy người của Quân Dạ Hàn trong địa lao, đều bị câu này làm cho sửng người, nhìn Tĩnh Lạc một cách khó tin.

“ Những gì y nói là thật sao ??? ” Quân Dạ Hàn nhìn Tĩnh Lạc chờ đợi nàng đáp lại.

“ Ân ” Tĩnh Lạc điểm nhẹ đầu khẳng định lần nữa.

Ngay lập tức làm cho mọi người ai cũng đều nhìn nàng bằng ánh mắt phức tạp, có sùng bái, có hâm mộ, còn có tôn kính. Duy người của Lâm gia lại là khiếp sợ cùng tuyệt vọng. Và người tuyệt vọng nhất chính là Lâm Hồng Đào, hắn không ngờ hắn thông minh cả đời, nhưng lại ngu ngốc nhất thời, bảo vật lại không chọn, mà đi chọn tai họa, để rồi ra nông nổi như ngày hôm nay a.

Lúc này, Tĩnh Lạc nhìn đến Lâm Hồng Đào như thế, thì cơn giận trong lòng nàng gần như đã không còn nữa, vì thứ nàng cần đã có được rồi, thấy được Lâm Hồng Đào vì sự ngu ngốc của mình mà trả giá, mà ân hận, với nàng như vậy đã đủ rồi.

“ Người tới, mang Lâm Hồng Đào xuống, đánh gãy tứ chi, sau đó ném ông ta ra đường, để ông ta từ nay về sau tự sinh tự diệt đi ” Tĩnh Lạc nhìn Lâm Hồng Đạo lạnh nhạt hạ lệnh.

Dù sao ông ta cũng là phụ thân trên danh nghĩa của nàng, hơn nữa đối với ông ta mà nói, nhìn đến cơ nghiệp mà mình vất vả cả đời mới gây dựng nên, trong chốc lát đã biến mất, đây với ông ta mà nói đã là một đã kích lớn rồi, và cũng là một trừng phạt tốt nhất nữa, nên nàng vốn không cần phải làm gì thêm.

Mấy hắc y nghe thế, nhanh chóng đưa Lâm Hồng Đào rời đi. Bất quá lúc này Lâm Hồng Đào đúng như Tĩnh Lạc suy đoán, đã hoàn tòa suy sụp, nên không hề phản kháng, để mấy hắc y muốn làm gì thì làm.

Hai mẹ con Lâm Quách thị nhìn đến Lâm Hồng Đào bị lôi đi, thì sợ hãi lại càng tăng lên, hoảng sợ ôm nhau, khóc rống, nhưng không thể nào làm được gì.

Lúc này, Lục Ngọc đã quay trở lại, phía sau còn dẫn theo một trung niên nữ nhân ăn mặc lòe loẹt, cùng hai mươi nam nhân khác, những người này, ai cũng ăn mặc xốc xếch, dáng người thô kệch, vừa nhìn đã biết toàn bộ đều là người lao động chân tay quanh năm, thậm chí trong đó còn có năm tên ăn mày. Lâm Phụng Kiều nhìn đến cảnh này, sợ hãi càng tăng, rút cả người vào lòng Lâm Quách thị như cầu cứu.

“ Chủ nhân, người đã dẫn đến ” Lục Ngọc hướng Tĩnh Lạc hành lễ phục mệnh.

“ Ân ” Tĩnh Lạc gật đầu, nhìn đến trung niên nữ nhân, mỉm cười khéo léo nói. “ Vị này là mama đi, ta ở đây có một vị cô nương, đang rất thèm muốn nam nhân, cho nên đành mượn mấy vị khách của bà, bất quá tiền bà vẫn có thể giữ lấy. Hơn nữa, nếu sau khi xong chuyện, mà cô ta vẫn còn sống, thì ta sẽ đem cô ta tặng cho bà, hoàn toàn miễn phí, không lấy một đồng nào cả ” Tĩnh Lạc nhìn tú bà, rồi chỉ vào Lâm Phụng Kiều nói.

“ Được, được ” tú bà nhìn đến Lâm Phụng Kiều nhan sắc hơn người, liền lập tức gật đầu đồng ý, vụ làm ăn này bà ta không lỗ, mà còn lời, thì dại gì mà không làm a.

“ Các vị, tự nhiên ” Tĩnh Lạc nhìn về phía mấy hắc y ra hiệu. Hắc y hiểu ý, liền lập tức kéo Lâm Quách thị sang một bên, sau đó trấn áp bà ta.

Mấy tên khách làng chơi nhìn đến Lâm Phụng Kiều dung mạo kiều diễm, nhất thời lòng tham muốn dâng lên, không cố kỵ, không khách sáo, cũng bất chấp trong địa lao có người, lập tức vồ tới. Nhất thời cả địa lao vang dội tiếng la thất thanh của Lâm Phụng Kiều cùng Lâm Quách thị, một người thì thảm thiết cầu xin, mắng chửi, một người thì thất vọng, đau khổ xin tha.

Tú bà nhìn đến cảnh tượng này, lại nhìn những người khác trong lao vẫn bất động, như thể không có chuyện gì, không khỏi rùng mình. ‘ Xem ra những người này không đơn giản a, mình phải giữ mồm mới được, nếu không e rằng đến lúc đó, tính mạng sẽ khó bảo toàn rồi ’.

Không biết qua bao lâu, mấy nam nhân cũng đã ra ngoài, trong địa lao lúc này, Lâm Phụng Kiều nằm trên đất, ngơ ngác không nói lời nào. Cả người nàng ta tràn ngập đầy xanh tím hôn ngân, khóe miệng thậm chí còn xuất hiện cả tơ máu, nhưng vẫn còn thoi thóp thở, chứng tỏ nàng ta vẫn còn sống. Còn Lâm Quách thị thì đã hoàn toàn ngã quỵ trên sàn, tận mắt mình chứng kiến nữ nhi của mình bị mấy nam nhân chà đạp, mà không thể làm gì, đúng là khiến bà ta tuyệt vọng đến cực điểm rồi.

“ Mama, ta sẽ đem hai người này giao cho bà, bất quá bà phải đảm bảo hai người sẽ không trốn thoát khỏi căn phòng tối dành cho kỹ nữ cấp thấp đó, hơn nữa mỗi lần nữ nhân này tiếp khách, đều phải để người đàn bà kia chứng kiến, đặc biệt là không thể để bà ta cùng nữ nhân kia tự sát nha. Còn nữ nhân này trong lúc tiếp khách nếu chết vì kiệt sức, thì bà hoàn toàn có thể đem người còn lại ra diệt khẩu, ngoài ra hằng ngày bà cũng có thể xem bà ta là nô tài mà sai vặt, nhưng nhớ xích lại đó, đừng để bà ta gặp người khác. Nếu những chuyện này bà làm tốt, ta có thể đảm bảo, bà sẽ được lợi, nếu không thì bà chờ mà đóng cửa kỹ viện về hưu sớm đi ” Tĩnh Lạc nhìn tú bà, cười nói, nhưng trọng giọng nói như có trăm ngàn ngọn đao như đang uy hiếp tú bà, khiến tú bà sợ hãi vô cùng.

“ Dạ dạ, dân phụ nhất định sẽ làm tốt, xin tiểu thư an tâm ” tú bà nhìn đến vẻ mặt lạnh lùng của Tĩnh Lạc thì lia lịa gật đầu, sau đó cho người của mình vào, nhanh chóng mang mẫu tử Lâm Quách thị rời đi.

Tĩnh Lạc đứng đó, nhìn biểu hiện của mẹ con Lâm Quách thị, không khỏi cười tươi, lúc đầu nàng quả thật rất muốn giết họ, nhưng nàng đã nghĩ lại, nếu giết dễ dàng, thì sẽ mất vui, nên nàng quyết định sẽ hành hạ hai người đó cho đến khi họ tắt thở, như vậy mới vui vẻ chứ.

………………….

Hôm nay Thanh Long thành lại lần nữa cực kì nhộn nhịp, đại thọ của Thái hậu đã qua, sứ giả các nước cũng đã lần lượt cáo từ quay trở về nước và đoàn người của Tĩnh Lạc cũng thế nhưng lại là chia ra hai đội nhân mã.

“ Chủ tử, đây là thiệp mời tham dự đại hội võ lâm của Thánh Thiên Môn” Hắc Luân cung kính dâng thiệp mời đến tay của Tĩnh Lạc.

“ Ân” Tĩnh Lạc ung dung tiếp nhận.

“ Đại hội anh hùng ??? Muốn chọn một minh chủ nhất thống giang hồ ??? Thật muốn xem lão hồ ly kia đang giở trò gì !!!” Tĩnh Lạc xem xong thiếp mời anh hùng, câu môi cười hứng thú.

Thiên Địa Môn cùng Thánh Thiên Môn là hai đại môn phái lớn trên giang hồ, từ lúc tiền môn chủ của Thiên Địa Môn còn tại nhiệm thì Thánh Thiên Môn đã nhiều lần có ý đồ xâm phạm Thiên Địa môn, nhưng đều thất bại. Nội loạn tám năm về trước của Thiên Địa Môn cũng là do Thánh Thiên Môn chủ mưu, nhằm nuốt chửng Thiên Địa môn, giữa đường lại bị Tĩnh Lạc phá hư, trở thành môn chủ thần bí của Thiên Địa môn, nên Thánh Thiên Môn có phần kiêng kỵ chưa dám động thủ.

Lần này, Thánh Thiên Môn lại mở đại hội anh hùng, tập hợp toàn thể anh hùng hào kiệt võ lâm hỏi sao không đáng nghi chứ ???.

“ Đa Khắc Nhĩ, Y Tầm Oa Tra, hai người các ngươi dẫn theo đoàn sứ giả trở về nước trước, nói với hoàng huynh ta vẫn khỏe, nhưng trước mắt ta có chuyện cần làm, nên sẽ ở lại Trung Nguyên một thời gian. Bảo huynh ấy đừng lo lắng cho ta.” Tĩnh Lạc quay đầu, thản nhiên phân phối cho hai người bọn họ.

“ Oa, công chúa, thần chưa bao giờ đi xem giang hồ Trung Nguyên thế nào. Người có thể dẫn thần đi theo không ??? ” Y Tầm Oa Tra vừa nghe phải trở về liền lên tiếng nỉ non.

“…” Tĩnh Lạc im lặng nhìn y chưa lên tiếng.

“ Công chúa, xin người mà. Cho thần đi theo đi. Trước khi đến đây, hoàng thượng đã dặn dọ rất kĩ là phải đi theo bảo vệ công chúa cẩn thận. Nếu cả hai thần cùng trở về thì nhất định sẽ bị hoàng thượng trách phạt. Nên người cho thần đi theo nha.” Y Tầm Oa Tra như hài tử đòi ăn đường, bám theo Tĩnh Lạc mà năn nỉ.

“ Cũng được, vậy Đa Khắc Nhĩ, ngươi một mình dẫn đoàn tùy tùng trở về đi. Y Tầm Oa Tra thì theo ta.” Tĩnh Lạc đương nhiên biết tín trẻ con của Y Tầm Oa Tra, nếu nàng mà không đồng ý chỉ sợ sẽ đau tai dài dài, thôi thì dẫn y theo cũng không sao cả.

“ Thần biết công chúa tối nhân hậu. Công chúa thiên tuế.” Y Tầm Oa Tra đạt được mục đích liền nịnh nọt tạ ân.

“ Dạ, thuộc hạ lĩnh mệnh.” Đa Khắc Nhĩ thì ngược lại, không hề nhiều lời, liền lui xuống chuẩn bị đội ngũ hồi quốc.

……………….

Đoàn người của Tĩnh Lạc sau đó cũng vào cung từ biệt, đội ngũ uy nghiêm, long trọng từ từ rời khỏi Thanh Long thành. Vừa ra khỏi thành liền chia hai đường mà đi. Người của Thần Phong đế quốc dưới sự dẫn dắt của Đa Khắc Nhĩ trở về thảo nguyên.

Còn đoàn người của Tĩnh Lạc thì lại hướng Phong thành của Đông Thanh quốc đi đến.

Bất quá, trên đường đi này lại xảy ra một số chuyện nhỏ nhặt, khiến Tĩnh Lạc đột nhiên hứng thú, trên dung mạo xinh đẹp để lộ mộ nụ cười ẩn ý, nhưng khó ai nhìn đến được ẩn dưới nụ cười kia đang suy nghĩ điều gì.

……………

Ban đêm, đoàn người của Tĩnh Lạc không kịp vào trấn nhỏ mà dựng lều ngủ cạnh bìa rừng.

Lúc này trong lều, Tĩnh Lạc vẫn an giấc nồng, nhịp thở đều đều, an bình, vô ba. Bỗng nhiên, trong không trung xuất hiện hai bóng trắng ánh mắt căm hận nhìn chằm chằm nàng.

“ Đã tới.” Tĩnh Lạc đột nhiên mở mắt ra, ánh mắt sắc bén trừng hai người vừa đến.

“ Tiểu tiện nhân, trả mạng lại cho bọn ta.” một trong hai bóng trắng lên tiếng đồng thời lao về phía Tĩnh Lạc.

“ Hừ.” Tĩnh Lạc chỉ khoát tay nhẹ, cả hai bóng trắng lập tức bị sức mạnh vô hình chế trụ.

“ Bằng hai gã lệ quỷ các ngươi??? Quá ngây thơ đi.” Tĩnh Lạc trào phúng cười.

“ Ta còn dự tính cho các ngươi sống thêm thời gian, thật không ngờ… đáng tiếc. Lâm Phụng Kiều ngươi thể lực lại kém thế, bị chà đạp mới có ba ngày mà đã kiệt sức mà chết, Lâm Quách thị ngươi cũng đâm đầu vào tường cùng chết với nữ nhi à ??? Quả thật là mẫu tử tình thâm nga.”

“ Bất quá, ta chưa tìm các ngươi, các ngươi đã đến tìm ta. Hừ, vậy thì… đừng trách ta độc ác.” Tĩnh Lạc vừa nói, vừa phất tay, cánh cửa địa ngục liền mở ra, nàng không hề nương tay mà lập tức vận dụng pháp lực, tống cả hai người họ vào trong ngọn lửa U Minh Liệt Hỏa đang cháy hừng hực, cả hai người vẫn chưa kịp phản kháng, thì đã bị hút vào trong vòng lửa đỏ, chẳng mấy chốc đã bị cả ngọn lửa nuốt trọn, hồn phi phách tán, mãi không siêu sinh.

Nàng mỉm cười, khá hài lòng với kết cục của bọn họ. Sau đó lại như nhớ đến người ‘phụ thân’ kia của mình. ‘Nếu ông ta đã nghĩ thông suốt thì cho ông ta luân hồi đầu thai vậy. Còn hai kẻ ngu xuẩn kia quả thật là… xuẩn đến hết thuốc chữa.’

Sau khi hoàn tất mọi việc, Tĩnh Lạc lại nhẹ nhàng tiến vào giấc ngủ, chuẩn bị cho một cuộc hành trình mới.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.