Tứ quốc bình yên, thiên hạ thái bình, dân chúng có một cuộc sống quốc thái dân an. Nhưng giang hồ vẫn như cũ, từ xưa vốn là ‘cái gai’ trong mắt của triều đình. Nếu như có một thế lực nào có sức uy hiếp đến triều đình Tứ quốc thì họ sẽ không ngần ngại mà tiêu diệt thế lực ấy.
Giang hồ hiện nay được xưng là ‘nhị môn tứ lâu’, bao gồm: Thiên Địa Môn, Thánh Thiên Môn, Hắc Tinh Lâu, Bạch Vũ Lâu, Lam Nguyệt Lâu và Lục Vân Lâu. Nhìn bề ngoài có thể nói là thế cuộc cân bằng, các môn phái kiềm chế lẫn nhau. Điều này cũng khiến triều đình tứ quốc an tâm hơn.
Nhưng trên thực tế thì sao? Sự thật hoàn toàn khiến người ta khiếp sợ không thôi. Không một ai có thể tưởng tượng nỗi tứ lâu mới nổi trong giang hồ sáu năm gần đây đều là sản nghiệp bí mật của Thiên Địa Môn.
Hắc Tinh Lâu là tổ chức sát thủ lớn nhất tứ quốc. Người trong Hắc Tinh Lâu đều lãnh khốc, vô tình, ra tay ngoan tuyệt, luôn một kiếm chí mạng, làm việc luôn gọn gàng sạch sẽ. Một mạng người trị giá ngàn lượng hoàng kim, mỗi tháng giao dịch một lần tại Nguyệt Đình Hồ. Lâu chủ của Hắc Tinh Lâu không ai khác chính là người sáu năm trước được Tĩnh Lạc cứu sống – Hắc Luân – Hắc đường chủ của Thiên Địa môn.
Bạch Vũ Lâu là tổ chức tình báo hùng mạnh nhất tứ quốc, thông tin của Bạch Vũ Lâu luôn là nhanh nhất, chuẩn xác nhất thiên hạ. Có thể nói thông tin của Bạch Vũ Lâu còn tinh thông hơn cả đại nội mật thám Tứ quốc. Ngươi muốn Bạch Vũ Lâu cung cấp thông tin? Được thôi. Hoàng kim ngươi đã chuẩn bị sẵn? Một thông tin chỉ lấy ngàn lượng hoàng kim, cho dù là tin tức của mấy chục năm về trước họ cũng có thể cho ngươi. Lâu chủ của Bạch Vũ Lâu chính là Bạch Ưng – Bạch đường chủ của Thiên Địa môn.
Lam Nguyệt Lâu lại là nơi nắm giữ huyết mạch kinh tế của Tứ quốc. Họ buôn bán trên tất cả lĩnh vực từ kinh doanh tiền trang, hiệu đồ cổ, ngành hàng ăn uống, muối, gạo,… đều có bảng hiệu của Lam Nguyệt Lâu. Không ai có thể biết được tài sản của Lam Nguyệt Lâu là bao nhiêu cũng không thể thống kê được rốt cuộc họ có bao nhiêu sản nghiệp. Và họ càng không biết lão bản của Lam Nguyệt Lâu là ai. Đã nhiều lần, các thương gia có tiếng muốn kết thân với lão bản của Lam Nguyệt Lâu nhưng đều thất vọng mà thôi. Lâu chủ của Lam Nguyệt Lâu – Lam Thanh – Lam đường chủ của Thiên Địa Môn.
Lục Vân Lâu là đệ nhất Dược – Y Lâu của Tứ quốc. Đa số các y sư của Tứ quốc đều xuất môn từ đây. Không chỉ những y sư thông thường mà ngay cả các thái y ngự tiền của Tứ quốc cũng là bái sư từ Lục Vân Lâu. Nếu lỡ đắc tội với Lục Vân Lâu, ngươi có biết hậu quả là gì? Sau này ngươi có bệnh nhẹ thì thôi, nhưng bệnh nặng chút, tìm tới bất kỳ đại phu nào sẽ không có ai dám chữa cho ngươi vì họ đều là người của Lục Vân Lâu. Ngoài ra nơi đây còn là nơi có nguồn dược liệu vô tận, thậm chí còn phong phú và nhiều gấp mấy lần so với hoàng cung Tứ quốc, thậm chí có nhiều dược liệu hoàng cung Tứ quốc không có, nhưng nơi này lại có, cho nên chính vì điều này, mà càng không ai dám có gan đến đây chọc giận người của Lục Vân Lâu. Lâu chủ của Lục Vân Lâu chính là Lục đường chủ của Thiên Địa Môn – Lục Ngọc.
Bốn vị lâu chủ này đều chỉ ẩn mình trong bóng tối, không hề lộ mặt thật của mình ra trước thiên hạ. người ta chỉ biết họ là tứ đại đường chủ của Thiên Địa Môn mà không hề biết họ còn là lâu chủ của tứ lâu.
Nhìn quy mô của tứ lâu có thể biết trong sáu năm này, Tĩnh Lạc đã dốc bao nhiêu công sức để phát huy Thiên Địa Môn hùng mạnh khó ai địch nổi. Nhưng cái mà Thiên Địa Môn thiếu chính là hậu thuẫn về quyền lực.
Cũng chính vì vấn đề này mà Tĩnh Lạc cùng hai vị đường chủ Hắc Luân và Lục Ngọc đang trên đường hành tẩu đến thảo nguyên nhằm tìm kiếm một thế lực đủ mạnh làm hậu thuẫn cho Thiên Địa môn. Một thế lực có thể áp chế cả tứ quốc…
Thần Phong đại lục, giang sơn Tứ quốc chiếm một nửa diện tích, một nửa còn lại chính là thảo nguyên bạc ngàn, nhưng Tứ quốc xưa nay chưa từng có ý định với nơi này.
Nguyên nhân ư ???.
Thảo nguyên không chỉ trải rộng một nửa Thần Phong đại lục, mà ở nơi đây còn có rất nhiều bộ lạc khác nhau sinh sống, mỗi bộ lạc đều có một tập tục riêng, một lối sống riêng, tuy nhiên không ai dám xâm phạm ai, vì mỗi bộ lạc đều có một bí mật riêng cho riêng mình, và chính vì điều này mà không ai dám tùy tiện tiến công đánh bọn họ, vì đã có người từng ngu ngốc thử qua, kết quả là toàn quân bị diệt, không ai còn sống mà trở về, nhưng xưa nay thảo nguyên vốn chia năm xẻ bảy, không hề đoàn kết, cũng chính vì điều này mà Tứ quốc mới không đề phòng nó.
Còn nếu nói về đáng để chú ý, thì chỉ có hai bộ lạc lớn nhất cần quan tâm chính là Nguyệt Thần cùng Thần Phong hai bộ lạc này.
Nguyệt Thần bộ lạc do Nguyệt Thần Doanh Kỳ đứng đầu, nằm ở phía Bắc thảo nguyên, làm chủ cả một vùng này, quân đội nếu so với Tứ quốc cũng không thua kém gì là mấy.
Thần Phong bộ lạc, do Thần Phong Khởi Hoa đứng đầu, đây chính là bộ lạc duy nhất trên thảo nguyên có tư cách cùng Nguyệt Thần bộ lạc tranh phong.
Tuy nhiên nửa tháng trước, Thần Phong Khởi Hoa, người đứng đầu Thần Phong bộ lạc lại vô cớ mất tích, chính vì điều này đã khiến cho Thần Phong bộ lạc rối loạn, các bộ lạc xung quanh cũng bắt đầu lăm le dòm ngó, tuy nhiên điều làm mọi người ngạc nhiên chính là Nguyệt Thần Doanh Kỳ của Nguyệt Thần bộ lạc lại không hề có phản ứng gì, điều này chính là nguyên nhân vì sao các bộ lạc khác chỉ dám nhìn ngó, mà không dám chủ động tiến công, vì ai cũng sợ mình sẽ trở thành quân cờ hy sinh đầu tiên.
“Tiểu thư, phía trước có một con suối, hay chúng ta sang đó dừng chân nghỉ lại một chút ???” một hắc y nam tử cung kính quay sang hỏi bạch y nữ tử.
“Ân” bạc y nữ tử điểm nhẹ đầu xem như đồng ý.
Bên cạnh một lục y nữ tử nhanh chóng cởi ngựa theo sau. Cả ba người tiến đến bên suối đều xuống ngựa, bạch y nữ tử thì nhàn nhã ngồi trên tảng đá ngắm nhìn quang cảnh xung quanh, hắc y nam tử thì đi xem xét xung quanh, còn lục y nữ tử thì tiến đến bên suối dùng túi da chúc một ít nước vào trong để dành dự trữ, sau đó mới đem nước đến đưa cho bạch y nữ tử.
Bạch y nữ tử tiếp nhận túi da uống một ngụm nước, sau đó đưa lại cho lục y nữ tử, lúc này hắc y nam tử cũng đã trở lại chỉ là gương mặt có chút biến hóa.
“Tiểu thư, bên kia phát hiện một nam nhân bị thương nặng” hắc y nam tử cung kính bẩm báo cùng bạch y nữ tử.
“Ân” bạch y nữ tử nhíu mày, sau đó đứng lên rời khỏi, hắc y nam tử hiểu ý, lập tức dẫn đường, lục y nữ tử cũng theo sau.
Cả ba người cùng tiến về một lùm cây, thì quả thật nhìn thấy một nam tử đang trọng thương nằm bất tỉnh trên cỏ.
“Lục Ngọc” bạch y nữ tử nhàn nhã lên tiếng.
Lục y nữ tử hiểu ý, lập tức tiến đến gần bắt mạch và kiểm tra cho nam tử bị thương, sau đó lập tức xoay người cùng bạch y nữ tử bẩm báo.
“Tiểu thư, người này chẳng qua là vì bị thương mất máu, nhưng không đến nổi nguy hiểm, còn sở dĩ bất tỉnh là do hắn dù bị thương, nhưng vẫn sử dụng võ công nên mới thế”.
“Cứu hắn.” bạch y nữ tử lạnh nhạt lên tiếng, sau đó xoay người rời khỏi.
Hắc y nam tử lập tức kéo lấy nam tử bị thương trên đất đặt lên lưng ngựa, sau đó cùng lục y nữ tử đuổi theo bạch y nữ tử.
Đêm buông xuống, cả thảo nguyên chìm vào bóng tối, chỉ có ánh trăng trên cao là nguồn sáng duy nhất giúp duy trì cho nơi đây không bị bóng tối nuốt trọn.
“Ưm” trong một sơn động, một nam tử nằm trên tảng đá nhíu mày rên nhẹ, cố hết sức mở đôi mắt đang nặng trĩu của mình để xem xét quang cảnh xung quanh.
“ Tỉnh???” bên cạnh đột nhiên vang lên một giọng nói của một nam tử khác.
Nam tử nằm trên tảng quá nhíu mày nghi hoặc nhìn hắc y nam tử trước mắt hỏi “ là ngươi đã cứu ta ???”.
“Là tiểu thư nhà ta đã cứu ngươi.” hắc y nam tử nhẹ nhàng dịch người, nam tử kia lúc này mới phát hiện thì ra trong động còn có một người khác.
Lục y nữ tử cũng cùng hắc y nam tử giống nhau hoàn toàn một bộ lạnh lùng như nhau, còn khi nhìn đến bạch y nữ tử khiến cho nam tử không khỏi ngạc nhiên.
‘Thật xinh đẹp’, nam tử thừa nhận hắn đã từng gặp qua không ít giai nhân, thậm chí kể cả thảo nguyên đệ nhất mỹ nhân cũng không ngoại lệ, tuy nhiên không ai có thể so với bạch y nữ tử trước mắt.
Nàng một thân bạch y xuất trần tao nhã, ba ngàn thanh ti mượt mà ôm gọn lấy khuôn mặt nhỏ nhắn, đội mắt đen tròn, trong như nước hồ thu, sâu không thấy đáy, miệng anh đào nhỏ nhắn, sống mũi cao, tôn thêm nét đẹp tú lệ, thoát tục của nàng, nàng như một tinh linh phát ra ánh sáng trong động tối này.
“ Ta khác người lắm sao ???” Tĩnh Lạc nhíu mày nhìn nam tử nghi hoặc hỏi.
“A, không có, chỉ vì nàng rất đẹp, cho nên ta mới nhìn như thế, xin lỗi.” nam tử biết mình luống cuống, nhất thời xấu hổ không nói nên lời.
Hắc Luân cùng Lục Ngọc nhìn thấy vậy khó nở nụ cười hiếm thấy, tiểu thư quả thật là rất đẹp, dù họ nhìn bao nhiêu năm nay cũng phải ngẩn người, huống chi là người ngoài.
“ta tên Thần Phong Khởi Hoa, đa tạ đã cứu giúp” Thần Phong Khởi Hoa ôm quyền nhẹ giọng.
“Thần Phong Khởi Hoa??? Người đứng đầu của Thần Phong bộ lạc ???” Tĩnh Lạc nhíu mày nghi hoặc.
“Đúng vậy” Thần Phong Khỏi Hoa than nhẹ.
“Tại sao ngươi lại ra nông nổi này ???” Hắc Luân nghi ngờ hỏi.
“Trong tộc của ta có kẻ muốn tạo phản, hắn muốn giết ta giành ngôi vị tộc trưởng.” Thần Phong Khởi Hoa khi nhắc đến đây không khỏi tràn ngập sát ý.
“Ta có thể giúp ngươi giành lại vị trí đó, bài trừ phản loạn, thậm chí có thể giúp ngươi thống nhất thảo nguyên, nhưng ta có điều kiện.” Tĩnh Lạc nhìn y, trầm ngâm trong chốc lát thẳng thắn lên tiếng.
“Điều kiện gì ???” không hiểu sao, khi nghe những lời Tĩnh Lạc nói, Thần Phong Khỏi Hoa không có chút nghi ngờ, ngược lại còn nhìn thấy sự tự tin cùng khẳng định, khiến y không khỏi tin tưởng.
“Ta muốn Thần Phong Khởi Hoa ngươi trở thành ca ca của ta, ta muốn sau khi hoàn thành bá nghiệp, ngươi hạ chỉ sắc phong ta làm Hộ Quốc công chúa, cho ta mang theo quốc họ Thần Phong, Thần Phong bộ lạc, à không, đến lúc đó nên gọi là Thần Phong đế quốc mới đúng, sẽ trở thành hậu thuẫn cho ta, vĩnh viễn bảo hộ ta, làm thế lực sau lưng của ta, âm thầm ủng hộ ta.” Tĩnh Lạc giọng nói tràn ngập uy nghiêm cùng khí phách, từng câu từng chữ nói ra, khiến cho Thần Phong Khởi Hoa không khỏi ngỡ ngàng.
“Hảo, ta nhận lời.” sau giây lát suy nghĩ, Thần Phong Khởi hoa gật đầu đáp ứng.
Cả hai vốn không cần lời thề hay khế ước, vì cả hai đều từ đối phương nhìn thấy được sự khẳng khái, cùng phảng phất hình bóng của chính mình cho nên đây có thể nói là duyên phận, và Thần Phong đại lục từ đây về sau sẽ không còn yên bình như trước nữa.