Tỉnh Lại Lần Nữa Tôi Cưa Đổ Bạn Thân

Chương 2: 2: Tai Nạn




Ba giờ chiều
Buổi lễ kết hôn của Gia Khánh cũng đã gần đến giờ kết thúc, hội bạn bè thay phiên nhau chuốc rượu chú rể cùng cô dâu, tiếng nhạc cùng tiếng cười nói đùa giỡn làm cho bầu không khí của buổi tiệc vô cùng vui vẻ.

Vì Phúc Dương là phù rể nên cũng bị chuốc rất nhiều, vả lại hôm nay cũng là ngày tụ họp đông đủ nhất của lớp trung học nên mọi người càng uống hăng say hơn.
Đến lúc tan tiệc thì trời cũng đã sập tối, đám bạn bá vai bá cổ ồn ào đi đến bãi đỗ xe, Phúc Dương đã hơi ngà ngà say, thế nhưng cậu cảm thấy mình vẫn có thể lái xe trở về khách sạn, nên đã từ chối mấy lời đề nghị đưa về của đám bạn thân.

Trước khi mở cửa xe, cậu tiến đến gần Gia Khánh rồi vươn tay ôm lấy anh, Gia Khánh hơi bất ngờ nhưng vẫn đưa tay vỗ vỗ vai cậu.

Phúc Dương hai mắt hơi ửng đỏ, cậu buông anh ra, môi khẽ nhếch lên nở nụ cười.
- Tân hôn vui vẻ nhé!
Gia Khánh gật đầu nói “cảm ơn”, Phúc Dương lùi lại vài bước, vẫy vẫy tay chào tạm biệt đám bạn rồi mở cửa ngồi vào xe.


Chiếc xe nhanh chóng di chuyển hoà mình vào dòng xe cộ đông đúc trên đường.
Đi được một đoạn khá xa thì đột nhiên Phúc Dương cảm thấy chóng mặt, ngực nhói đau, hơi thở nặng nề, cậu nhận ra bệnh hen suyễn của cậu đang tái phát.

Phúc Dương hoảng hốt tìm kiếm thuốc trên xe nhưng lại không tìm thấy, cậu giảm tốc độ xe, mắt liếc nhìn đường, một tay lái xe còn một tay tìm thuốc.

Đột nhiên tay cậu chạm phải lọ thuốc xịt, Phúc Dương mừng rỡ lấy nó ra, vừa định đưa lên miệng thì tai cậu nghe thấy tiếng bóp còi dồn dập vang lên kèm theo đó là tiếng la hét của tài xế.
- Tránh ra, tránh ra, xe bị mất thắng!!!
Phúc Dương trừng to hai mắt nhìn chiếc xe tải lớn đang lao nhanh đến trong gương chiếu hậu, trái tim cậu như ngừng đập, tứ chi dường như không thể hoạt động, trong giờ phút ấy, cậu chỉ biết mở to mắt nhìn chiếc xe kia đang lao tới.

Và rồi “rầm” một tiếng, xe của Phúc Dương bị xe tải tông bay lên không trung xoay tròn vài vòng rồi văng ra xa đến vài mét.

Dầu trong xe bắt đầu chảy ra, Phúc Dương đau đớn nhắm nghiền hai mắt, bên tai cậu vang vẳng tiếng người kêu cứu, tiếng xe cảnh sát và cả xe cứu thương, sau đó cậu dường như không nghe thấy gì nữa, ý thức hoàn toàn mất đi.
-----------------------------------------------------------------------------------------------
Một cơn đau đầu khủng khiếp truyền tới, Phúc Dương mở mắt ra thì nhìn thấy một luồng ánh sáng chói mắt, cậu nhận ra đó là ánh sáng của đèn phẩu thuật, hiện tại chắc hẳn cậu đang ở bệnh viện.

Lúc này đột nhiên cậu nghe thấy tiếng cửa mở, một hai giây sau thì tiếng gào thóc thảm thiết của một người phụ nữ vang lên, âm thanh đó đối với cậu vô cùng quen thuộc, là âm thanh của mẹ cậu.
Phúc Dương hốt hoảng ngồi bật dậy, bỏ qua việc cơ thể có cảm giác nhẹ nhàng bay bổng của mình, cậu lao thẳng ra ngoài cửa.

Vừa bước ra thì cậu liền nhìn thấy cha mình đang ôm chặt mẹ ngồi bệt trên nền gạch lạnh lẽo, lúc này mẹ cậu khóc đến vô cùng thảm, đưa mắt nhìn sang cha thì Phúc Dương cũng thấy hai mắt ông đỏ hoe.


Cậu luống cuống đi đến đưa tay định ôm lấy mẹ nhưng tay cậu xuyên qua cơ thể bà, hai mắt Phúc Dương trừng lớn, cậu làm lại động tác khi nãy hai ba lần nữa nhưng kết quả vẫn như thế.

Phúc Dương cảm thấy chuyện tồi tệ nhất đã xảy ra với mình, lúc này cậu nghe thấy phía sau lưng truyền đến tiếng đẩy giường bệnh cùng với đó là âm thanh của bác sĩ và y tá vang lên.
- Xin gia đình hãy nén bi thương!
Cha cậu nhanh chóng đỡ mẹ cậu đứng lên, Phúc Dương ngồi yên bất động như một pho tượng, cậu nghe thấy giọng nói tràn đầy sự nức nở cùng bi thương của mẹ mình.
- Dương Dương của mẹ, sao con có thể bỏ mẹ mà đi, con ơi là con, con đi rồi thì mẹ biết phải sống thế nào hả?
Cha cậu ở bên cạnh cũng rơi nước mắt, ông đau khổ nhìn đứa con trai tội nghiệp của mình đang yên tĩnh nằm trên giường bệnh, nếu như hôm qua ông biết được đó là lần cuối cùng Phúc Dương nói chuyện cùng ông thì ông đã nói với cậu nhiều hơn.

Trần Thịnh – cha của Phúc Dương ngẩng đầu nhìn bác sĩ và y tá, ông đau khổ gật đầu, y tá liền lấy vải trắng kéo lên che mặt cậu.
Đến khi tiếng bước chân cùng tiếng khóc dần dần biến mất thì Phúc Dương mới cử động cơ thể, cậu run rẫy đứng lên, ánh mắt nhìn về hướng cha mẹ cậu rời đi.

Trên mặt lúc này giàn giụa nước mắt, Phúc Dương cảm thấy vô cùng khổ sở, trái tim đã ngừng đập lại cảm nhận được sự đau đớn như có ai đó dùng dao đâm vào, miệng cậu khẽ thì thào.
- Cha, mẹ, con xin lỗi!


Mấy hôm sau
Tang lễ của cậu diễn ra trong sự đau thương và tiếc nuối của người thân cùng bạn bè, bọn họ đều không thể ngờ cậu sẽ ra đi vĩnh viễn như thế.

Phúc Dương đứng bên cạnh quan tài của mình, cậu đưa mắt liếc nhìn những người đang đi viếng, sau đó lại nhìn về phía mẹ cậu, hai mắt bà sưng húp, ngồi bên cạnh bà là đứa em gái mười bốn tuổi của cậu, con bé dường như đã khóc và không ngủ mấy ngày nên bộ dạng vô cùng tiều tụy.

Phúc Dương đi đến rồi ngồi xuống bên cạnh cô bé, bàn tay khẽ đặt lên vai cô.
- Vi Vi, anh nhờ em chăm sóc cha mẹ nhé! Anh biết sự ra đi của bản thân đã làm cho mọi người đau khổ, nhưng số trời đã an bài như thế nên anh cũng không thể thay đổi được.

Em yên tâm, mặc dù hiện tại mọi người không nhìn thấy anh nhưng anh vẫn sẽ ở cạnh bảo vệ mọi người, anh rất yêu gia đình của chúng ta.
Hốc mắt Phúc Dương đỏ ửng, không biết từ khi nào nước mắt cậu đã chảy xuống hai gò má, hình ảnh đầy đau lòng này không một ai có thể nhìn thấy cả.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.