Tỉnh Lại Lần Nữa Tôi Cưa Đổ Bạn Thân

Chương 23: 23: Cãi Nhau




Tối hôm ấy Gia Khánh mang khuôn mặt đen trên suốt quãng đường đi về ký túc xá, những người bên cạnh đều không dám ho he tiếng nào, Phúc Dương được coi là người can đảm nhất khi dám nói chuyện cùng Gia Khánh.

Cậu đứng dưới bờ tường ngẩng đầu lên gọi cái người vừa định nhảy xuống bờ tường bên kia, anh dường như quên mất nhiệm vụ của mình là phải kéo Phúc Dương lên.
- Này Gia Khánh cậu kéo tôi lên với!
Phúc Dương e dè gọi anh một tiếng, người kia dừng lại động tác nghiêng đầu sang nhìn về phía cậu, cau có khó chịu nói.
- Cậu không thể tự leo vào à\, lần nào cũng nhờ tôi giúp\, cậu không thấy phiền nhưng tôi thấy phiền!
Phúc Dương không ngờ anh lại giận cá chém thớt lên người cậu, mỗi lần trèo tường ra ngoài đi chơi đều là anh hớn hở chủ động kéo cậu lên, hôm nay vì chuyện ở quán ăn mà trở mặt không muốn kéo nữa, Phúc Dương cảm thấy bản thân đúng thật là oan ức, cậu vốn không làm gì cả, chỉ sơ ý nói đến chuyện trên diễn đàng mà thôi.
- Nếu cậu đã thấy phiền thì tôi không nhờ cậu nữa\, sau này cũng như thế!
Nói xong thì cậu mím môi cúi gầm mặt không thèm nhìn đến anh nữa, Gia Khánh cũng thế, anh nhanh chóng xoay người nhảy xuống bờ tường bên kia.
Lúc này ở trên bờ tường bốn người Vũ Luân, Thái Vũ, Thành Đạt và Nhật Minh vốn không hiểu chuyện gì đang diễn ra, Nhật Minh đưa mắt nhìn Phúc Dương đang cúi đầu thì lo lắng khẽ gọi một tiếng.
- Phúc Dương\, cậu có sao không?
Phúc Dương nghe có người gọi mình thì liền ngẩng đầu lên, mắt cậu có hơi đỏ nhưng nếu nhìn từ xa thì sẽ không phát hiện, Vũ Luân ở bên cạnh Nhật Minh cũng cất lời.

- Cậu đừng giận đại ca\, tính anh ấy vốn nóng nảy\, hôm nay gặp phải chuyện như thế nên mới sinh khí với người khác\, qua đêm nay thì sẽ ổn thôi!
Phúc Dương cắn răng có chút tức giận, cậu không đáp lại lời của Vũ Luân, đi đến chỗ của Thái Vũ ngẩng đầu lên bảo cậu ta giúp mình, trong số bốn người thì có vẻ Thái Vũ là người mạnh nhất, cậu ta nhanh chóng cúi người đưa tay kéo Phúc Dương lên, một lát sau thì cả năm người đã đáp đất thành công, Gia Khánh đã đi trước từ lâu, bọn họ không thấy anh nên liền trở về ký túc xá.
Lúc về đến phòng thì nghe thấy tiếng nước trong nhà vệ sinh, không cần nói cũng biết là Gia Khánh đang dùng nước lạnh để dập tắt lửa giận của bản thân, Phúc Dương từ lúc ở bờ tường đến khi về ký túc xá vẫn không hề lên tiếng, bốn người kia thấy vậy nên cũng không dám nói chuyện với cậu.

Phúc Dương trở về giường của mình, cậu kéo tấm màn che xuống rồi nằm xuống trùm chăn.

Thành Đạt nháy mắt với Vũ Luân, cậu ta đảo mắt suy tính rồi đi đến bên cạnh giường Phúc Dương, khẽ nói.
- Phúc Dương\, cậu đã làm bài tập toán chưa\, tôi muốn mượn xem một chút!
Ở bên trong không có tiếng trả lời nhưng lại vang lên mấy âm thanh xào xạc của đồ vật va chạm vào nhau, chưa đến ba mươi giây thì tấm màn được kéo lên, Phúc Dương mang vẻ mặt không cảm xúc đem năm quyển tập vứt cho Vũ Luân.

Nhìn chồng tập nhỏ trên tay mình thì khuôn mặt cậu ta tràn ngập vẻ thắc mắc.
- Cậu đưa tôi nhiều thế để làm gì\, tôi chỉ mượn bài tập toán mà thôi!
Phúc Dương ngẩng đầu không nhanh không chậm trả lời.

- Tôi lấy sẵn cho cậu\, lát nữa không cần lại phải mượn!
Nói xong thì cậu lấy nút bịt tai mà lúc trước Vũ Luân mua cho đeo vào, đưa tay kéo tấm màn xuống, bài tỏ không muốn tiếp chuyện nữa.
Vũ Luân cười cười, thì ra ý đồ của cậu ta đã bị Phúc Dương đón được, thế nên Vũ Luân đành phải mang mấy quyển tập về vứt vào người Thành Đạt, hiện tại cậu ta rất bận, lát nữa còn phải thức đêm sửa lại hệ thống của diễn đàng trường, đúng là một ngày tràn đầy sự xui xẻo!
Lúc Gia Khánh tắm xong đi ra ngoài thì nhìn thấy giường của Phúc Dương đã kéo rèm, anh nhíu mày đi đến giường của mình rồi ngồi xuống, Thành Đạt ở giường bên cạnh len lén liếc mắt nhìn anh, ngay lập tức Gia Khánh liền quay sang trừng mắt với cậu ta.

Thành Đạt hốt hoảng nghiêng đầu giả vờ giải bài tập, Thái Vũ ở giường trên hôm nay cũng không chơi game nữa, cậu ta cảm thấy bầu không khí trong phòng tối hôm nay không được tốt lắm, nếu chơi game trong tình cảnh này thì nhất định cũng không thắng được.
Thế là hôm đó cả phòng ngoại trừ Vũ Luân thì đều đi ngủ sớm, sáng hôm sau khi Gia Khánh thức dậy thì cái giường đối diện đã trống không, Phúc Dương không biết đã đi học từ lúc nào, hiện tại đồng hồ cũng chỉ điểm sáu giờ rưỡi mà thôi.

Gia Khánh biết bản thân hôm qua máu nóng xông lên não khiến cho anh nói ra mấy câu hơi quá đáng với cậu, từ lúc biết nhau đến giờ anh vẫn chưa nhìn thấy Phúc Dương nổi giận bao giờ, kể cả cái lần Gia Khánh kéo cậu vào nhà vệ sinh xem “em trai” thì cậu cũng chỉ nổi nóng tí mà thôi, lần này coi bộ đã giận thật rồi.

Lúc này Phúc Dương đang ngồi trên ghế đá ở sân trường, mấy học sinh đi học sớm mỗi khi đi ngang sẽ đưa mắt liếc nhìn cậu một cái, Phúc Dương cũng không quan tâm đến bọn họ, lúc này trong lòng cậu cảm thấy tủi thân vô cùng.

Hôm qua chính miệng Gia Khánh đã nói cậu phiền, điều này khiến cho Phúc Dương mất đi dũng khí để có thể theo đuổi anh, lỡ như một ngày nào đó Gia Khánh chán ghét cậu thì phải làm sao, anh sẽ không thích cậu như ở kiếp trước, hai người ngay cả đến làm bạn cũng không thể nữa, đó chắc chắn sẽ là một điều tồi tệ!
Trong lúc đang chìm đắm với những suy nghĩ ngổn ngang trong đầu thì đột nhiên bả vai cậu bị vỗ một cái, ngẩng đầu nhìn lên thì phát hiện người vỗ vai cậu là Mộng Tuyền.

Chuyện đêm qua lúc về phòng thì Nhật Minh có nhắn tin nói với cô, Mộng Tuyền sau khi biết chuyện liền nhắn tin cho Phúc Dương nhưng cậu không trả lời.

Thế nên vào sáng hôm nay thì cô đã dậy thật sớm để đi tìm cậu, Mộng Tuyền biết Phúc Dương nhất định sẽ đi đến ngồi ở một nơi nào đó yên tĩnh trong sân trường.
Kết quả là cô đã đón đúng rồi!
Phúc Dương nhích người sang để nhường chỗ cho Mộng Tuyền, cô ấy ngồi xuống, đặt tay lên thành ghế, nghiêng người đối diện với cậu, nhẹ nhàng lên tiếng.
- Mình nghe Nhật Minh nói hết rồi\, cậu hiện tại cảm thấy đang buồn có phải không?
Phúc Dương thành thật gật đầu.
- Cảm thấy oan ức tuổi thân à?
Cậu lại tiếp tục gật đầu.
- Muốn từ bỏ việc theo đuổi Gia Khánh rồi à?
Phúc Dương ngẩng người, cậu không biết nên gật đầu hay là lắc đầu, đã bỏ qua nhau một kiếp, lần này lại muốn tiếp tục đóng vai người bạn thân nữa ư?
- Mình không biết nữa!

Mộng Tuyền thở dài, cô vỗ vai cậu an ủi, nhìn gương mặt âu sầu của cậu làm cho cô cũng cảm thấy buồn theo.

Mộng Tuyền đưa tay nâng mặt Phúc Dương lên, chậm rãi từ tốn nói với cậu.
- Cậu nên vui vẻ lên\, không phải cậu đã mong chờ ngày Gia Khánh cũng Nguyệt Anh chia tay từ lâu rồi sao? Bây giờ cuối cùng cũng đợi được ngày đó\, cậu lại muốn từ bỏ rồi à? Phúc Dương\, không phải cậu đã biết Gia Khánh vốn nổi tiếng xấu tính hay sao\, tối qua là do cậu ta giận quá mất khôn mà thôi\, cậu đừng để mấy câu nói đó của cậu ta trong lòng nữa\, mau chóng quên nó đi!
Phúc Dương nhìn thẳng vào mắt Mộng Tuyền, cô ấy đang mỉm cười, hai mắt lấp lánh, cậu cảm nhận được sự cổ vũ của Mộng Tuyền dành cho mình, dũng khí trong người cũng từ từ dâng lên.
- Được\, mình sẽ không từ bỏ việc theo đuổi\, cảm ơn cậu đã cổ vũ cho mình!
Mộng Tuyền cười cười, đã là bạn thân thì nên động viên lẫn nhau không phải à, vã lại Phúc Dương còn là một người mà cô cảm thấy rất quý trọng, đương nhiên là phải cổ vũ cậu làm điều mà cậu luôn muốn rồi.
- Thế thì tốt\, tuy nhiên đối với hành vi tối hôm qua của Gia Khánh\, mình cảm thấy cậu nên giận cậu ta mấy ngày thì hơn\, người ta thường nói lạt mềm buộc chặt kia mà! Nếu như Gia Khánh xin lỗi hay làm ra những hành động muốn để cậu tha lỗi cho cậu ta thì chứng tỏ cậu ta rất xem trọng cậu\, bước đầu tiên của kế hoạch theo đuổi của cậu đã thành công.

Còn nếu như tất cả đều đi theo hướng ngược lại thì nghĩa là...
Mộng Tuyền cố tình nói lấp lửng để Phúc Dương có thể đoán được ý của cô, và tất nhiên Phúc Dương cũng không phải là một kẻ ngu ngốc, cậu hoàn toàn có thể hiểu đoạn bỏ lửng đó của Mộng Tuyền là đang ám chỉ đến điều gì.

Tuy nhiên Phúc Dương lại có lòng tin, kế hoạch của cậu sẽ có thể đi tiếp đến bước thứ hai!



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.