Tinh Linh Kiểu Bây Giờ

Quyển 1 - Chương 40



“Nè, phụ quân, ta từng nghe người khác nói một câu thế này, nhận được bao nhiêu lợi ích thì phải trả ra cái giá tương đương. Ngươi thấy câu nói này thế nào?”

“Hả, đúng là một câu nói giảo hoạt, đây đang đòi trả giá à, là ai nói vậy?”

“Hình như chính là phụ quân á.”

“Ta từng nói lời như vậy sao?”

Phạm Âm bĩu môi nói: “Có phải hay không đã không quan trọng, bây giờ hãy trả giá cho đêm hôm qua đi.”

Tinh Linh Vương cười khổ xoa xoa mái tóc đen của bán tinh linh trong lòng.

Bán tinh linh không vui nói: “Lẽ nào Tinh Linh Vương được tất cả tinh linh tôn như thần linh cũng sẽ thất tín à?”

Tinh Linh Vương khẽ thở dài một cái, “Ta cũng chỉ là một tinh linh bình thường, cũng không vĩ đại như trong thơ ca tán tụng, chẳng qua ta sống lâu hơn tinh linh khác chút ít mà thôi.”

“Cái gì gọi ‘mà thôi’…” Phạm Âm tựa lên lồng ngực rộng rãi của Tinh Linh Vương, “Ta thật sự không hiểu, tại sao ngươi phải gạt ta chứ? Rõ ràng ta không phải con của ngươi mà.”

“Chắc là… do ta sống quá lâu nhỉ?”

“Hả?” Phạm Âm sửng sốt ngẩng đầu lên.

“Tất cả sinh mệnh sẽ chết đi, thế giới cũng sẽ tiêu vong, không có thứ gì là không thay đổi cả, ngay cả những vì sao sáng rực rỡ như thế cũng sẽ ảm đạm đi…” Giọng nói của Tinh Linh Vương dịu dàng, lại có thể chạm đến sợi dây yếu ớt dưới đáy lòng người, “Nhưng, quan hệ huyết thống sẽ không theo thời gian trôi qua mà thay đổi. Ngươi là con của ta, vĩnh viễn đều là như vậy, mặc kệ ngươi có nỗ lực thế nào đi nữa…”

“… Sau đó thì sao?”

Tinh Linh Vương cười khổ, “Sau đó ta cảm thấy, đã là quan hệ thân tình thì không thể nào thay đổi được, vĩnh viễn tiếp tục duy trì như vậy không phải tốt hơn sao?”

Tinh Linh Vương tiếp tục nói: “Ta đã sống thời gian dài như vậy, khi bầu trời chỉ có ánh sao ta đã sinh ra, đại lục Ager vốn không phải bộ dáng như bây giờ. Đến bây giờ mới dừng, tất cả mọi thứ đều đã thay đổi…”

Tinh Linh Vương thở dài ôm lấy Phạm Âm, “Ta đã từng nói với ngươi, ta từng thích một người phụ nữ nhân loại, nhưng mà bây giờ ta đã quên mất tên và dáng vẻ của cô ấy, tất cả mọi chuyện chỉ còn một đoạn ký ức ngắn… Phạm Âm, tinh linh là sinh vật rất đáng buồn. Bọn họ sống quá lâu nên càng có thể hiểu được bi thương của thế giới này, cái gọi là vĩnh viễn, chẳng qua chính là thay đổi tất cả.”

“… Hình như ta hơi hiểu rồi…” Phạm Âm như có điều suy nghĩ thở dài. Bởi vì linh hồn của tinh linh tương liên với toàn bộ thế giới, cái gọi là ‘vĩnh viễn’ có lẽ chính là bọn họ bị vận mệnh của thế giới này trói buộc. Thế giới này tựa như một gông xiềng nặng nề, như một nhà giam bắt giữ mỗi một linh hồn yếu ớt của tinh linh. Thế giới còn tồn tại một ngày, linh hồn của bọn họ sẽ bị gông xiềng này nhốt lấy một ngày, ở trong sinh mệnh dài dòng đó, bọn họ hiểu tường tận vui vẻ và khổ đau càng nhiều hơn so với sinh vật khác, cũng gánh vác thống khổ yếu ớt của thế giới này. Cho nên… Phạm Âm nhìn dung nhan trầm tĩnh của Tinh Linh Vương, cho nên có lẽ bất tử đối với những tinh linh này cũng không nhất định là món quà tốt nhất Thần dành tặng cho bọn họ đâu nhỉ?

Phạm Âm chợt nhớ tới lúc nhỏ, Tinh Linh Vương từng ôm hắn ngắm trời sao, nói với hắn, món quà Thần dành tặng cho nhân loại là tử vong, Tinh Linh Vương có vẻ rất hâm mộ thì phải… Tồn tại lâu như vậy, mặc kệ ý chí mạnh bao nhiêu cũng sẽ bị thống khổ luân hồi ăn mòn thôi…

Bởi vì Tinh Linh Vương có thể nhận thức được rõ ràng, tất cả mọi thứ rồi sẽ đều thay đổi, cho nên mới muốn dùng quan hệ huyết thống ràng buộc mình ở bên cạnh y nhỉ?

“Phụ quân… ta sợ.” Phạm Âm cọ cọ vào trong lòng Tinh Linh Vương, “Sau khi thế giới hủy diệt, chúng ta sẽ như thế nào?”

“Linh hồn của chúng ta khác biệt với nhân loại, bọn họ có thể thoát khỏi trói buộc vận mệnh của thế giới, mà chúng ta thì vĩnh viễn bị nhốt ở nơi này, cuối cùng theo thế giới hủy diệt rơi vào trong khổ đau của hư không và vạn năm trầm tích.” Giọng nói của Tinh Linh Vương ưu mỹ như là đang ngâm xướng thơ ca, lại khiến Phạm Âm cảm thấy sợ hãi cực kỳ, những tinh linh xinh đẹp này sau khi thế giới hủy diệt sẽ gánh chịu khổ đau của thế giới…

“Cho nên…” Tinh Linh Vương dịu dàng ôm lấy Phạm Âm, “Cho nên, đối với tinh linh thì thứ gọi là chính nghĩa chính là bảo vệ thế giới này, nếu như không muốn hủy diệt cùng với thế giới này, vậy thì bất luận người nào muốn phá hủy thế giới đều là kẻ địch.”

“Ai… ai có năng lực như thế?”

Âm thanh của Tinh Linh Vương thấp xuống, “Đừng lo lắng, Thần hắc ám đó đã sớm bị phong ấn rồi.” Hình như Tinh Linh Vương rất không muốn nhắc tới đề tài này, vì vậy nâng khuôn mặt tuyệt mỹ của Phạm Âm lên, dịu dàng trằn trọc mà hôn môi.

“Phụ quân…” Giọng nói mềm mại như nói mê, Phạm Âm thừa nhận nụ hôn chiếm giữ lại dịu dàng của Tinh Linh Vương.

“Ta thích ngươi, Phạm Âm… cho nên ta nghĩ, nếu như thật sự có một ngày ngươi muốn rời khỏi ta, ta sẽ không dùng quan hệ huyết thống trói buộc ngươi lại nữa.” Giọng nói của Tinh Linh Vương dịu dàng, nhưng lời nói tràn đầy bá đạo, “Nhưng bất kể thế nào ta cũng sẽ không thả ngươi đi… ngươi phải có giác ngộ đó.”

Con mắt đen bóng của Phạm Âm nhìn Tinh Linh Vương, “Vĩnh viễn?”

“Cho dù thế giới hủy diệt, ta cũng sẽ không buông ngươi ra, dù cho khổ đau, cũng muốn ngươi theo ta cùng nhau gánh chịu bi thương đau đớn của toàn bộ thế giới…” Lời nói tàn nhẫn, cũng là lời đường mật khiến người động lòng nhất trên thế giới.

Phạm Âm ở trong lồng ngực ấm áp của Tinh Linh Vương khẽ cười. Tinh Linh Vương sủng nịch nói: “Ta vốn không định làm vậy, là tại ngươi một mực truy vấn… ta không biết ngươi cố chấp đến vậy, khó chấp nhận lời nói dối vậy cơ à?”

“Có lẽ… là vậy.” Phạm Âm nhắm mắt lại, sự lừa dối ở trong thế giới kia càng thêm thảm thiết, có lẽ mọi người trong lúc lừa dối lẫn nhau mới có thể tìm được khoảng cách duy trì lẫn nhau nhỉ? Cho nên… cho nên, xin đừng lừa dối, thân mật ở cùng nhau như vậy thì không nên lưu lại bất kỳ lời nào dối nào… được không…

Mưa ở bên ngoài phòng vẫn còn đang rơi, âm thanh êm tai lâu ngày không gặp, khiến giọng nói của Phạm Âm không tự giác được buông lỏng.

“Phạm Âm, thế giới bên ngoài thú vị chứ?”

“Ừ…”

“Lần sau có thời gian cùng đi ra ngoài nhé?”

“Ừ…”

“Vẫn là nên vĩnh viễn ở lại rừng rậm bồi ta nhé?”

“Ừ…”

“Phạm Âm?”

“Ừ…”

“Vĩnh viễn cùng nhau.”

“Ừ…”

Tinh Linh Vương cúi đầu, thấy Phạm Âm ở trong lòng mình bình yên đi vào giấc ngủ, mái tóc đen xinh đẹp của hắn ở trên giường uốn lượn yêu dã, làn da trắng nõn bởi vì khỏe mạnh mà lộ ra phấn hồng kiều mị.

Nhìn bộ dáng của đứa trẻ này từ lúc còn nhỏ biến thành bán tinh linh xinh đẹp câu đi hồn phách người khác như bây giờ, thực sự không thể tưởng tượng nổi… Sinh mệnh của bán tinh linh nở rộ xinh đẹp như vậy.

Vốn chỉ là một hiểu lầm nho nhỏ, lý do quanh co đến sau đó cũng không thể sáng tỏ.

Phạm Âm hiển nhiên vẫn là con của Tinh Linh Vương, có tư cách kế thừa họ của gia tộc, nhưng mà hiện tại hai người vừa là quan hệ cha con cũng là quan hệ tình nhân.

Có lẽ cuộc sống của tinh linh quá tùy ý quá mập mờ, hoặc có lẽ đám tinh linh quá tôn kính tinh linh viễn cổ tồn tại giống như thần linh này nên tất cả tinh linh cũng không rõ quan hệ của bọn họ lắm.

Nếu như biết được nhất định sẽ ngăn cản nhỉ, nói cho cùng đồng tính luyến ái cũng không phải cấm kỵ, loạn luân mới được xem là cấm kỵ.

Phạm Âm đi ở trên bãi cỏ mềm mại, đứt quãng nghĩ đến chuyện này. Bản thân thì không có vấn đề gì, nhưng mà phụ quân thì khác… Chuyện thế này là điều Thần không cho phép… nhưng trên thế giới này thật sự có Thần sao? Bây giờ mọi người đều nói không có, nhưng lại không dám làm ra chuyện khinh nhờn thần linh…

Phạm Âm thở dài, nếu như không có Thần, vậy tín ngưỡng của các tộc nên làm sao để cân bằng đây?

Phạm Âm chậm rãi tiến lên, mái tóc dài màu đen được gió nhẹ nhàng thổi lên, cảm nhận được sự dịu dàng của gió, Phạm Âm thoải mái nheo mắt lại, thế kỷ 21… Thì ra đã cách mình xa như vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.