Tinh Linh Kiểu Bây Giờ

Quyển 1 - Chương 42



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Không thể sai được, người đó chính là X… nhưng bây giờ hắn đang ở một thời không khác, sao X cũng ở nơi này chứ?

X dựa ở trên cột trụ mỉm cười nhìn Phạm Âm, sa trắng ở giữa tầm mắt bọn họ ưu nhã lên xuống, ánh sáng mặt trời in bóng dáng thẳng tắp của X lên cẩm thạch trên mặt đất.

Nụ cười của X xinh đẹp lại sủng nịch nhìn Phạm Âm, thực ra làm một tình nhân thì X là người khá dịu dàng… Ít nhất đối với Phạm Âm thời điểm đó thì chính là dáng vẻ này. Nhưng mà X vốn không phải người như vẻ bên ngoài.

Phạm Âm ngơ ngác nhìn hắn, rất nhiều chuyện cũ lại đột nhiên trở nên rõ nét. Nếu như không có người đàn ông này, bản thân chắc hẳn sẽ bình thường đến không thể bình thường hơn được nữa…

“X…” Giọng nói của Phạm Âm buồn bã, quan hệ của hai người đã từng thân mật nhất, cũng đã từng mâu thuẫn nhất, bất luận là yêu hay là hận, đã định trước Phạm Âm không có cách nào quên đi người đàn ông này.

Nụ cười của X rất dịu dàng, lại không đến được đáy mắt của hắn, hắn dời đi đường nhìn, nheo mắt nhìn lên mặt trời, xoay người rời đi.

“X!” Phạm Âm lập tức bò dậy khỏi giường, lấy tốc độ nhanh nhất mặc quần áo vào, đuổi theo. Vô số ý nghĩ lướt qua ở trong đầu.

Tại sao X lại ở nơi này, hắn tới làm gì…

Rõ ràng hình bóng của X đang ở ngay trước mặt mình, khoảng cách chẳng qua chỉ là vài bước ngắn ngủi, nhưng đuổi thế nào cũng không theo kịp. Nhưng… đây cũng là lần đầu tiên nhìn thấy dáng vẻ khi chạy của X, bình thường hắn đều bày ra dáng vẻ thong dong tự tin…

Nghĩ đến đây Phạm Âm bỗng nhiên dừng lại, kỳ quái là X chạy ở trước mặt Phạm Âm cũng dừng lại. Chỉ thấy X xoay người, thờ ơ nhìn Phạm Âm, ánh mắt như vậy Phạm Âm hiểu rõ nhất. Phậm Âm đi vài bước về phía hắn, X lại xoay người chạy đi.

Đây rõ ràng chính là muốn dẫn mình đi nơi nào mà… Phạm Âm nhíu mày do dự, quay đầu nhìn đường nhỏ phía sau một cái, đi thêm vài bước nữa thì sẽ rời khỏi vương quốc Tinh Linh tiến vào Thụ Hải Wabenella, cũng chính là nếu tiếp tục đuổi theo thì sẽ ra khỏi kết giới mà Tinh Linh Vương bố trí ở trong Thụ Hải… Nên tiếp tục đuổi theo ra không?



“Vương?” Nguyệt Bạch phát hiện Tinh Linh Vương đang đăm chiêu nhìn về phía Tây, thử thăm dò gọi một tiếng, “Vương, nên vào trong Tháp, nghi thức phải bắt đầu ngay rồi.”

“… Vậy à.” Tinh Linh Vương thu hồi tầm mắt, chậm rãi đi về phía cửa Tháp cao lớn. Cửa Tháp không bởi vì năm tháng trôi qua mà hư hại hay xuất hiện vết nứt, trên mặt khảm nạm đủ loại bảo thạch vẫn lóng lánh như ban đầu, ngay cả những bông hoa tường vi màu trắng dùng để trang trí cũng giống như mới được các tinh linh hái xuống trong vườn lúc sáng, nhưng thực tế là mọi người đều biết, những thứ này đã trải qua vô số năm trăm năm.

Sinh mệnh của tinh linh dài vô hạn, đã định trước chủng tộc này sẽ nhìn thấy những thứ xinh đẹp kia vì thời gian mà biến mất ở trước mắt, cho nên đối với tinh linh ma pháp giữ thời gian đứng yên quan trọng nhường nào.

Tinh Linh Vương ngay lúc sắp vào Tháp thì dừng lại, cái tay trắng nõn vươn ra từ trong tay áo thêu văn vân bằng chỉ vàng, dừng ở giữa không trung. Tựa như đặt ở trên dây đàn của một cây đàn vô hình, cẩn thận lắng nghe âm sắc của nó. Tinh linh xung quanh đều lặng lẽ chờ đợi, tinh linh ở nơi này đều là thành viên của tứ đại gia tộc tinh linh, vào mỗi lần tế tự tiên đoán năm trăm năm một lần, trưởng lão trong bốn gia tộc này đều phải tham gia. Tất nhiên nghi thức tiên đoán này nhất định phải có Tinh Linh Vương mới có thể bắt đầu.

“Sao vậy, Vương?”

“… Nguyệt Bạch.” Tinh Linh Vương thả tay xuống, trong con ngươi màu mặc lục không nhìn ra một chút tình cảm, “Đi tìm Phạm Âm.”

“Hả?” Nguyệt Bạch ngẩn ra, không hiểu tại sao lúc này Tinh Linh Vương lại nhắc đến Phạm Âm, nhưng vẫn cung kính gật đầu một cái, “Đã biết, Vương.” Nói xong xoay người rời đi.

“Chờ một chút.” Giọng nói ưu nhã của Thương Lưu vang lên, “Vương, để ta đi cho.”

“Thương Lưu?” Nguyệt Bạch nghi hoặc nhìn chị gái lớn tuổi này.

Tinh Linh Vương buông tay xuống, đi về hướng cửa Tháp, “Thương Lưu, ngươi đi đi.”

Thương Lưu không đáp lại, chỉ cung kính nhìn Tinh Linh Vương đi vào bên trong Tháp.

“Nguyệt Bạch, em cùng Vương đi vào trong Tháp đi.” Thương Lưu thúc giục em trai của mình.

“Hả, vâng.” Nguyệt Bạch đáp một tiếng, theo Tinh Linh Vương đi vào trong Tháp, lại không chú ý tới trên dung nhan tuyệt mỹ của Thương Lưu thoáng hiện một nụ cười bất đắc dĩ.

Cho đến khi các tinh linh tiến vào, cửa Tháp từ từ đóng lại. Nghị sự tiên đoán này vô cùng quan trọng với tộc Tinh Linh, nó báo trước đại sự của tộc Tinh Linh năm trăm năm sau. Ở hiện tại, càng ngày càng nhiều tinh linh trẻ tuổi đã không còn tin tưởng vào sự tồn tại của Thần chí cao nữa, tiên đoán trở thành chuyện vô cùng quan trong trong tộc.

Thương Lưu nhìn cửa Tháp đóng lại, trên mặt mơ hồ lóe lên ánh sáng ma pháp trận. Cô rất không ưu nhã duỗi người một cái, trong miệng rất không tình nguyện nói: “Bây giờ… nên đi xem thử vương tử của chúng ta rồi.”

Thương Lưu cũng không phải lần đầu tiên vào phòng của Tinh Linh Vương, nhưng từ sau lần trước Phạm Âm vì giận dỗi với Tinh Linh Vương mà đốt phòng, phòng mới cô đúng là còn chưa có tới.

Trong phòng không có ai, chỉ có mành sa màu trắng trong suốt nhịp nhàng phập phồng theo gió.

“… Không có ai?” Thương Lưu nhíu mày, “Nhưng… hình như có thứ kỳ quái gì đó đã tới…” Nói xong liền ngửi ngửi trong không khí, hiện lên nghi ngờ, “Tại sao lại có thứ này vào đây…”

Thở dài, Thương Lưu niệm một câu thần chú.

Ở trong phòng, một chút điểm sáng mờ nhạt bắt đầu tụ tập, sau đó nối thành một đoàn, bắt đầu từ giường lớn chính giữa, xuyên qua sân, dường như vẫn kéo dài đến bên ngoài, Thương Lưu thoáng do dự, đi theo dải sáng kia. Đây là ma pháp dùng để truy tung trong tộc Tinh Linh, tuy rằng gia tộc Liadon cũng không phải nổi danh nhờ ma pháp, nhưng mà trình độ trên ma pháp truy tung và theo dõi còn xuất sắc hơn cả gia tộc Xilovient nổi danh.

Thân thể nhẹ nhàng linh hoạt của Thương Lưu thoáng qua trên cành cây, cuối cùng dừng lại, dải sáng vẫn kéo dài ra tới bên ngoài, màu sắc cũng càng nhạt, tính hiệu quả trong ma pháp này quá thấp, nhưng cũng đủ cho Thương Lưu hiểu rõ, Phạm Âm đã ra khỏi phạm vi bảo hộ kết giới của Tinh Linh Vương.

“Đã… ra khỏi rừng rậm?” Thương Lưu nhận mệnh thở dài, nhảy xuống cành cây, đi ra khỏi đường ranh giới phân chia vương quốc và Thụ Hải, cũng chính là khu vực hiện giờ Thương Lưu đang đứng đã không có che chở của Tinh Linh Vương.

“A… không ngờ trong rừng rậm lại có mấy thứ thế này tới…” Thương Lưu cười lạnh nhìn yêu ma xung quanh. Dựa theo đẳng cấp yêu ma thì đây cũng không phải tiểu yêu ma cấp thấp thông thường, mà là yêu ma khá thông minh có chỉ số IQ của nhân loại, trong đám yêu ma này còn có nhiều yêu ma biết ma pháp, tất nhiên cũng có một vài yêu ma có kỹ xảo cận chiến không tệ.

Thương Lưu nhíu mày, nơi này là rừng rậm của Tinh Linh Vương, tuy rằng hiện tại bản thân đã rời khỏi kết giới bảo hộ của Tinh Linh Vương, nhưng nó cũng không đại diện cho nơi Thụ Hải này có thể mặc cho yêu ma muốn làm gì thì làm. Quan sát đám yêu ma xung quanh chốc lát, đa số là một ít bộ dáng giống khỉ, trên lưng lại mọc cánh yêu ma.

Xung quanh có khoảng hơn ba mươi con yêu ma, ngoại trừ những con yêu ma nhìn giống khỉ dừng ở giữa không trung ra, những con khác ngược lại không được Thương Lưu đặt ở trong lòng.

“Là một nữ tinh linh không tệ đâu… dáng vẻ thoạt nhìn rất mỹ vị.” Các yêu ma phát ra tiếng cười trầm thấp, sinh mệnh của yêu ma cũng rất dài, lực lượng của chúng nó đến từ nội tâm tà ác và Thần hắc ám mà chúng nó sùng bái, đối với chúng nó thì tinh linh cũng không phải nhân vật quá khó giết, hơn nữa cũng chỉ có một nữ tinh linh thôi.

Thịt tinh linh rất mỹ vị đó, các yêu ma cười nói. Thương Lưu đứng nơi đó không nhúc nhích một bước, nhìn chúng nó chậm rãi đến gần, những cái cánh kia giống như cánh dơi, tiếng đập cánh vang lên khiến người chán ghét.

Phạm Âm theo X ra khỏi vương quốc Tinh Linh, đi vào chỗ sâu trong Wabenella, nơi cách hắn không xa có một căn nhà gỗ xinh xắn đang đứng sừng sững. Chỉ thấy X lách mình tiến vào nhà gỗ, vậy nên Phạm Âm cũng bước nhanh theo tới.

Đây là một căn nhà gỗ không lớn, nhưng rất tinh xảo, mỗi một mảnh gỗ đều được sắp xếp tỉ mỉ, từ trong ống khói nho nhỏ phía trên bốc lên khói ấm màu trắng. Chỗ cửa nhà còn có một mảnh gỗ dài để làm ghế, nhưng chỉ để không ở chỗ đó không có ai làm.

“Làm phiền.” Phạm Âm đẩy cửa một cái, phát hiện cửa lại khóa, kỳ quái chính là vừa rồi X làm sao tiến vào nhà được.

“Đến đây.” Một giọng nữ trong trẻo vang lên ở sau cửa, sau đó là tiếng chốt cửa chuyển động, Phạm Âm nhìn thấy người mở cửa là một cô gái trẻ đáng yêu khoảng mười bảy mười tám tuổi. Mái tóc xoăn màu vàng kim không có quy tắc nghiêng xuống, mang theo sáng bóng khỏe mạnh như mặt trời mới mọc. Làn da trắng phiếm hồng, con mắt màu lam xinh đẹp giống như hoa thanh cúc, tinh thuần không mang theo một chút tạp chất.

Nửa người cô gái trẻ ở phía sau cửa, nhìn Phạm Âm cảnh giác.

Phạm Âm cười cười, “Ta đuổi theo một… người bạn đi đến nơi này, cô có nhìn thấy hắn không?”

Thân thể của cô gái trẻ lại nhích nhích về phía sau cửa, “Nhà này chỉ có một mình ta…”

“Vậy à.” Phạm Âm cười nói, “Ta có thể vào không?”

Cô gái thoáng do dự, “Ừm… được rồi.”

Sau đó cô gái mở cửa ra một chút xíu, nên Phạm Âm đành phải nghiêng thân thể đi vào nhà. Bài biện trong nhà rất sạch sẽ, trên cái tủ phía đông còn đặt hoa tường vi đỏ vừa hái xuống, phía trên còn đọng sương sớm.

Phạm Âm rất tự nhiên ngồi trên ghế, cười nhìn cô gái, cô gái trẻ này cao khoảng một mét năm mươi, mái tóc màu vàng kim uốn xoăn, mặc quần áo màu trắng, ống tay áo và cổ áo đều viền nụ hoa bằng tơ tằm, bên ngoài còn mặc một chiếc tạp dề màu trắng, Phạm Âm nói: “Sao cô lại ở nơi này một mình?”

“Ta…” Cô gái thoạt nhìn rất ngượng ngùng, nhưng mà xuất phát từ lễ phép, cô gái vẫn trả lời câu hỏi của Phạm Âm, “Ta đang đợi chồng của ta trở lại… ừm, bình thường ta không phải ở nhà một mình…”

“Y vào trong rừng rậm à?”

Cô gái có chút bất an với câu hỏi của Phạm Âm, hai tay xoắn vào nhau, bởi vì động tác của chủ nhân mà trên tạp dề màu trắng nổi lên một tầng nếp nhăn, yên tĩnh một lúc nói: “Y có vài việc, sẽ trở lại ngay.”

“Vậy à…” Khóe miệng Phạm Âm lộ ra đường cong ưu nhã.

Nhìn thấy nụ cười đẹp như vậy của Phạm Âm, cô gái ngượng ngùng cúi đầu, làn da trắng trên mặt lộ ra màu đỏ đáng yêu.     

o0o
*Hoa Thanh cúc

800

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.