Tinh Linh Kiểu Bây Giờ

Quyển 1 - Chương 49



Mùa mưa gần một tháng còn chưa kết thúc, Phạm Âm bắt đầu có chút buồn chán. Hắn không còn bừng bừng hứng thú ngắm nhìn mưa phùn giống như lúc đầu nữa, cũng không ở trong phòng thưởng thức đình viện trong màn mưa bị mưa làm ướt, cũng mất đi tình thơ ý họa dạo chơi trong mưa phùn. Tháng này làm bạn với hắn là tiếng đàn hạc động lòng người của Tinh Linh Vương cùng với các loại thư tịch, nhưng đối với tinh linh thì sở trường nhất là sáng tác thơ ca, Phạm Âm vẫn dốt đặc cán mai.

Hiện tại Phạm Âm bắt đầu hiểu rõ, tại sao tinh linh đặc biệt yêu thích âm nhạc và thơ ca, có lẽ trong năm tháng dài dòng, ngoài những thứ này ra thì bọn họ không còn việc để làm. Tinh Linh Vương rõ ràng không đồng ý cách nói này, nhưng y cũng không nỡ bác bỏ kết luận không dễ dàng Phạm Âm mới nghĩ ra được, vì vậy chỉ mỉm cười và đi ra ngoài.

Mùa mưa một trăm năm một lần, tựa như đại biểu cho một vòng luân hồi của Wabenella. Rất nhiều sinh mệnh mới ở trong mùa mưa sinh ra, cây cối, hoa cỏ, các loài vật mới. Tuy rằng các tinh linh quen định nghĩa một vòng là năm trăm năm, nhưng đối với sinh vật khác thì năm trăm năm quá dài.

“Phụ quân… hình như trước giờ ta chưa từng có sinh nhật…” Phạm Âm bất mãn kéo tay Tinh Linh Vương, kiễng chân như làm nũng hôn lên cái cằm kiên nghị của Tinh Linh Vương.

Tinh Linh Vương cười ôm Phạm Âm vào lòng, “Sinh nhật là thứ gì?”

“Ngày ra đời, vào lúc này mỗi năm đều phải chúc mừng.”

“Vậy sao?” Tinh Linh Vương xinh đẹp nghiêng nghiêng đầu như có điều suy nghĩ, “Đây là thói quen của nhân loại à.”

“… Không tốt à?” Phạm Âm kéo kéo tóc bạc của Tinh Linh Vương, “Sinh nhật thì sao…”

“Sinh mệnh nhân loại ngắn ngủi, dùng phương thức thế này để tưởng niệm năm tháng mất đi…” Tinh Linh Vương cười sờ đầu của hắn, “Sinh mệnh mới lộ ra vẻ trân quý.”

“Vậy sao…” Phạm Âm bĩu môi, “Sau đó thì sao?”

“Lại nói tiếp… hình như Phạm Âm sắp phải cử hành nghi thức trưởng thành rồi.” Tinh Linh Vương như hơi đăm chiêu nói, “Ừm, sắp có được linh hồn của chính mình rồi.”

“Bây giờ không có à?”

“Chỉ là không hoàn chỉnh…” Tinh Linh Vương hôn Phạm Âm một cái, “Vài ngày nữa nghi thức trưởng thành của Nguyệt Bạch sẽ được cử hành, muốn đi không?”

“Phụ quân chủ trì sao?”

“Không phải, là trưởng lão gia tộc Liadon chủ trì, chúng ta có thể đi dự lễ.”

“Ồ…” Phạm Âm dựa đầu lên ngực Tinh Linh Vương, nhớ tới vết sẹo dữ tợn trên lưng Nguyệt Bạch và thái độ kỳ quái, khẽ nói, “Ta không muốn đi…”

“Vậy chúng ta đi ra bên ngoài rừng rậm một chuyến nhé?” Tinh Linh Vương đột nhiên nói.

“Hả?” Phạm Âm ngẩng đầu, sửng sốt chống lại đôi mắt màu mặc lục của Tinh Linh Vương, “Được sao? Có thể đi ra ngoài à?”

“Lại đây…” Tinh Linh Vương kéo Phạm Âm nói, “Ta cho ngươi nhìn mắt của tộc Rồng.”

Phạm Âm bị Tinh Linh Vương lôi kéo đi qua đường nhỏ bị lá cây mục nát che giấu, băng qua đủ các công trình kiến trúc xinh đẹp, đi lên trên con đường lớn của điện Anh Linh.

Tất cả kiến trúc trong vương quốc Tinh Linh hầu như đều bị cây mây và dây leo quấn quanh, nhưng riêng xung quanh điện Anh Linh không có mấy cây này. Hơn nữa xung quanh không có cây cối cũng không có hoa, ngay cả các loài chim có thể thấy được khắp nơi trong rừng rậm cũng rất ít. Cảm giác đó tăng thêm không khí xơ xác tiêu điều kỳ dị cho điện Anh Linh của vương quốc Tinh Linh.

Điện Anh Linh có lẽ là nơi có tầm nhìn rộng rãi nhất trong vương quốc Tinh Linh. Bên cạnh đường lớn rộng rãi không biết xây thành từ loại đá nào là từng cây cột trụ màu trắng, xung quanh được một đồng cỏ tươi xanh biếc bao quanh. Mỗi lần gió nhẹ nhàng phất qua, đồng cỏ xanh biếc nhấp nhô nhè nhẹ như hồ nước.

Thực ra Phạm Âm không thích nơi này cho lắm. Điện Anh Linh — là nơi linh hồn của những tinh linh ngủ say, là nơi những linh hồn chán ghét luân hồi chán ghét sinh mệnh không ngừng yên giấc nghĩ ngơi.

Nguyện Thần tối cao ban phúc cho những linh hồn mệt mỏi đó.

Trên trụ cửa của đại điện dùng tiếng Tinh Linh viết lời như vậy.

Hai người sóng vai đi vào điện Anh Linh. Sàn nhà cẩm thạch sáng bóng phản chiếu ra cái bóng của hai người, mặc dù không nhìn thấy đồ vật tương tự như đèn, nhưng đại điện vô cùng sáng sủa.

Vô số cột trụ to lớn màu trắng kéo dài thẳng cho đến trên đỉnh, biến mất ở trên nóc điện. Cho dù bên ngoài là ánh sáng mặt trời, trong điện lại vẫn là đêm tối.

Trên bầu trời màu lam đậm, vô số vì sao lóe lên ánh sáng rực rỡ. Có lẽ chính là ánh sáng của những linh hồn này chiếu sáng đại điện. Ánh sao xinh đẹp đó giống như ma chú, khiến người không thể dời đi ánh mắt.

“Bé con…” Tinh Linh Vương kéo tay Phạm Âm, cảm giác như bị nước lạnh bắn lên một cái, lập tức đã tỉnh táo lại.

“Đừng nhìn lên phía trên.” Tinh Linh Vương nhẹ giọng cười, Phạm Âm dường như nghe thấy rất nhiều thanh âm đang cười cùng y, nhưng không dám ngẩng đầu tìm kiếm nguồn gốc âm thanh giữa những vì sao kia nữa.

Hai người băng qua đại điện trụ cột san sát, ở bên cạnh vương tọa trên bậc tam cấp có một bệ cao nho nhỏ, chống đỡ bệ cao là một thân cây cực nhỏ, hình như là làm bằng vàng nguyên chất, độ cao khoảng chừng một mét. Phía trên có một cái khay, phía trên là đệm lót mềm mại, bên trong nó là một con mắt lớn như đầu người của nhân loại.

Màu sắc phần tròng trắng hiện ra sắc trắng trong suốt giống như trân châu. Con ngươi lớn chừng nắm đấm của trẻ con, là màu vàng vô cùng xinh đẹp, cũng giống như mắt của các loài mèo, có hình dạng con thoi.

Con mắt kia an tĩnh nằm nơi đó, xung quanh hiện lên tia sáng ám lục sắc. Phạm Âm biết, đây chắc kết giới do Tinh Linh Vương bố trí.

“Đây chính là mắt của rồng sao?” Phạm Âm nhìn nó nói, “Thật xinh đẹp.”

“Ừm… Đây là mắt của tộc trưởng tộc Rồng, là sức mạnh ta cho hắn mượn chuyển hoán thành.”

Tinh Linh Vương nhớ lại chuyện cũ, y ngồi xuống trên bảo tọa, đầu ngón tay khẽ gõ lên bảo thạch màu lục giống như trứng ngỗng trên tay vịn, “Khi đó, đại chiến vừa mới kết thúc, trật tự của Ager lại trở về hỗn loạn. Tộc trưởng tộc Rồng — bọn họ đã không còn mạnh mẽ như tổ tiên của mình nữa, hắn đến tìm ta… nhờ ta nghĩ cách, lúc đó hắn vẫn là một con rồng nhỏ, nhưng lại rất dũng cảm…”

Tinh Linh Vương nở nụ cười, “Hắn vô cùng dũng cảm, sau đó qua được khảo nghiệm ta dành cho hắn, đạt được một phần sức mạnh của ta. Hắn nói với ta, hắn muốn khiến tộc Rồng mạnh mẽ giống với thời đại thần thoại. Tuy ta nghĩ rằng hắn sẽ không làm được, nhưng vẫn cho hắn mượn sức mạnh, đồng thời ước định, có một ngày sẽ lấy lại nó.”

“Sức mạnh sao biến thành mắt được?” Phạm Âm ngồi ngay bên chân Tinh Linh Vương, tựa đầu lên trên đầu gối của Tinh Linh Vương, mái tóc dài màu đen tản ra trên mặt đất, yêu mị trượt xuống bậc thang.

“Hắn không thể nào hấp thu toàn bộ sức mạnh của ta, vậy nên đã chuyển hoán nó thành một bộ phận thân thể của mình.” Ngón tay của Tinh Linh Vương dịu dàng vuốt ve mái tóc dài của Phạm Âm, “Cho nên lúc ta lấy lại sức mạnh, hắn rất đau đớn — nhưng hắn rốt cuộc cũng giữ được hứa hẹn của mình.”

“Vậy bây giờ…”

“Bây giờ hắn đã không cần con mắt này, theo ta thấy thì hắn đã rất mạnh mẽ rồi — tuy rằng tách khỏi sức mạnh của ta, nhìn hắn cũng không tự tin lắm. Ta dùng mắt của hắn để chống đỡ toàn bộ Wabenella đã đủ, may là hắn giúp chuyển hóa sức mạnh này đến trên vật thể — một vật chứa không tệ đâu.” Tinh Linh Vương duỗi tay điểm về con mắt kia một cái, con mắt đó từ từ bay tới trước mặt bọn họ.

“Thế này đã đủ rồi sao?” Phạm Âm nhìn con mắt xinh đẹp, nghĩ đến rồng nhỏ trong miệng Tinh Linh Vương đã từng oai phong dựng nên uy tín ở trong tộc, bây giờ — lại trở thành một con rồng một mắt…

“Còn thiếu chút nữa — cho nên phải rời khỏi rừng rậm đi lấy về.” Tinh Linh Vương cười nói, “Muốn đi cùng không?”

“Ừm…” Phạm Âm gối lên chân Tinh Linh Vương nhẹ giọng đáp lời, nền cẩm thạch phía dưới bậc thang phản chiếu ánh sao phía trên, cửa lớn của điện Anh Linh phản chiếu trên bậc thang hình như đang từng chút sáng lên. Trong đầu Phạm Âm lại hiện ra Nguyệt Bạch nhà Liadon cử hành nghi thức trưởng thành ở nơi này, “Dù sao… ta cũng không có chuyện gì để làm…”

Tinh Linh Vương kéo Phạm Âm lên, để hắn ngồi ở trong lòng mình. Đôi môi mềm mại của Tinh Linh Vương chạm lên đôi môi hơi lạnh của Phạm Âm, sau đó chậm rãi du di đến chiếc cằm cong cong ưu mỹ, cần cổ mảnh khảnh, trăn trở dừng lại ở trên xương quai xanh. Giọng nói dịu dàng ưu nhã của Tinh Linh Vương vang lên bên tai Pham Âm: “Ta đã quyết định ngươi làm bạn đời duy nhất của ta… vĩnh viễn cũng không thay đổi.”

Phạm Âm nhẹ nhàng nhắm mắt lại, rơi vào trong hắc ám, vô số cảnh tượng xẹt qua trước mặt mình, Phạm Âm còn chưa thấy rõ thì chúng đã biến mất, cảm nhận được nụ hôn dịu dàng bá đạo của Tinh Linh Vương di động xuống dưới, Phạm Âm nhẹ giọng nói: “… Ta cũng vậy…”

Ánh sáng của linh hồn dường như vĩnh viễn không ngừng, ánh sáng của những linh hồn này sáng rực xinh đẹp giống như ánh sao. Nó không sáng sủa như mặt trời, nhưng đều tự lóe lên quang huy của mình — những ánh sáng thuộc về bản thân.

Tinh Linh Vương đã từng nói, những thứ như chính nghĩa hay tà ác chỉ là do người ta mượn cớ để tự an ủi bản thân mà thôi.

Chính nghĩa có lẽ cũng không sáng chói như mặt trời, soi sáng mỗi người, mà giống như ánh sao ban đêm hiện tại, tranh giành quang huy lẫn nhau — đều tự thủ vững chính nghĩa của mình mà thôi.

Cho nên tinh linh cũng không vĩ đại đến vậy, càng không thể là sinh vật được cho là thuần quang minh đơn thuần. Tinh linh bảo vệ Ager, chỉ để tránh cho tất cả đau đớn sau cùng của Ager rơi xuống trên người mình mà thôi.

Ngay cả những vì sao cũng có tuổi thọ, ngay cả Thần cũng sẽ biến mất, địa phương giống như Ager cũng sẽ hủy diệt thôi.

Cho dù Tinh Linh Vương có sức mạnh lớn hơn nữa cũng không thể nào ngăn cản bước tiến sụp đỗ của Ager.

“Cho dù như vậy…” Tinh Linh Vương cúi đầu khẽ hôn Phạm Âm, “Cho dù như vậy, ta cũng muốn ở cùng ngươi, dù ngươi nói ta ích kỷ…”

“Thật quá đáng, phụ quân.” Phạm Âm bày ra tư thái quyến rũ trong lòng Tinh Linh Vương, “Ta còn có một nửa huyết thống nhân loại đó… nói không chừng vẫn có thể trốn khỏi số mệnh của tinh linh.”

“Không được.” Tinh Linh Vương khẽ cười, “Ngươi phải ở cùng với ta…” Phạm Âm chợt phát hiện vẻ mặt của Tinh Linh Vương lại nghiêm túc đến vậy, “Ta muốn ngươi ở cùng với ta… cho đến khi thế giới hủy diệt.”

Phạm Âm trầm mặc bị Tinh Linh Vương ôm chặt vào lòng. Tuy rằng với nhân loại hứa hẹn kiểu này cũng chỉ là lời ngon tiếng ngọt giữa tình nhân, nhưng với Phạm Âm và Tinh Linh Vương thì không hẳn chỉ là ôn ngôn ái ngữ giữa tình nhân, mà còn là lời hứa vĩnh viễn trói buộc hai người.   

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.