Tinh Linh Kiểu Bây Giờ

Quyển 2 - Chương 69



Landa là thành phố xinh đẹp, về việc phải lập tức rời khỏi nơi này, Phạm Âm tỏ ra có chút buồn rầu.

“Ta từng thấy rất nhiều thành phố đẹp hơn nơi này nhiều, có lẽ sau này ngươi sẽ nhìn thấy.” Người lùn Szatler an ủi hắn, “Lúc đó ngươi sẽ cảm thấy, ngươi lãng phí thời gian ở nơi này ngu xuẩn chừng nào.”

“Có thể chờ lúc xong việc.” Tinh Linh Vương ôn nhu nói, “Chúng ta có thể ở lại nơi này một khoảng thời gian.”

Người lùn tất nhiên biết giọng nói của tinh linh vô cùng dễ nghe, nhưng mà vị tinh linh vẫn luôn khoác áo choàng xám đó, giọng nói của y so với giọng nói của mấy tinh linh bình thường nghe êm tai hơn rất nhiều, Szatler vẫn rất hiếu kỳ với y.

“Ngươi nhìn, ta cũng chuẩn bị lên đường.” Szatler nói với Phạm Âm, “Thời gian không đợi người, đúng chứ, ta vốn định trong vòng ba ngày chỉnh đốn xong trang bị, nhưng ngày thứ hai chúng ta đã phải lên đường… Ngươi biết đó Inardo đang bị yêu ma quấy rầy, hi vọng lúc chúng ta đến đó, yêu ma đã đi rồi, hoặc là chúng nó còn chưa đến. Không phải ta sợ chúng nó.” Người lùn ngừng một chút, râu mép xoắn cong của gã chuyển động lên xuống theo miệng, “Ta muốn nói là, nếu như chúng ta làm xong xuôi mọi chuyện sớm, trước khi gặp phải chúng nó… như vậy thì càng tốt.”

“Đại khái là vậy.” Phạm Âm nhẹ giọng đáp lời, nếu như là trước đây, hắn sẽ quyến luyến trấn nhỏ thế này rồi ở lại thêm một tuần hoặc là lâu hơn, trừ phi có nhiệm vụ tìm tới hắn, bằng không hắn sẽ thong thả hưởng thụ nơi này.

Ba người cộng một con rồng mini đi qua con đường nho nhỏ.

“Thật không biết tại sao bọn họ phải làm đường chật hẹp thế này.” Szatler bắt đầu oán giận, “Ta nghĩ, ngựa của kỵ sĩ chắc là không thể nào sóng đôi đi cùng nhau được. Đây đúng là sai lầm chết người.”

Phạm Âm vừa đi vừa nghe Szatler lải nhải, hắn có thể dễ dàng phát hiện nguyên nhân tinh linh và người lùn không thể ở chung. Tinh linh rất thích yên tĩnh hoặc là những âm thanh kỳ diệu, bọn họ tuyệt đối không cách nào khoan dung cho một người lùn suốt ngày ở bên tai bọn họ oán giận cái này oán trách cái kia.

May mà kiên nhẫn của Phạm Âm và Tinh Linh Vương đều đủ tốt, đến cả Stefans cũng phát ra tiếng hừ bực mình, Phạm Âm có chút lo lắng nó sẽ biến thân thành rồng rồi hủy diệt toàn bộ nơi này, vậy thì sẽ không phải nghe lải nhải không ngừng nghỉ của người lùn nữa.

Ba người bọn họ đi tới quảng trường trung tâm Landa, quảng trường vẫn rất nhiều người, một thiếu niên đang dựa bên cạnh pho tượng Landa, hắn ta thấy bọn họ tới, vui vẻ vẫy vẫy tay với bọn họ.

“Oh, ta thật sự không muốn nhìn thấy hắn.” Người lùn nhỏ tiếng lầm bầm.

“Chào buổi trưa.” Goos cười nói, vẫn mang theo nụ cười tinh quái như cũ, “Coi bộ  các ngươi đã dự định rời khỏi thành phố này.”

“Đúng vậy.” Phạm Âm nói, “Nếu thành phố này không có ngươi, có lẽ sẽ càng thêm hoàn mỹ.”

Có lẽ chỉ có lúc hắn ta làm ăn mới có thể tỏ ra nho nhã lễ độ như vậy thôi.

Goos huýt sáo một tiếng: “Cám ơn trời đất, hy vọng lúc ngươi nhớ đến Landa sẽ nhớ tới ta.”

“Hy vọng như lời Szatler nói, ta có thể nhìn thấy thành phố đẹp hơn Landa, sau đó quên nó đi.” Phạm Âm nhẹ giọng nói.

“Ngươi không thể như vậy được.” Goos bi thương nói, “Ta đặc biệt đến đây tiễn ngươi, ngươi đừng quên ta như vậy chứ.”

“Ta tất nhiên có thể.” Phạm Âm nhíu mày, “Như vậy ngươi phải nên cảm thấy vui mừng, chí ít ta đã quên đi một ít chuyện không vui giữa chúng ta.”

“Trời ạ.” Goos hét rầm lên, “Tất nhiên ngươi nói sai rồi, chúng ta ở chung với nhau vẫn luôn rất vui vẻ.”

Phạm Âm quyết định không để ý đến hắn nữa, “Vậy nhé, bọn ta phải đi rồi, tuy rằng ta không thích… nhưng vẫn phải cảm ơn ngươi đã đến tiễn ta.”

“Vậy được rồi… lần sau lúc chúng ta gặp lại…” Thiếu niên thất vọng nhìn hắn nói.

Phạm Âm không nhịn được nói: “Không có lần sau, Goos, lần sau ta sẽ chôn ngươi ở dưới đất Landa.”

“Ngươi tàn nhẫn quá đó.” Goos cho ra kết luận như vậy.

“Tùy ngươi nói thế nào.” Phạm Âm nhẹ nhàng vòng qua thiếu niên tóc vàng.

“Nè, Szatler, ngươi còn chưa nói tạm biệt với ta mà.” Giọng của Goos với người lùn tràn đầy nhiệt tình, “Szatler thân ái, lẽ nào ngươi không muốn nói chút gì đó với ta hay sao?”

“Không muốn.” Szatler lập tức nói, sau đó đầu cũng không thèm quay lại đi vòng qua Goos, theo Phạm Âm.

Tinh Linh Vương mặc áo choàng xám gật đầu với Goos, cũng rời đi.

“Y vẫn luôn thân sĩ như vậy, ta thật sự hiếu kỳ lúc y tức giận sẽ có bộ dạng gì.” Goos tựa trên pho tượng Landa nhìn theo bóng lưng của Tinh Linh Vương nói, “Ngươi biết mà, Tinh Linh Vương rời khỏi Wabenella thì nhất định đã xảy ra chuyện vô cùng nghiêm trọng, ta không nên ra đề khó để kéo dài thời gian của y thêm nữa, không phải sao?” Pho tượng Landa vẫn yên lặng đứng sừng sững nơi đó, nụ cười trên mặt vẫn vui thích như cũ.

Nhóm người Phạm Âm rời khỏi Landa, đi ở trên đường nhỏ. Phía Đông đại lục chính đúng là bộ dáng này, cây cối tươi tốt, có thể là bởi vì nó có lịch sử lâu đời hơn so với đại lục khác.

“Nhưng nó không thể chỉ dựa vào điểm này để làm khó người đi lại ở trên mảnh đất của nó.” Szatler lại bắt đầu oán trách, “Nó nên suy tính cho vóc dáng của người lùn nữa.”

“Có lẽ ta nên làm một pháp thuật yên lặng cho gã.” Stefans dùng giọng Szatler nghe không được nhẹ giọng nói, “Hoặc là khiến gã vĩnh viễn câm miệng.”

“Thì ra tộc Rồng cũng không thích người lùn.” Nhìn Stefans bực bội giống như người lùn, “Ta lại cảm thấy tự hào với sự kiên nhẫn của ta.”

“Ngươi quả thực nên tự hào.” Tinh Linh Vương cười khẽ nói, “Có rất ít tinh linh có thể ở chung với người lùn lâu như vậy.”

“Tuy rằng gã có một đống lớn tật xấu.” Phạm Âm nói, “Nhưng gã còn nợ ta một mạng.”

“Nếu như ngươi cứu vớt một thành thị.” Stefans khinh thường nói, “Vậy sẽ có càng nhiều người nợ ngươi ân tình, ngươi không cần phải cố chấp muốn người lùn kia trả nợ ân tình cho ngươi.”

Phạm Âm chỉ cười không tiếp lời nó, hắn rất lo lắng Stefans thật sự nổi giận, bởi vì bất luận là phim hay tiểu thuyết, trong đó đều để lộ ra một tin tức ‘Rồng là sinh vật rất không có kiên nhẫn’. Có lẽ nó sẽ giẫm bẹp Szatler, Phạm Âm nghĩ như vậy, vì vậy hắn dùng đề tài khác hấp dẫn Stefans, làm cho Szatler không đến mức rơi vào trong cố sự người lùn đối đầu với rồng.

“Ta thật sự hiếu kỳ.” Phạm Âm nói với Tinh Linh Vương, “Tên Goos kia dựa vào cái gì nói ta và hắn mỗi bên thắng một nửa chứ? Quá khứ và ký ức của ta vẫn còn ở trong đầu ta.”

“Cách nói của hắn vô cùng uyển chuyển.” Tinh Linh Vương cười khẽ, “Thực ra ta cảm thấy hắn rất không tệ.”

“Ngươi nhất định phải nói giúp hắn à?” Phạm Âm bĩu môi, “Hay là nói, ngươi không dễ dàng nảy sinh tâm tình chán ghét với người khác.”

“Cũng không phải như vậy.” Tinh Linh Vương ôn nhu nói, “Ngươi biết đó, quá khứ của ngươi đại biểu cho cái gì với ngươi chứ?”

Phạm Âm im lặng, không nói gì, hắn không xác định Tinh Linh Vương đã biết quá khứ của hắn hay chưa.

Tinh Linh Vương tiếp tục nói, dường như không chút nào suy nghĩ đến tâm trạng của Phạm Âm, “Xem đi, ngươi đã không còn kháng cự nó nữa.”

“Cái gì?” Phạm Âm có chút mờ mịt ngẩng đầu, trong đôi mắt đen tràn đầy khó hiểu.

“Đối với quá khứ, người vừa mới nhớ ra được điều gì?” Giọng nói dịu dàng của Tinh Linh Vương khiến cho cả đường nhỏ khó đi giữa cánh rừng này cũng trở nên dễ dàng hơn, “Nếu như quá khứ đối với ngươi là đại biểu cho bi thương khổ sở khó có thể mở miệng, hoặc là các loại tâm tình như thù hận không cách nào quên… Bé con, mấy thứ tình cảm khiến ngươi khổ sở đó đã bị Goos mang đi rồi, không phải sao?”

“Hắn…” Phạm Âm há miệng, chỉ khó khăn phát ra một chữ.

“Hắn mang đi những tình cảm mặt trái của ngươi.” Tinh Linh Vương nói, “Có lẽ ngươi phải nên cám ơn hắn, trận cược này là hắn thắng, có lẽ trên thế giới này thật sự không có thứ gì mà hắn không trộm đi được.”

“A…” Phạm Âm biết vẻ mặt bây giờ của mình có chút khôi hài, “Ta cho rằng…”

“Thứ bị trộm, không nhất định phải là đồ vật thực chất…” Tinh Linh Vương ngừng một chút rồi nói: “Bé con, ít nhất hiện tại, ngươi có thể thản nhiên đối diện với quá khứ của chính mình.” Sau đó hắn lại nói: “Ta thật sự cảm thấy vui vẻ thay cho ngươi.”

“… Ta.” Phạm Âm nuốt một ngụm nước miếng, giọng nói của Tinh Linh Vương luôn khiến người ta có loại cảm giác an tâm, “Rốt cuộc hắn là ai?”

“Ta đoán…” Tinh Linh Vương vô ý thức nhìn lên bầu trời xanh thẳm, nói, “Có lẽ là hậu nhân của Landa, ngươi biết đó thành Landa vốn còn có một cái tên khác — thành phố của đạo tặc, có lẽ ngươi đã chừng nào hiểu được đường của nó tại sao lại chật hẹp như vậy.”

“Gì cơ?” Phạm Âm kinh ngạc lần thứ hai.

“Đây là một trạm điểm nối liền phía Đông đại lục với nơi khác, nó có đầy đủ sức hấp dẫn thu hút đạo tặc.” Tinh Linh Vương ôn nhu nói, “Nhưng nó vẫn rất phồn hoa, khiến cho người khác rất lưu luyến đúng chứ?”

“Có lẽ vậy.” Phạm Âm phát hiện mình lại buồn bực không vui, “Tuy rằng ta thật sự rất thích nó.”

“Lần sau chúng ta có thể đến đây ở thêm một khoảng thời gian nữa.” Tinh Linh Vương lên tiếng an ủi hắn, “Ta cũng thấy nó là thành phố có sức hấp dẫn, quang minh và hắc ám cùng tồn tại thế mà vẫn hài hòa được như vậy.”

“Ta cũng không muốn đến… tuy rằng ta phải nên cảm ơn Goos.” Phạm Âm không vui nói, nhưng ta vẫn là không thích hắn. Tinh Linh Vương cười khẽ, không tiếp lời hắn.

Landa

“Đùa à, lẽ nào ta dám đòi Tinh Linh Vương lược lại trọng điểm sao?” Goos nhẹ giọng thở dài, “Tuy rằng ta rất muốn nhắc đến.”

Goos cắm tay vào trong túi, không yên lòng đi về phía con đường chật hẹp. Đột nhiên thân thể đụng phải một người.

“Xin lỗi.” Goos nhỏ giọng nói, ngay sau đó liền ngẩng đầu liếc mắt nhìn người bị mình đụng phải.

Đó là một người đàn ông khoác áo choàng đen, việc Goos đụng phải mình, hắn ta chỉ cười nhẹ, nhưng đủ để khiến Goos cảm giác lạnh buốt, máu như muốn đóng băng.

Làn da của hắn trắng nõn mềm mại, có chút giống với da của thiếu nữ, nhưng lại khuyết thiếu huyết sắc, lộ ra vẻ tái nhợt. So sánh với làn da có vẻ tái nhợt của hắn, mái tóc ngắn màu đỏ của hắn hình như càng có sức sống hơn, đôi mắt đỏ dường như tỏ rõ thân phận của hắn.

Ngay sau đó người đàn ông kia liền đi về phía trước.

“Đùa à, sao lại có ám tinh linh chứ.” Goos nhẹ nhàng xoa bộ ngực chỗ trái tim, “Ta cho rằng ta sắp chết rồi chứ, trời ạ, có ám tinh linh đến phía Đông, hắn phải ở phía Tây mới đúng…” Trái tim của Goos đập mãnh liệt, mặc dù trong báo cáo về Freya, quả thực có nhắc đến ám tinh linh, nhưng rõ ràng không phải cùng một ám tinh linh.

“Phía Đông đại lục bắt đầu gặp tai họa rồi sao?” Goos nhìn bầu trời xanh thẳm của Landa, ngay sau đó liền nói như an ủi mình: “Có lẽ hắn chỉ đến du lịch, tất cả mọi người đều nói phong cảnh ở phía Đông đại lục rất tuyệt, hoặc là hắn đến hẹn hò, nơi này bất luận là yêu ma hay là giới nữ các chủng tộc khác vẫn được xưng xinh đẹp…” Goos nói những lời này có lẽ chỉ là muốn an ủi nỗi khiếp sợ của mình vì vừa mới nhìn thấy ám tinh linh, nhưng hình như chẳng có hiệu quả cho lắm.

Cuối cùng hắn nghĩ đến một chuyện có giá trị an ủi, “Tinh Linh Vương vẫn còn ở đây mà, chắc y sẽ ra tay giúp đỡ thôi, dù sao phía Đông đại lục cũng là một bộ phận của Ager, tuy rằng yêu ma ở phía Đông khá nhiều, nhưng dù sao vẫn tốt hơn so với phía Tây.” Những lời này dường như có một chút tác dụng an ủi, trái tim của Goos không có đập nhanh giống như hồi nãy nữa, “Có lẽ ta nên đi thăm dò xem thử hắn đến nơi này làm gì, hoặc là hắn chỉ đến nơi này tìm ám tinh linh khác ôn chuyện cũ, tuy rằng giữa ám tinh linh và ám tinh linh không có tình hữu nghị gì đáng kể.”

Hắn trầm mặc chốc lát lại nói: “Nhưng mà Tinh Linh Vương luôn có thể biến mọi chuyện trở nên tốt hơn, chỉ cần y còn, Ager sẽ an toàn.” Hắn giương mắt nhìn quảng trường, ám tinh linh khoác áo choàng đen đó đã sớm biến mất rồi.



“Haiz, tại sao ta phải ở phía trước làm loại chuyện khổ sai này?” Szatler không ngừng oán giận.

“Bởi vì ta không muốn lãng phí ma pháp.” Giọng nói ưu nhã của Phạm Âm vang lên ở phía sau người lùn, “Hơn nữa đây là cánh rừng ăn thịt, nguyên tố ma pháp sẽ tăng cao sự hưng phấn của chúng nó, cho nên ta nghĩ… cách nguyên thủy nhất cũng chính là cách đơn giản nhất.”

“Ngươi là nói, bảo ta đi phía trước dùng rìu chiến đấu của ta mở ra một con đường cho các ngươi?” Szatler rống giận, dưới tay lại không chút buông lỏng, thực vật ở rừng ăn thịt cứng cỏi hơn thực vật thông thường nhiều, nhưng trước rìu của người lùn, vẫn không chịu nổi một kích.

“Như vậy không tốt à?” Phạm Âm ôn nhu nói, “Thực vật ăn thịt rất nhạy bén với ma pháp, nhưng đối với thương tổn vật lý bình thường lại kém nhạy bén, có thể phải chờ thêm hai ngày nữa thì chúng nó mới phát hiện được, lúc đó bản thân chúng nó cũng bị chém rồi.”

“Trời biết cánh rừng này lớn bao nhiêu.” Szatler rống, “Ngươi định cứ đi tiếp như vậy hả?”

“Có lẽ chúng ta đã đi được một nửa rồi, hoặc là nhiều hơn.” Phạm Âm an ủi gã vậy đấy, “Ngươi biết mà, tự mình an ủi có đôi khi rất hữu dụng.”

“Có lẽ chúng ta chém đến trời tối cũng chẳng chém xong đâu!” Szatler giận hổn hển nói, gã ở cùng với Phạm Âm thì lúc nào cũng chỉ trích lẫn nhau, hơn nữa tính tình càng thêm nóng nảy, gã hoài nghi có một ngày tâm trạng của mình sẽ mất khống chế, sau đó chém bán tinh linh này.

“Không phải ‘chúng ta’.” Bán tinh linh hảo tâm sửa lại, “Là ngươi, bọn ta chỉ đi theo phía sau ngươi mà thôi.”

“Có lẽ ngươi là một ám tinh linh.” Szatler nói thầm, “Phải biết rằng, trong ám tinh linh cũng có mấy tên biến dị có mắt đen tóc đen.”

“Nhưng cha của ta đúng là tinh linh nhá.” Bán tinh linh vô tội nói, “Ngươi nên chú ý an toàn đi, nhất định đừng để những bụi gai này cắt phải, chút xíu máu cũng có thể khiến chúng nó hưng phấn lắm đấy.”

“Cảm ơn Thần chí cao, ít nhất bây giờ còn chưa bị.” Szatler nghiến răng nghiến lợi nói.

Ở phía Đông đại lục rộng lớn, loại sinh vật điên cuồng như thực vật ăn thịt này, có lúc chúng nó có thể sinh trưởng đơn độc, xen lẫn vào trong thực vật khác, cũng có thể ở trên một vùng đất trống mọc thành diện tích lớn như bình nguyên vậy. Định nghĩa không thể dễ dàng để cho chúng nó quần cư hoặc là sống đơn độc, vậy còn phải xem gió mang chúng nó đến nơi nào.

Loại thực vật này ở phía Đông đại lục có phân bố rộng rãi — cái này không thể trách chúng nó, chúng nó gần như không có thiên địch, nhưng ở mấy đại lục khác thì hầu như không có bóng dáng của chúng nó, nghe nói ở rừng rậm Hắc Ám có phân bố một ít. Trời biết chúng nó làm sao vượt qua Wabenella để đến được phía Tây đại lục được.

“Ta chán ghét loại thực vật này.” Một lát sau, Szatler nhỏ giọng nói, “Ta đoán không có chủng tộc nào lại thích ở cùng với loại thực vật này cả, nhìn đi, nơi này lúc nào cũng yên tĩnh như vậy.”

“Cũng không nhất định.” Phạm Âm nhẹ giọng nói, “Ngươi không thích, chưa chắc người khác cũng không thích.”

“Có ý gì?”

“Ngươi có thể nhìn bên trái của ngươi.” Phạm Âm nói, “Hoặc là bên phải đằng trước.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.