Tinh Linh Kiểu Bây Giờ

Quyển 2 - Chương 70



“Có thứ gì à?” Szatler tò mò nhìn qua bên trái, chỉ thấy phía dưới lá cây thô dày của đám thực vật ăn thịt kia có vài vật nhỏ trắng trắng mềm mềm đang lục lọi tìm kiếm, Szatler tò mò sáp lại gần chúng nó, mấy thứ kia giống như cuộn len, chẳng lớn hơn một đồng bạc mấy, từng cuộn từng cuộn chất đống ở đó. Có lẽ cảm giác được Szatler lại gần nên đã lập tức giải tán.

“Đó là thứ gì?”

“Ngươi cảm thấy ở trong đống thực vật ăn thịt hiểm ác đáng sợ thế này, đó sẽ là thứ gì?” Phạm Âm ôn nhu hỏi.

“… Ta nghĩ.” Szatler vội vã dịch cái thân thể mập lùn lùi lại, “Chắc không phải là thứ gì đó đáng yêu.”

“Có rất ít sinh vật có thể sinh tồn một mình.” Phạm Âm nhẹ giọng nói, “Ngay cả thực vật cũng không thể.”

“Ngay cả thực vật cũng biết cô đơn à?” Szatler liếc mắt nhìn Phạm Âm rồi tiếp tục quá trình lao động nhân dân của mình, “Đúng là tinh linh chỉ sống dựa vào thơ ca, tuy rằng ta phải nói ngươi không giống một nhà thơ, nhưng dù ngươi nghĩ như thế, không nhất định sẽ làm được.”

“Ta không thích thơ ca cho lắm.” Phạm Âm cười nói, “Bọn họ luôn chia ý nghĩa của một câu thành vài đoạn, như đang phân thây ấy.”

“Oh, ví dụ đáng sợ đó.” Szatler khoa trương kêu một tiếng, sau đó càng thêm dùng sức chém mấy cành nhánh lộn xộn của đám thực vật ăn thịt. Cành nhánh của đám thực vật ăn thịt đó giăng khắp nơi, nhìn như muốn bùn đất dưới chân che giấu hoàn toàn, những cục lông nhung màu trắng kia hình như đang nhìn chằm chằm bọn họ, tuy rằng Szatler không xác định lắm chúng nó có mắt hay không, nhưng mà khi càng ngày càng đi sâu vào cánh rừng thực vật ăn thịt này, những thứ màu trắng kia càng ngày càng nhiều. Mặc dù ban đầu Szatler còn cảm thấy chúng nó rất đáng yêu, có lẽ gã còn có thể sờ chúng nó nữa, nhưng khi mặt trời dần dần lặng xuống, mấy thứ kia khiến Szatler có chút sởn tóc gáy.

“Ngươi không thể nhanh hơn chút à?” Phạm Âm nhẹ giọng nói, “Nếu như mặt trời lặng, chắc sẽ có thứ khác đi ra… hơn nữa, ngươi nhìn đi, đường đằng sau…”

“Đường đằng sau làm sao?” Người lùn Szatler quay đầu nhìn con đường từng đi qua. Ở phía cuối đội ngũ là Tinh Linh Vương và con rồng mini nằm ở trên vai y, Szatler lùn, cho nên để nhìn rõ tình hình phía sau đội ngũ, gã phải nhích nhích sang bên cạnh.

“Oh, chết tiệt!” Szatler giận giữ hét, “Nhìn xem con đường các ngươi chọn này, tuy rằng chúng ta tiến vào khu rừng thực vật ăn thịt, nhưng ta vẫn đang chém thực vật không ngừng, trời ạ, chúng nó lại có thể khuếch trương nhanh như vậy.”

“Có lẽ chúng ta có thể chém trở về lại.” Bán tinh linh an ủi gã, “Chúng ta sẽ luôn có biện pháp mà, không phải sao? Hoặc là ngươi có thể nhảy lên xem thử, khu rừng ăn thịt này lớn bao nhiêu.”

“Ta bị điên à?” Szatler trừng bán tinh linh đang lộ ra vẻ mặt vô tội, “Đầu óc của ta có bệnh sao, ở trong khu rừng thực vật ăn thịt này chém tới chem lui, cứ như vậy lăn qua lăn lại một ngày!”

“Thực ra chỉ nửa ngày.” Phạm Âm nhẹ nhàng nói, không biết tại sao, ở trước mặt người lùn đang nổi điên hắn luôn có thể bảo trì được bình tĩnh, “Ngươi không cần oán trách đầu óc của ngươi, ta nghĩ nó chỉ là nghỉ ngơi hơi lâu thôi.”

“Ngươi đang khiêu khích người lùn hả?” Szatler trừng bán tinh linh nói, “Nếu như đầu của ngươi vận động tốt thì chắc ngươi có thể nói cho ta biết làm thế nào để ra khỏi địa phương quỷ quái này.”

“Thực ra chúng ta vẫn có cơ hội…” Phạm Âm nhìn người lùn nói, “Bởi vì những thực vật ăn thịt này nhìn có vẻ mọc chậm hơn tốc độ chém của ngươi, nếu như ngươi đủ nhanh, chúng ta vẫn có cơ hội chạy ra ngoài. Ngươi xem, có phải ngươi nên gắng sức thêm chút nữa không?”

“Gắng sức cái gì?” Người lùn ngơ ngác hỏi.

“Trước khi thực vật ăn thịt kia chôn chúng ta bên dưới thân thể chúng nó.” Bán tinh linh nghiêm túc nói, “Gắng sức chém ra một con đường.”

“Trời biết khu rừng này lớn bao nhiêu.” Szatler lại bắt đầu chém cành nhánh lộn xộn của đám thực vật ăn người. Đám thực vật này giăng khắp nơi, nếu cẩn thận phân biệt có thể nhìn thấy có hơn vài loại thực vật lẫn chung với nhau. Cao khoảng chừng hai mét, cành lá đan xen vào nhau ở trên không trung, như một tấm lưới lớn bao trùm ở phía trên con mồi. Hiển nhiên chúng nó cũng cần phải quang hợp, bởi vì khu rừng này không thể ngày nào cũng có thịt ăn.

Người lùn vừa lẩm bẩm vừa tiếp tục chém những bụi cây mọc gai ngược, đội ngũ từng chút từng chút di chuyển về phía trước.

“Có lẽ…” Người lùn xoay người nhìn Stefans trên vai Tinh Linh Vương, nói: “Nó có thể bay lên nhìn thử khu rừng thực vật ăn thịt này lớn bao nhiêu, nó có thể làm người dẫn đường cho chúng ta, hướng dẫn chúng ta đi con đường ngắn nhất, nhanh chóng rời khỏi địa phương chết người này.”

“Ngươi làm khó nó rồi.” Phạm Âm nhẹ giọng nói, “Lẽ nào ngươi không thấy côn trùng đậu trên cành lá phía trên sao?”

“Chết tiệt.” Người lùn chửi tục một tiếng, rõ ràng hắn đã mệt mỏi vì việc phải liên tục nhìn rễ thực vật không ngừng, “Chúng ta cũng không thể thế này mãi được, trời biết khu rừng này lớn bao nhiêu, hơn nữa cứ đi tiếp như vậy, như thể bị lưới nhốt ở chính giữa ấy.”

“Ví dụ của ngươi rất thích hợp.” Phạm Âm gật đầu tán đồng, “Chúng nó sớm muộn cũng có ăn không phải sao? Szatler thân ái, ngươi đã nhiều lần oán giận thực vật này lớn, có lẽ bản thân nó cũng không muốn mọc lớn như vậy.”

“Nhưng mà nó đã vậy rồi.” Người lùn tiếp tục chém, tốc độ rõ ràng chậm hơn hồi nãy rất nhiều, “Rốt cuộc là ai nói chúng nó kém nhạy bén với phản ứng vật lý? Xem đi chúng nó sắp vây quanh ta rồi.”

Szatler đột nhiên quay đầu, nghiêm túc nhìn Phạm Âm, nói: “Ngươi nên gọi sủng vật của ngươi bay lên đi, ngươi biết đấy nó là một con yêu thú, có lẽ những con côn trùng kia không ăn đồng loại, hoặc chúng nó còn có thể trò chuyện rồi nói cho chúng ta biết làm sao để đi ra khỏi khu rừng ăn thịt chết tiệt này.”

“Như vậy không tốt.” Phạm Âm nói, “Biết đâu Stefans bay lên rồi, chỉ chớp mắt liền biến thành một đống xương rơi xuống, ta cũng không thể để nó mạo hiểm như thế được.”

Nhìn thấy bộ dạng không cam lòng của người lùn, Phạm Âm vội vàng nói, “Ngươi nhìn đi, mặt trời đã sắp xuống núi rồi, ngay sau đó sẽ có sương, đường sẽ càng khó đi hơn.”

Szatler ngẩng đầu nhìn, đúng là như vậy, ánh sáng tối hơn rất nhiều, không khí xung quanh bắt đầu trở nên ẩm thấp, có lẽ trong sương mù còn mang theo một ít mầm móng thực vật nhỏ bé nào đó, dễ hít vào cơ thể, sau đó ở trong cơ thể bén rễ nẩy mầm.

“Lẽ nào cứ phải tiếp tục như vậy hả?” Szatler tăng nhanh tốc độ, thật hy vọng đi thêm mấy bước nữa sẽ ra khỏi khu rừng…

“… Hay là lấy lửa đốt?” Phạm Âm đột nhiên nói, ngay sau đó liền vươn tay phải ra, lòng bàn tay trắng nõn hướng lên trên, phía trên rơi đầy sắc cam dư huy của mặt trời chiều. Nguyên tố ma pháp bắt đầu sục sôi, thực vật vô cùng mẫn cảm với nguyên tố ma pháp hình như cũng bắt đầu sôi nổi, nếu như tốc độ đủ nhanh, có thể trước lúc đám thực vật này hành động đốt sạch chúng nó.

Có lẽ chúng nó là sợ bị đốt, cho nên chúng nó đặc biệt nhạy bén với ma pháp, nhất là với lửa, một ít thực vật đã bắt đầu bất an lượn vòng, tuy rằng tốc độ rất chậm, nhưng đã đến được tốc độ mắt thường có thể phân biệt.

Szatler nhìn đôi môi khe khẽ động của bán tinh linh, nhớ tới ma pháp tinh linh phiền phức. Szatler vẫn luôn cảm thấy Phạm Âm là một người xinh đẹp, tuy rằng con ngươi và tóc của hắn màu đen, nhưng mà hắn vẫn là một mỹ nhân, nếu như tính cách của hắn dịu ngoan hơn chút nữa thì tốt hơn.

Ma pháp mà tinh linh dùng rất khác với ma pháp mà nhân loại dùng. Ma pháp của tinh linh là bẩm sinh, về cơ bản thì họ không cần phải học. Nhân loại thì lại khác, khống chế nguyên tố ma pháp tự nhiên rõ ràng không tốt như tinh linh.

Nhân loại dùng ma pháp lúc nào cũng lúc nhớ lúc quên, ma pháp sư cứ ở trong cái tuần hoàn đó tiếp tục con đường ma pháp của bọn họ.

Trong ấn tượng của rất nhiều người, ma pháp sư của nhân loại luôn thông thái còn dẻo dai nữa, trên thực tế thì bọn họ không thích đọc sách hay học tập, cũng không thích vận động, phải biết, nếu như ngươi đạt được ma pháp mạnh mẽ đến vậy, hơn nữa lực lượng đó còn không thuộc về ngươi, thì ngươi cũng phải trả giá một chút.

Có lẽ điều này rất không công bằng, nhưng mà vạn vật đều vận hành dựa vào “Lý” mà Thần sáng tạo.

Giọng của bán tinh linh mềm nhẹ, tựa như tiếng ca của tinh linh, Szatler có chút xuất thần, có lẽ là bị ảnh hưởng bởi ma pháp, về sau Szatler tự nói với bản thân như vậy, bạn biết đó, ma pháp luôn có chút tác dụng phụ sẽ ảnh hưởng đến suy nghĩ của người khác.

Phạm Âm đột nhiên gián đoạn, thì ra người đàn ông khoác áo choàng xám vươn tay đè lại cổ tay của bán tinh linh: “Đừng dùng ma pháp.” Người kia nhẹ giọng nói, “Khu vực này cự tuyệt ma pháp, có lẽ sẽ xuất hiện phản hiệu quả.”

“Chẳng lẽ chúng nó cũng biết tạo kết giới rồi hả?” Phạm Âm nhìn người đàn ông, nói: “Chúng ta thật sự phải dựa vào cái rìu của Szatler à?”

Tuy điều này hiển nhiên đang hạ thấp năng lực của Szatler, nhưng bây giờ gã cũng chẳng tức giận, bởi vì người lùn lúc nào cũng thành thực, tuy rằng tính tình không tốt, nhưng dù sao cũng phải thỏa hiệp với sự thật. Bằng không, chẳng phải sẽ cao ngạo giống như tộc Tinh Linh hay sao? Szatler ở trong lòng tự an ủi bản thân.

“Ta cho rằng mình có thể đốt sạch chúng trước khi chúng kịp vây công chúng ta.” Phạm Âm tiếp tục nói, “Ngươi nên để ta thử một chút.”

“Được rồi bé con.” Người đàn ông kia ôn nhu nói, “Ta không muốn phải làm lỡ quá nhiều thời gian trước khi nhìn thấy Freya.” Người đàn ông dừng một chút rồi nói tiếp: “Tuy rằng thời gian của chúng ta vô hạn, nhưng mà thỉnh thoảng bắt kịp thời gian cũng không phải chuyện xấu.”

“Được rồi.” Phạm Âm bĩu môi nói, “Nếu như ngươi cứ khăng khăng nghĩ như vậy.”

“Chúng ta nên làm thế nào?” Szatler la ầm lên, tất nhiên gã không muốn lại quay đầu đi chém cái đống lộn xộn kia nữa, quả là làm hao mòn kiên nhẫn người khác quá rồi.

“Vậy thì ta sẽ lên trước mở đường.” Người đàn ông nhẹ giọng nói, giọng nói của y cũng ưu nhã hệt như động tác của y, rõ ràng y là người ôn tồn lễ độ nhất trong ba người bọn họ. Szatler liếc nhìn Phạm Âm, ‘có lẽ bán tinh linh luôn có sự khác biệt với tinh linh chân chính’, Szatler nghĩ.

“Ta biết ngươi đang nghĩ gì đó, Szatler.” Bán tinh linh đột nhiên mở miệng nói, “Tinh linh nào cũng không thể so sánh với phụ quân của ta.”

Szatler hừ một tiếng không phản bác, tuy tinh linh khoác áo choàng xám quả thực hiển lộ ra không giống với những tinh linh trước đây gã từng nhìn thấy, nhưng Tinh Linh Vương ở Wabenella sẽ mạnh hơn y nhiều, vì đó là tinh linh cao quý nhất, tao nhã nhất trên đại lục này.

Mặc dù Szatler ở trong đám người lùn cũng không được xem là mập mạp, nhưng mà ở giữa hai tinh linh thì lại lộ ra bản chất vóc dáng của người lùn. Vốn gã định nhường đường cho Tinh Linh Vương, nhưng chỉ trong thời gian cái chớp mắt, Tinh Linh Vương đã đến phía sau gã, đứng ở phía trước đội ngũ, Szatler xoay người giật mình.

“Ta có thể cho ngươi mượn rìu của ta…” Szatler vui vẻ nói, tuy rằng người lùn rất cần cù, nhưng điều này không chứng tỏ bọn họ thích làm việc nhiều. Tinh linh đứng ở phía trước không quay lại mà chỉ nhẹ nhàng nói một câu: “Cảm ơn, không cần.”

“Rìu của ta đủ sắc bén.” Szatler không vui nói, “Ngươi đừng từ chối ý tốt của ta.”

“Chúng ta chỉ cần đi ra khỏi khu rừng này.” Tinh linh đứng phía trước nói, con rồng mini màu đen trên vai hắn đã bay tới trên vai Phạm Âm, “Nếu như có thể rời đi mà không thương tổn đối phương, vậy không tốt hơn à?”

“Ngươi làm sao mới có thể…” Hai chữ ‘làm được’ của Szatler còn chưa nói ra miệng, đã cảm nhận được không khí hình như trong lành hơn rất nhiều, gã kinh ngạc nhìn xung quanh. Đám thực vật vốn cách gã chừng ba feet, hơn nữa có xu thế càng ngày càng đến gần, nhưng giờ đây đám thực kia thế mà lại lùi đến bên ngoài sáu feet.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.