Tinh Linh Kiểu Bây Giờ

Quyển 2 - Chương 71



“Đã xảy ra chuyện gì…” Người lùn thì thào nói, “Đây là ma pháp sao?”

“Đừng nói ngươi muốn đi làm ma pháp sư đó chứ?” Bán tinh linh đã đi đến phía trước gã, “Đây không phải chuyện mà một người lùn nên lo lắng.”

“Dù ngươi nói vậy…” Người lùn vừa đi theo vừa nhỏ giọng lẩm bẩm, “Nhưng ta vẫn hơi hiếu kỳ — làm sao y làm được.”

Tất cả thực vật ăn thịt thoáng cái như có tri giác, không di chuyển chậm rãi nữa, mà là lấy ba người làm trung tâm, nhanh chóng lùi về phía sau. Ở một vùng tà ác xanh biếc, ngay cả yêu ma cũng phải sợ hãi, trong rừng thực vật ăn thịt rậm rạp chằng chịt, chỉ nháy mắt xuất hiện một đường kính tròn mười hai feet. Tuy rằng nó có vẻ không hài hòa, cổ quái, nhưng đối với người ở trong vòng tròn thì thanh thản dễ chịu hơn ban nãy nhiều lắm.

Thực vật hai bên còn đang liều mạng lùi về phía sau, như có được ý thức của mình, chúng nó nhạy bén với nguy hiểm đến thế, đến nỗi Phạm Âm tưởng như chúng nó có não luôn đó.

Có não còn được tính là thực vật à? Phạm Âm vừa nghĩ vừa đi cùng Tinh Linh Vương. Mấy cành nhánh dưới chân vốn gập gềnh, bao phủ dày đặc đã sớm nhanh chóng rút lui, lưu lại một vùng đất đai màu mỡ và rất nhiều cái hố xấu xí, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy một ít xương của người hoặc động vật, trắng hếu nằm ở nơi đó.

“Chúng nó chắc hiểu được phải xử lý rác thải, bảo vệ môi trường…” Phạm Âm nhẹ giọng nói, bởi vì hắn nghe được người lùn lại bắt đầu oán giận.

“A, cái lỗ từ đâu ra… ah, đây là xương gì, vướng chân ta!” Tiếng oán giận của Szatler tiếp tục truyền đến.

Tại sao gã luôn có nhiều chuyện để oán giận vậy chứ…

“Có lẽ sau khi chúng ta rời khỏi nơi này nên cùng gã tách ra.” Giọng nói của Stefans trực tiếp truyền vào trong đầu Phạm Âm, có lẽ cũng cùng lúc truyền vào trong đầu Tinh Linh Vương. Nó thích truyền mấy câu thì truyền mấy câu, bởi vì miệng của rồng bình thường đều dùng để ăn thức ăn và dùng để phun lửa, chúng nó rất ít giao lưu, hơn nữa ngươi muốn chúng nó dùng một cái miệng lớn như vậy để nói ngôn ngữ tinh tế của nhân loại, rõ ràng có hơi tàn nhẫn, vì chúng nó rất dễ cắn phải đầu lưỡi của chính mình.

“Ngươi nên học được cách nhẫn nại với một vài chủng tộc.” Phạm Âm ôn nhu nói, tính toán khiến cho rồng đen bình tĩnh trở lại, “Hoặc học sống chúng với bọn họ, vậy thì ngươi sẽ không cần ngủ từ sáng đến tối.”

“Ta tình nguyện đi ngủ còn hơn.” Sinh vật cổ xưa này nói, “Ta thích yên tĩnh, ta muốn ngươi cũng vậy.”

“Một vài lúc đúng là vậy.” Phạm Âm nói.

Sau đó liền yên tĩnh, người lùn vẫn đang oán giận mặt đất không bằng phẳng, rõ ràng thần kinh của gã hơi thô, có ai ở trong khu rừng thực vật ăn thịt nguy hiểm thế này mà chỉ oán giận đường không dễ đi chứ.

“Có lẽ ta sắp biến trở về thành rồng.” Stefans nói, “Ngươi biết ta sẽ làm chuyện gì đầu tiên rồi đấy.”

“Đừng vậy mà.” Phạm Âm cười nói, “Ngươi có thể bịt tai lại hoặc là dứt khoát ngủ một giấc đi, phải biết ngươi mà biến lại thành rồng là một chuyện đáng sợ cỡ nào.”

“Ta sẽ cẩn thận.” Stefans nghiêm túc nói, “Chân của ta sẽ chú ý tránh ngươi ra.”

“Không phải ta lo lắng điều này.” Phạm Âm nói, “Tuy rằng có chút thương cảm, nhưng ta vẫn phải nói, ngươi là một con rồng đen, chỉ cần ngươi vừa hiện thân, ngay tức khắc sẽ có rất nhiều dũng sĩ tộc Rồng từ bốn phương tám hướng bay đến tàn sát ngươi, hoặc có cả một vài anh hùng của nhân loại nữa — ngươi biết đấy bọn họ vẫn luôn không có chuyện gì làm.”

“Đây thật sự không phải là một chuyện tốt.” Stefans có chút uể oải nói, “Đồng bạn của ta vừa nhìn thấy ta lại hưng phấn, đều này khiến ta cảm thấy phiền não.”

“Quả thực là như vậy, Stefans.” Phạm Âm tiếp tục nói về tính nghiêm trọng của kết quả, hy vọng nó có thể bỏ đi ý niệm này, từ đó sẽ không phát sinh một màn trình diễn rồng đen giết chết người lùn, “Ngươi nhìn đi, phụ quân sẽ bởi vì chuyện này mà phải giải thích với đám dũng sĩ tộc Rồng hăng hái phấn chấn đó, ngươi cũng không phải trời sinh là một con rồng đen, ngươi chỉ sinh ra ở sai địa điểm, trải qua một thời thơ ấu sai lầm mà thôi.”

“Vậy sẽ làm lỡ rất nhiều thời gian của y.” Stefans ưu buồn nói.

“Cho nên kiến nghị tốt nhất bây giờ của ta là ngươi nên ngủ một giấc.” Phạm Âm tiếp tục khuyên bảo, “Có lẽ ra khỏi khu rừng này người lùn sẽ yên tĩnh lại, ngươi biết mà, người lùn cũng cần phải nghỉ ngơi, hơn nữa thời gian nghỉ ngơi lâu hơn tinh linh nhiều.”

“Có lẽ ý kiến của ngươi đúng.” Stefans uể oải nói, “Ta thấy ta đã trở thành một con rồng có kiên nhẫn nhất.”

“Ngươi sẽ trở thành con rồng như vậy.” Phạm Âm ôn nhu nói.

Tinh Linh Vương đi ở phía trước, bây giờ đã là buổi tối, ánh trăng nhu hòa chiếu lên trên người y, Phạm Âm vẫn cảm thấy khó hiểu, tại sao đã mặc áo choàng bình thường thế kia mà y vẫn lộ ra tao nhã được nhỉ, có lẽ có vài người sinh ra đã gắn liền với từ tao nhã — trùng hợp cha nuôi đã thu dưỡng hắn chính là tên đó.

“Oh!” Người lùn ở phía sau la to, “Tại sao đám thực vật này lại tránh né cha của ngươi?” Gã vừa kêu la vừa đuổi theo Phạm Âm, Phạm Âm nhìn về phía Stefans trên vai, con rồng mini kia đang nhắm chặt mắt — nó đang cố gắng đi vào giấc ngủ, Phạm Âm thấy mình bắt đầu kiêu ngạo thay cho con rồng này rồi, rất hiển nhiên, Stefans là một con rồng rất có lực tự chủ.

“Nè, ngươi không kinh ngạc chút nào hả?” Szatler đi đến một bên khác của Phạm Âm nói, “Chúng nó đang nhường đường cho cha của ngươi.”

“Nếu con người có thể nhường đường cho người khác, thì tại sao thực vật lại không thể chứ?” Phạm Âm nhẹ giọng nói, “Ngươi nên công bằng với thực vật chút đi.”

“Ta đã nhiều lần nghe nói tinh linh chết vì loại thực vật này.” Szatler không để ý đến lời nói của bán tinh linh, “Ta nghĩ loại thực vật lớn chừng này nhất định là thực vật ăn thịt vô độ.”

“Không ai hoài nghi về điểm này.” Phạm Âm không yên lòng nói, bởi vì do Tinh Linh Vương, thực vật trên đỉnh đầu cũng dồn dập lùi bước, ánh trăng chiếu vào sáng bừng, so với vòng thực vật rậm rạp hai bên, vòng tròn chỗ bọn họ càng giống một khu vực chết chóc hơn.

“Vậy thì đám thực vật này dựa vào cái gì lại nhường đường cho cha của ngươi? Trời ạ, y chỉ từ phía sau đi tới phía trước ta mà thôi.” Szatler la lên.

“Tất nhiên phụ quân của ta được thực vật tôn kính hơn ngươi rồi.”

“Đám thực vật đáng thương.” Giọng nói của Szatler trở nên ưu buồn, “Nếu như nó có thể rút rễ ra khỏi mặt đất, có lẽ nó sẽ chạy xa hơn.”

“Đó đúng là một chuyện tốt với chúng ta.” Phạm Âm nhanh chóng nói, “Lúc ấy tầm nhìn của chúng ta có thể tốt hơn chút.”

“Có lẽ cha của ngươi là một tinh linh lợi hại.” Szatler tiếp lời nói, “Ngươi biết đó, ở trên Ager này, từ trước đến nay tình yêu không phân biệt chủng tộc… cùng với giới tính, mẹ của ngươi là một nhân loại đúng không?”

“Đúng vậy.” Phạm Âm nhẹ giọng nói, “Nhưng bà đã chết rồi, ngươi biết mà, thời gian đối với chủng tộc khác ngoài tinh linh mãi mãi là một thứ xa lạ.”

“Đối với người lùn cũng vậy.” Szatler rầu rĩ nói, “Ngoại trừ cha ra ngươi còn có người thân khác không?”

“Ta… còn có một em trai.” Phạm Âm vui vẻ nói, “Nhưng, chắc là hắn cũng đã già rồi, có lẽ ta còn có thể gặp lại hắn một lần nữa.”

“Lại nói cha của ngươi…” Szatler nói, “Chắc là y rất lợi hại nhỉ.”

“Hơn nữa còn được người tôn kính.” Phạm Âm nói.

“Đúng vậy.” Tâm trạng của Szatler có chút không vui, phần lớn là do đám thực vật bắt nạt kẻ yếu, sợ hãi kẻ mạnh. “Có lẽ y có thể cởi áo choàng ra.”

“Nếu chỉ vì lòng hiếu kỳ của ngươi.” Phạm Âm cười cười, “Sau này đừng nhắc đến đề nghị này nữa.”

Ngay sau đó ba người đều im lặng không nói lời nào, dọc theo đường đi đều rất yên tĩnh, ngoại trừ đám thực vật xào xạc run rẩy kia ra. Phạm Âm nghĩ, nếu như đám thực vật đó có thể mở miệng nói, vậy thì nơi này nhất định là toàn là tiếng rít vang.

May là chúng nó không biết nói chuyện, Phạm Âm ngẩng đầu nhìn bầu trời. Bầu trời đêm quang đãng, những ngôi sao vẫn lấp lánh ánh sáng mê người. Tinh linh lúc nào cũng cảm thấy ngôi sao xinh đẹp hơn so với mặt trăng và mặt trời, vì dù sao chủng tộc cao ngạo này không cách nào tán thưởng mấy thứ đến với thế giới còn muộn hơn bọn họ được.

Cuối cùng vào lúc mặt trời sắp mọc những vẫn chưa mọc lên, bọn họ đi ra khỏi khu rừng thực vật ăn thịt này.

“May mà ta không cần phải chém đi ra…” Szatler nuốt nước miếng nói thầm, “Vậy chắc phải mất hơn hai ngày.”

“Hoặc là nhiều hơn.” Phạm Âm nhỏ giọng nói.

“Có điều giờ ta không cần phải đi ở phía trước nữa.” Tinh Linh Vương ôn nhu nói, “Có lẽ, ngươi cần nghỉ ngơi chốc lát.”

“Đúng vậy, tất nhiên.” Người lùn gật đầu, tuy rằng về sau gã không xuất chút lực nào, nhưng mà một đoạn đường ngắn trước đó gã quả thực rất gắng sức.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.