Bầu không khí của buổi vũ hội hôm nay rất sôi nổi, bởi vì mọi người nhìn thấy một đôi nam nữ xinh đẹp. Dáng vẻ của hai người bọn họ nhìn khoảng chừng mười bảy mười tám tuổi, chính là độ tuổi phù hợp để giao tiếp. Mọi người đều đang suy đoán bọn họ xuất thân từ gia đình nào, cùng với cha mẹ họ là ai.
Cô gái kia rất đẹp, làn da trắng nõn để lộ màu hồng phấn, nhìn trẻ tuổi khỏe mạnh. Cô có một đôi mắt lam xinh đẹp, màu lam sáng ngời giống như bầu trời, mái tóc vàng uốn xoăn phản xạ ánh nến phía trên, cô trở thành tiêu điểm được chú ý nhất trên vũ hội.
Sau khi cô cùng người khác khiêu vũ mấy bản, Phạm Âm đưa cô về phòng, cô nhìn không mệt mỏi chút nào. Chiếc đầm dài rất phù hợp với cô, làn da mang theo ửng đỏ do mới vận động, mái tóc dài màu vàng tràn đầy đàn hồi.
“Ta không mệt.” Letty nhẹ giọng nói, nhưng vẫn ngoan ngoãn lên giường nằm, mái tóc dài màu vàng của cô khiến cả căn phòng hoa lệ ảm đạm thất sắc. Cô mở to đôi mắt màu lam nhìn Phạm Âm, tay nhẹ nhàng nắm lấy tay Phạm Âm.
“Ta sẽ ở cùng ngươi.” Phạm Âm ôn nhu nói, ngay sau đó Letty yên lặng nhắm mắt lại.
Cô đúng là mệt rồi, chỉ chốc lát đã phát ra tiếng ngáy nhẹ, tay nắm tay Phạm Âm cũng đã thả ra. Phạm Âm đứng lên, đắp lại chăn cho cô, đồng thời kéo màn giường lại.
Phạm Âm tìm đường cũ trở lại vũ hội, vũ hội vẫn chưa kết thúc, mọi người vẫn đang thảo luận về cô gái vừa rời khỏi, đồng thời cảm thấy đáng tiếc vì cô rời đi.
Phạm Âm đứng trong vũ hội một lúc, đi ra ngoài, không chút hình tượng ngồi trên bậc thang xây từ đá cẩm thạch. Gió đêm rất mát, sau khi trải qua khí hậu nóng nực của phía Đông đại lục mới phát hiện, yêu cầu sinh hoạt của nhân loại lại cao như vậy.
Âm thanh của buổi vũ hội phía sau từ từ trở nên mơ hồ, chẳng lẽ mình buồn ngủ sao? Phạm Âm dụi dụi mắt ngẩng đầu nhìn trăng sáng chiếu rọi cả vườn hoa.
Ngay sau đó hắn cảm giác được có người đến gần, hắn không thèm để ý chút nào ngẩng đầu nhưng lại nhìn thấy được người tuyệt đối sẽ không xuất hiện ở nơi này.
Đình viện yên tĩnh, cho nên có thể nghe thấy được âm nhạc và tiếng hát động lòng truyền tới từ trong vũ hội, Phạm Âm kinh ngạc nhìn người trước mắt, không che dấu kinh ngạc của mình chút nào.
Người này giống như đột nhiên xuất hiện trước mặt hắn, không chút báo trước, không chút nhắc nhở trước, Phạm Âm thậm chí không nghe thấy tiếng bước chân.
“Phạm Âm…” Người kia nhẹ giọng nói, giọng nói ôn nhu trầm thấp, có sức hấp dẫn trí mạng với lỗ tai nhân loại, giống như thế giới này chỉ còn lại âm thanh êm tai này.
Người này vóc dáng cao gầy cân xứng, mái tóc dài màu bạc phía sau được buộc lên cẩn thận, lộ ra cái trán và ngũ quan tinh xảo. Y có một đôi mắt màu mặc lục, sâu lắng như ngọc lục bảo xinh đẹp nhất, xinh đẹp đến mức khiến người ta không cách nào dời đi ánh mắt, ngay cả ánh sao trên trời cũng không cách nào sánh bằng. Y bình tĩnh nhìn Phạm Âm, Phạm Âm gần như có thể nhìn thấy được tất cả phẩm chất tốt đẹp trong mắt y. Nhân từ, lương thiện, từ bi, cơ trí… Y đi đến phía trước Phạm Âm, từ từ đưa tay về phía Phạm Âm, Phạm Âm có thể nhìn thấy bàn tay thon dài trắng nõn kia, phía trên là chi chít đường chỉ tay, cho dù không cần chạm vào cũng biết được bàn tay kia mềm mại và ấm áp thế nào…
“Phụ quân…” Phạm Âm đứng lên, kinh ngạc nhìn người đối diện, tay hắn vô ý thức chậm rãi đưa ra, đột nhiên tay dừng lại giữa không trung, đôi mắt màu đen lại khôi phục sáng bóng sắc bén, “Không đúng, ngươi là ai?”