Vừa xuống máy bay,nó giả vờ vào toilet.Đúng như dự đáon,gả đán ông ra vẻ trí thức kia lập tức đi theo nó.
Nó vừa bước ra cửa nhà vệ sinh nữ.Một bàn tay thô ráp bịt miệng nó kéo vào trong góc khuất.Gã chưa kịp hành động gì.
-Bốp-
Lãnh ngay 1 cú đá từ phía sau lưng,Đấu chỏang váng chao đão ngã phịch xuống đất,Đôi chân dài hạ xuống.Max vuốt lại áo,đanh mặt nhìn xuống gã đàn ông bận đồ vest,cố ngồi chồm dậy.
--Bốp—
-Hự--Lần này là cú đập của Nguyệt Hàm,chẵng nhân nhượng,gã ta bị đập vào bụng khiến nôn ra dịch,đầu óc quay cuồng,thân thể trở nên nặng nhọc,chậm chạp.
Nguyệt Hàm bước lại gần,Khom xuống,kéo cổ áo hắn xuống.Không sai kí hiệu của Maséc.Nó nhếch môi,.Tán vào mặt gã ta:-Maséc chỉ toàn hốt về những đóng cứt chó thôi sao.Chưa có bãn lĩnh thì đừng học người ta theo dõi.
-Giỏi thì giết đi._Ánh mắt gả lờ mờ,vẫn hằn ra tia không phục,bị 1 người phụ nữ tán vào mặt,sự giận dữ liền bộc phát ra.Tay gã đút vào sau lưng,muốn rút súng.Ngờ đâu Nguyệt Hàm đã nhanh tay hơn,thúc vào mặt hắn 1 cái nữa---Bốp—Đọat lấy cây súng.
Nó cười nữa miệng,mắt lộ ra sự châm chọc,cầm cây súng vỗ vào mặt hắn vài cái,như giúp hắn tỉnh táo nhìn cho kĩ:-Kháng cự à,Lũ chó Maséc.haha._Ngay lập tức nụ cười chế giễu đổi nhanh thành vẻ mặt lạnh như băng.Nó đứng thẵng lên.Hướng cây súng chĩa xuống.—Pằng---Nhấm thẳng vào cánh tay phải,máu không ngừng tuôn,vẻ mặt gã ta đau đớn àm nghiến răng,không nhất định lấy mạng,nhưng có thể khiến gã ta cả đời cũng không cầm được súng.
Nhìn thì biết,hắn ta là 1 tay bắn súng rất giỏi,người bắn súng bình thường,cũng sẽ có vết chai trong lòng bàn tay,nhưng nếu là 1 người có tài trong dùng súng,bàn tay sẽ thô to và vết chai cứng hơn hắn bình thường.Lúc hắn chạm vào người nó đã xác định rõ đều này.
Nó lúc này mới nhìn qua cái người đứng im như cây trụ sừng sững bên cạnh,hắn chẵng hề lên tiếng nào,tùy cho nó tự tung.:-Tên này đem về hay,vức ra bải rác.
Hắn bỏ tay vào túi áo khóac dài tới đầu gối.Thảy đại 1 câu rồi quay đi:-Thu dọn đi.
Biết ngay mà!,tên vương hắc đảng nầy lúc nào cũng xem người khác như công nhân vệ sinh.Bảo thu dọn rồi phủi đích đi.Bảo nó dọn thế nào đây,gã đàn ông này to hơn nó gấp 2 lần,vừa rồi nỗ súng,thế nào bọn bảo vệ cũng nhanh chóng tới.giờ mà mang tên này ra bải rác,chẵng khác nào tự đem bản thân mình đi chon.
Thôi thi thẩy hắn vào nhà vệ sinh nữ.Cho hắn làm kẻ biến thái vô dụng.
Trong 1 con hẻm nhỏ gần khu thương mại sầm quất.Có 1 sự kiện xảy ra.
-Mẹ kiếp,thứ ăn hại,tao bảo mày giao hàng,mày lại bỏ mất hàng của tao_-----BỐP----Một tên đàn ông dáng vẻ gầy gầy,quần áo sốc sếch,tóc nhuộm vàng,trỡ nên dữ tợn không ngừng vừa đánh vừa tát vào mặt 1 thằng nhóc khảong chừng 7 tuỗi.
--Bốpp—Đấm thằng vào mặt thằng bé khiến mặt xưng cả lên,máu từ khóe miệng cũng rướm ra,không ngừng chữi:-Thằng ăn hại,mày sống thật vô dụng,chi bằng chết đi,mày làm tao tốn mất bào nhiêu tiền,tiền của tao mày dám làm mất.Số hàng đó mày biết đáng giá bao nhiêu không.?.Chó chết..---Bốp---Rầm---Đạp vào bụng thằng bé khiến nó nằm lê dười nền đất.
--Xọet—Xọet----Tiếng bật lửa.
Nghe thấy tiếng ai đó đang châm điếu thuốc không xa,hắn ta hằn học ngưng lại hành động,ánh mắt vẫn còn hằn tia máu dự tợn.:-Là con chó nào quấy rầy ông đáng dạy dỗ._Quay lưng lại hắn nhìn thấy 1 người.
Một người bận bộ đồ đen,áo kháoc da đen,đôi chân thon dài ,1 chân làm trụ ở mặt đất,1 chân gác lên vách tường rêu.Lưng dựa hẳn vào tường trong con hẻm,thư thái rất thõai mái,nhưng chẵng màng chuyện gì xảy ra,giống như chỉ 1 người giản lai đang tìm chỗ hút thuốc.
Hắn buốc lại gần.Gằng giọng,nhìn cho kỉ đằng sau mái tóc đang bay lất phất che đi khuôn mặt kia là ai.
Giật mình!
Một người phụ nữ rất xinh đẹp,thư thái hút tc trông lạnh lùng quyến rủ,tỏa ra vẻ bất cần.
-Aha,thì ra là 1 cô em xinh đẹp,có phải đang kiếm khách không._Giọng trở nên rất đê tiện,mắt liền thay đỗi thành 1 con dê đầy dục.
Người phụ nữ xinh đẹp kia,từ từ ngẫn đầu lên phả ra 1 làn khỏi,giống như làn khói này đang bao trùm cả không khí hôi hám kia.Cô bắt đầu chú ý tới quay lại nhìn mặt gả đàn ông kia,rồi lướt nhìn xuống thấy 1 cậu bé co rúm dưới đất.
-Cô em xinh đẹp,trông rất ngon nhỉ,ông đây đang cần phát tiết,bao nhiêu một lần em nói xem..khà..khà.._Mặt nỗi dần tia khát dục,kinh tỡm.
Cô vẫn bình tĩnh hút trot 1 hơi cuối,lại phả ra trông rất điêu,hành động xong đó là thảy tàn thuốc xuống,dùng chân dẫm lên giống như đang kìm nén cơn tức giận.
--CHÀT---
-Á—Nhanh như chớp bàn tay thon dài nõn nà in trên mặt gã đàn ông tóc vàng kia,gã hỏang hốt,nóng giận sôi lên lần nữa.Nghiến răng.
-Con điếm mày.._Đang giơ tay lên đành trả,nhưng hành động lại chậm hơn cô,nắm cánh tay hắn lại,cô dùng gối thúc vào bụng hắn,chõ tay cũng rất mau chấn xuống lưng gã ta,gã mất trọng tâm mà nằm dưới đất,thở mạnh.
-Tao muốn đưa thằng bé đi._Nói rồi,cô đập qua bàn tay gã đi qua---ÁÁ---Gã thét lên,cắn răng.
Thản nhiên đỡ thằng bé lên,trông nó rung rẫy đến đang thương,nhưng không vì vậy mà sắc mặt cô trở nên ôn nhu ấm áp,vẫn tỏ ra lạnh lùng sắc bén,mạnh mẽ bế thằng bé lên.
Trước khi đi khỏi con hẻm,cô dừng lại để lại 1 câu cuối.:-Nhớ kĩ,Tao là Trịnh Nguyệt Hàm,đừng để tao thấy mày lần nữa,thấy ở đây tao đánh chết ở đó.
Gã tóc vàng là tay buôn ma túy tép riêu,lợi dụng bọn trẻ để kiếm tiền,lần này không may để Nguyệt Hàm bắt gặp,xem như cho hắn 1 bài học,cô không bắt hằn vào cục cảnh sát không phải vì có lòng tốt hi vọng hắn hàon lương,hay cô có lòng vị tha,mà vì chính bản thân cô hiễu gã ta cũng 1 thế giới với cô,khác ở chỗ cấp bậc và địa vị trong thế giới đen khác nhau,cách sống khác nhau.Gã ta không phải kẻ thù cô mà cục cảnh sát mới là nơi đối đầu trực diện với cô.
Tất cả việc xảy ra ở đây lại có thêm 1 đôi mắt không hẹn mà bắt gặp.Anh tháong giựt mình khi vừa nghe cái tên đó,tâm hôn như chết lặng.Đáng lí phải chạy tới cướp cô đi.điều anh tự hứa với bản thân mấy năm qua,nếu gặp lại anh sẽ ôm cô vào lòng,không để cô rời anh nữa bước,thế nhưng giờ anh chĩ ngồi trong chiếc xe bất động.Là anh quá xúc động,hay anh quá kinh ngạc khi hình dáng với cái tên đã khắc sâu vào trong tim anh vừa phát ra không chút thích hợp.
Lúc rời khỏi Công ty đi ngang qua, A Vĩnh lướt mắt qua con hẽm vô tình nhìn thấy cảnh tượng gã tóc vàng kia đánh thằng nhóc không thương tiếc,vừa vội dừng lại tháo dây an taòn ra,ngẫn lên mở cửa xe thì thấy 1 bóng lưng cao gầy mãnh mai,trong rất ngầu và bất cần dựa vào tường,anh lại tò mò nên ngừng lại hành động cứu đứa bé.Không ngờ ngoài sức anh dự đoán,Khi gương mặt đó dần hiện ra rõ ràng,anh lại không tin vào mắt mình,tim anh như ngừng đập.Anh lại vẫn muốn kiên trì nói rằng người con gái kia không phải chỉ do anh quá hoang tưỡng vì nhớ nhung cô.Cái người con gái nhỏ bé,trong sáng tinh khiết như pha lê kia sao lại giống như vậy được.
Quá khứ anh cho biết,Nguyệt Hàm không biết hút thuốc, đánh nhau,không lạnh băng như thế,không tỏa ra khí chất của hắc đạo,không mang phong vị của cô độc bất cần đến thế.
Vẫn còn chết lặng thì nghe tiếng gõ cửa kính xe.Anh haòng hồn,thì không còn thấy bóng dáng kia nữa,anh ngẫn mặt quay ra nhìn âm thanh vừa phát ra/
KINH NGẠC!
A Vĩnh lần này như bị hù dọa,mắt căng ra,sau tấm kính xe.”Gương mặt này”.Như được phón to ra Nét mặt Nguyệt Hàm vẫn lạnh như tản băng,nhìn anh không chút ấm áp.Hiễu ý anh hạ kính xe xuống,muốn tor6ng thật rõ hình bong anh dung nhớ ngày đêm này.
-Mở cửa_Nguyệt hàm nhã ra 1 câu không cụm chủ vị,như kiễu ra lệnh,khiên anh quên mất.Vội mở chốt trong.
Nguyệt kéo cửa xe ra,đặt thằng bé trong tay xuống ghế,hành động rất tự nhiên,không có chút ngỡ ngàng gì khi nhìn thấy Vĩnh.
Vịnh ngơ mặt nhìn vào Nguyệt Hàm như muốn dò hỏi,anh có rất nhiều câu hỏi muốn đặt ra nhưng không biết thốt ra từ câu nào cho hợp lí.Chĩ biết nhìn từng cử chỉ của cô.
Sau khi đặt thằng bé nằm vào xe,ánh mặt vô hồn nhìn quá Vĩnh,nó nhạt giọng:-Tạm thời để nơi anh,sau này tôi sẽ đến mang đi.
-Nguyệt Hàm..em.._Anh hận tại sao nhìn vào ánh mắt đó khiến cỗ họng anh ứ ghẹn,1 câu rõ ràng cũng không thốt ra được:--Tại sao..em lại….
Ánh mặt vô cảm đó anh không quen.
-Chăm sóc nó,tôi sẽ quay lại._1 câu không mặn không nhạt,lạnh lùng quay đi,để lại những cảm xúc kia chưa được bộc lộ,mà chỉ có ngỡ ngàng,cô biết rõ anh giờ sẽ không chấp nhận được Nguyệt Hàm cô nữa,cô không thể là người con gái vui vẻ bên cạnh như xưa.Cô đành mang bộ mặt thế này,để anh đỡ phải khó xữ.
Leo lên chiếc môtô phân khối,Nguyệt Hàm phóng đi.
--NGUYỆT HÀM—A vĩnh bang hàong tĩnh táo lại,thì cô lại biến mất,chỉ biết thét tên cô,Anh rồ ga đuỗi theo những,cô giống như gió thoáng đến tháong đi.Không tài nào nắm bắt được.
-Cô đi đâu về?_1 giọng khan trầm ấm,nhưng phát ra rất lãnh đạm,giống như kiễu buột miệng phải nói ra cho có.Không giống như quan t6am đến,hắn thư thái ngồi xem văn kiện trên bàn.
Hắn vốn là không đóng cửa thư phòng,hắn lại không mở camera ngaòi,hắn là muốn chờ cái thân hình kia đi ngang qua,vì phòng nó trước đối diện.
Nó xoay người qua,nhìn cái người đàn ông bá đạo,nghiêm nghị trên chiếc bàn kiến lớn trong phòng,vẫn đang chuyên tâm xem gì đó không hề nhìn lên cô.
-Dạo chơi 1 lát,lâu rồi cũng quên hẵn đường phố ở đây,thì ra 5 năm lại đỗi khác nhiều như vậy._Nó cất bước vào trong phòng.Vừa nói vừa nhìn thái độ Dương Vĩ.
-Muốn đi thì nói tôi đưa cô đi._Nhàn nhạt lên tiếng,cũng không hề nhìn lên nó.
Dọa người sao/
Đột nhiên lại xem nó như trẻ không biết đường đi sẽ lạc vậy,hắn là muốn trói buộc tất cà tự do.:-Tôi không phải trẻ con cần dẫn đường,anh cũng có nhiều việc,tôi không nên phiền anh.
Hắn ngừng họat động lại,đưa mắt nhìn lên nó,thu lại anh nhìn sắc bén.:-Gặp rồi sao?
Kinh người.
Lại bị hắn làm giật mình,ý tứ hắn là có ý gì.Tháong vài giây nó nhận ra ngay,theo hắn lâu vậy cũng không phải ngốc ma không hiễu,nó chán nản gật đầu,chẵng có tư vị gì trong câu nói:-Ừm.chỉ là vô tình gặp qua.
Lập tức đôi mắt kia phản phất chút không vừa ý,hắn sao không nhận ra động tâm cô gái này đang chê giấu,anh mắt kia đã phản bội lời nói kia.Hắn đứng lên,bước gần nó,quấn qua eo nó,đặt chiếc càm trên cỗ Nguyệt Hàm.Khiến cô có hcút lạnh run.Không sai như dự đáon âm thanh này liền phát ra rất độc:-Đừng ảo tưỡng những thứ không có khả năng,sống đúng vị trị bên cạnh tôi đi.Còn muốn có ý nghĩ khác thì….
Hắn ra vẻ ma mị,hoặc dụ,nó không chịu được câu đầy hàm ý này nữa,ngay lập tức cắt ngang:-Không cần nói nữa,tôi biết rõ,tôi 1 chút động tâm cũng không có.
Càng ôm eo nó càng chặt,hắn thu lại khí tà ám,nhu nhu nói:-Ngày mai đến CEO,tôi sẽ cho cô 1 chút thú vị._Giống như hài lòng câu nói vừa rồi của nó,hắn liền nghĩ sẽ thưỡng cho nó 1 món quà nhỏ.Mê luyến sau gáy nó,hít lấy hương thơm kia,Nguyệt bất giác run lên 1 rợn sóng.
-Em xem…am lại dụ tình tôi._Lời nói đưa tình,luyến ái rõ là hắn đang phát tình.
Cảm nhận hơi nóng phía sau ngày càng tăng,Nguyệt hàm hít lấy 1 hơi.Nhạt giọng:-Lão đại.
-Tôi lại rất muốn em.Bây giờ…_Dương vĩ dùng đôi tay cứng cáp đẫy xuống dưới đáy quần nó,bóp thật nhẹ,
-Ưm.._nó bị kích thích phát ra tiếng,bị hơi thở và cô thể kia bủa vây,nó lại trở nên mền nhũng đi.
Lại bốp vào mật đạo nó,nhưng này ngang tàn hơn,1 tay kia còn lại xoa bốp thêm bầu ngực trái.Thầun thục nắn xoa trên dưới.
---Ưm..ưm—nó không chịu nỗi trò khích tình này,cảm gáic người lâng lâng,hắn quá bá đạo.
Chiếc áo kháoc ngàoi bị hắn lấy ra từ lúc nào,không đủ càm giác,hắn lướt tay vào da thịt bên trong,mềm mịn khiến hắn phát hỏa.
Hắn đẩy nó xuống bàn,nữa thân thể nó bị đặt trên chiếc bàn kiến lạnh lẽo,nhưng hơi ấm phía trên làm cở thể như chịu hai nhiệt độ nóng lạnh.Đường cong cơ thể rất tuyệt.
-Nguyệt Hàm…_Hắm vừa thử thách cơ thể cô,vừa lưu luyến gọi tên cô,trông như 1 người chồng cùng vợ ân ái thật vậy.
Cảm giác này thật làm nó hít thở không thông,âm thanh hắn quá mê tình đi,cô thể rắn chắc của hắn,làm nó rơi vào bẫy từ lúc nào.
-Em không ngoan thì tôi sẽ phạt em._Phát ra 1 câu chẳng liên quan gì hàon cảnh,nhưng rõ rang hành động hắn cứ như đang kìm nén cái gì đó.