-Xin lỗi tôi..tôi…_Thư kí cỗ ngượng ngùng ấp úng.khép nép ngục đầu xuống.Vừa mới thét kinh khi thấy cảnh tưỡng không mấy trong sáng.
Chẵng may bị người ngaòi bắt gặp nó giựt mình mặt ngượng chín,cảm thấy thật ô nhục,đẫy người hắn ra,quay lưng vào nhà vệ sinh.
-Tôi thế này cô đến tận đây…_Hắn vẫnkhông chút biễu cảm,phô cái vẻ chẵng có chuyện gì lớn cả,còn pha chút cợt nhã nhìn thân hình Thư kí cỗ nhếch môi.
-À..tôi có việc quan trọng cần nói với Dương Tổng,nhưng điên thọai ngài mãi không được,mạng phép đến tận đây làm phiền giờ này.Khồng ngờ…à.._Nói đến đây lại bầy ra vẻ vô tội cuối mặt:---Xin lỗi …
Hắn chiễm chệ ngồi ngã vào ghế,lạnh thì vẫn lạnh,nhưng ánh nhìn ma quái của hắn chiếu lên người Thư kí cỗ đang rụt rè kia không dời đi,nhạt giọng:-Việc gì trọng đại,khiến 1 cô thư kí nghiêm túc như cô lại phá hủy luật lệ đêm khuya thế nào chạy tới tận nhà tôi vậy._Nheo mắt dò xét như đoán ra ý nghĩ của cô gái đối diện mình,khoe môi có chút cong.
-A.._ra vẻ sực nhớ,Thư kí Cổ làm vẻ nghiêm trọng:-Bên Tống thị hình như đang ngấm ngầm trở quẻ,chuyện là lúc chiều tối này,tôi gặp được Sơ Nha Giám đốc bộ phận tiếp thị bên Tống thị cùng với người của Tập Đàon S đi cùng nhau,bọn họ trong rất vui vẻ,tôi còn nhìn lén thấy bản hợp đồng.Theo như dự đóan,sáng mai bọn họ sẽ làm chúng ta không kịp trở tay.
Nói một hơi ra đầu đuôi,cô rất nghiêm túc và không dời đi gương mặt tuấn tú kia,xem xét thái độ.Nhưng từ đầu đến đôi,cái nhướng mày cũng chẵng lấy 1 cái.
Hít 1 hơi thật mạnh cô nói tiếp:-Tống Thị đã hẹn sáng mai đến kí hợp đồng dư án mở khu Thương mai lớn với chúng ta,vậy mà sau lưng lại đi hợp tác với Công Ty S,đây là 1 công ty mới phát triển,cần rất nhiều sự trợ giúp hợp tác của các công ty khác.Công ty này cũng đang nhấm vào CEO để vươn lên,ngoài mặt là ngước sông không phạm tới giếng,mặt khác lại cạnh tranh .Mưu đồ bọn họ rất rõ ràng.
-Chỉ vậy.._Buông 1 câu tùy ý,như kiễu đã biết rồi,chẵng có gì lớn.hắn ngã người nằm ra.
Thư kí cỗ hơi khó chịu,rốt cuộc người đàn ông này có chú tâm nghe hay không,việc này mà hắn lại dùng thái độ dửng dưng được.
Lúc này Nguyệt Hàm,chầm chậm bước ra,dáng vẻ tự nhiên hơn lúc đầu bối rối,ánh mắt sắc bén nhìn người phụ nữ kia.
-Cô là thư kí Cỗ_Nó bước đến thể hiện chút lịch sự chào hỏi,muốn phá đi bầu không khí kẻ nói người im kia.Cũng không nên để cô gái này đứng chết trân ở đây.Cũng làm như tình huống dỡ khóc lúc nãy như chưa xảy ra,rất tự nhiên.
Đôi mắt kia liếc ngang qua,dù đeo gọng kính vẫn không qua khỏi con mắt của Nguyệt Hàm.Cô ta cười nhưng mặt vẫn ra dáng nghiêm trang,lãnh đạm giống như 1 người phụ nữ luôn sống nguyên tắc theo gia qui.-Vâng,chào cô,tôi là Cỗ Thiệu Mĩ.,hân hạnh quen biết cô_Giơ tay lên muốn bắt tay chào hỏi.
Kinh ngạc!
Mắt nó có chút lây động,giựt mình vì cái tên,nó đã nhìn ra người này là Thiệu Mĩ lúc nó quen biết ở nhà Thổ bên Mĩ,nhưng vẫn còn rất hoài nghi vì thân phận bây giờ,sắc thái,cách nói chuyện,trang phục,gọng kính trong tri thức,hoàn tòan không phù hợp với cái người cô biết.
Không ngờ cái tên thì không thay đỗi,nhưng thân phận lại khác xa,con người này khiến nó quá tò mò.
-Hình như…_Nó ra vẻ ngập ngừng như muốn nói,nheo mắt lại.
-Là chúng ta đã từng gặp nhau._Cỗ Thiệu Mĩ biết thâm ý trong mắt nó,không đợi nó phanh phui như kiễu cô đang che giấu bí mật,cô vẫn điềm nhiên nói ra.
-A--_Nó A 1 tiếng như đã rỏ đáp án,Cứ nghĩ cô ta sẽ che giấu sợ lộ ra thân phận trước đây,càng làm nó kinh ngạc hơn là cô ta thẳng thắng nói ra,không cho người ta nắm được thóp của mình.
-Cô thế nào thoát được nơi đó,hình như thân phận cô rất đặc biệt_Đã muốn phủ đầu trước thì nó chẵng ngại,cô ta không ngại che giấu quá khứ,thì nó cũng chẵng ngại muốn biết cớ sự.
Một cô gái yếu ớt,thanh mãnh trong tùy tiện khóac bô cánh mỏng khiêu dục đàn ông,vẻ mặt cam chịu số phận,nhìn rất đáng thương.Bây giờ cũng với cái tên đó,vẫn nét mặt đó,nhưng thần thái hòan tàon khác.đứng trước mặt nó tỏ ra lãnh đạm,nghiêm túc,nhìn rất nho nhã ra là 1 cô nàng học thức,được dạy lễ nghi phép tắc giáo dục tốt từ nhỏ.Ánh mắt lại rất sắc,cương nghị.
-Chuyện không như cô nghĩ,cô nên đơn giản hóa vấn đề.Tôi vốn là người như cô nhìn thấy bây giờ_Vẻ mặt rất bình tĩnh đối thọai,chẵng có chút sợ hay e ngại chuyện gì,giống kiễu “Cây ngay không sợ chết đứng”.
Nó tỏ ra hiễu ý tứ lời nói,gật gật đầu.Lại cảm thấy đề tài này nhàm chán,dây dưa cũng không moi được gì.Chuyển qua vấn đề khác:-Tôi lúc nãy có nghe chút ít chuyện cô nói.Liên quan đến Tống Thị thì xem ra tôi không thể làm lơ được rồi.
Cổ thiệu Mĩ liếc qua thân ảnh lớn kia đang thư thái,giống như đang xem trò vui nảy giờ,hắn im lặng đến phát ghét.Lướt qua 1 cái mặt trở về vị trí cũ đặt lên gương mặt đầy hoài nghi của Nguyệt Hàm.:-Tống Thị là đang có âm mưu,muốn chúng ta bị tổn thất không phải 1 số tiền lớn,mà hình như họ đang nhấm vào thứ khác.
Nguyệt hàm có chút dè chừng,con người này quá nhiều thứ khiến cô thắc mắc,cô ta đang nhìn ra được Tống thị muốn đối phó cái gì,không chỉ riêng CEO mà cả thế giới ngầm đằng sau.
-Vậy theo cô phải làm gì?_Một câu nói khác biệt bất chợt thốt ra,âm thanh nghe ra rất thú vị muốn biết câu trả lời.
Cổ Thiệu Mĩ im lặng,hơi mím môi,khỏang không lâu lại rành rọt trả lời:- Gậy ong đập lưng ong._Chiếu ra tia sắc bén,vẻ mặt lạnh toát.
-Được,mọi việc cô cứ giải quyết._Hắn ma mị,đường cong trên khoá mắt giản ra,tay rút trong túi áo hộp thuốc bằng inox trong rất đẹp,bật lên điếu thuốc,ngặm trong miệng,Nguyệt Hàm hiễu ý bật lữa châm ngòi cho hắn.Trong hắn không khác gì tên ma vương.
Sau khi Cổ Thiệu Mĩ rời đi,Nguyệt Hàm vẫn còn ngơ ngẫn suy tư về Cô gái này,im lặng khỏang rất lâu,trong không gian tối mịt,vẫn có hơi thở đều đều nhưng 1 âm thanh cũng không có.
Hắn lại không thích sự âm tĩnh này,cất giọng trầm thấp vừa đủ cho người con gái đang đứng suy tư kia giật mình tỉnh ra.:-Có phải rất tò mò không?
Đúng là giọng nói khiến người ta hòan hồn,nó mới chú ý ra vẫn còn người đàn ông này ở đây.Hắn là đang nói về cô Thư kí Cổ,nó gật đầu:-Tôi đã gặp cô ấy trong nhà thổ lần nhiệm vụ trước,hôm đó anh cũng có nơi đó,chẵng lẽ anh không nhìn thấy cô gái này.
-Có những thứ càng tò mò hiếu kì thì càng bất lợi cho bản thân.Nghe cô ta nói đi,nên đơn giản hóa vấn đề._Tỏ ra dị hoặc,hắn vốn là mờ ám ẫn ẫn ý ý,nhưng giờ cái bộ mặt như mọi thứ điều nắm trong bàn tay hắn hết rồi,khiến nó càng muốn biết nhiều hơn.Hắn rít 1 hơi cuối tàn thuốc,rồi bỏ vào cái gạt thuốc.Gương mặt tuấn mĩ lại rất mê hoặc.ném thêm cho nó 1 câu như khuyên như cảnh báo:-Biết quá nhiều thường không có kết cục tốt.Nên giả vờ được thì giả vờ,cái nên biết thì phải tỏ ra rất am hiễu.Cô ta ý là muốn cô hiễu đều đó.
Bất ngờ!
Hơi ngạc nhiên,mắt căng to,quá hàm ý,lời nói của hắn,khiến nó cần phải hỏi thêm 1 vấn đề:-Lão Đại,anh là đã biết trước.Người phụ nữ này không đơn giản.?
Hắn không trả lời câu hỏi,chỉ quắt tay bảo nó lại gần.Nó bước lại,theo cánh tay hắn chỉ bảo,nằm kế hắn trên salon dài.Hắn nhẹ nhành kéo nó vào trong người,cơ thể lo lớn cứng cỏi,mang đầy khí nóng khiến nó không ngừng thở ngấp,nơi đây quá an tòan thuận theo nó vùi vào ngực hắn như 1 thói quen không biết hình thành từ bao giờ.Hắn lúc naỳ mới trầm khan lên tiếng:-Tôi không biết,chỉ là em vừa nói tôi biết về cô ta thôi,người ta đã muốn em đừng tò mò quá thì em cũng đừng nên nhiều chuyện.
Trừng mắt.!
Nó ngẫn mặt lên nhìn gương mặt điềm nhiên phía trên,không khỏi thấy kinh hãi.Rõ ràng lời nói là đã nhìn thấu cái gì,nhưng cách nói ra thì lại rất đơn giản một câu chẵng biết gì về cô gái tên Thiệu Mĩ.Vốn không phải tính cách của hắn,hắn không thể không biết lai lịch cho người bên cạnh hắn,vì lọai người như Max là kẻ rất đa nghi,không dễ tin tưỡng ai trừ bản thân.Để 1 người lai lịch bất minh ở cạnh chẵng khác gì 1 quả bom nỗ chậm,chẵng biết khi nào trái bom phát nỗ,hủy diệt mình bất cứ lúc nào.
Nhưng một khi hắn đã như vậy,để mặt người kia bầy trò gì thì ắt hẳn hắn có ẩn ý khác.Theo như hắn bảo không tò mò,thì nó sẽ không tò mò.Đều giớ đáng chú tâm là Tống Hào,ngay mai cũng nên xem 1 chút món quá hắn muốn cho mình là gì,có chút hồi hợp,vừa bất giác dựa cả người vào cơ thể lớn ở trên lúc nào không hay biết.
Là cảm giác hoàn toàn tin tưỡng.
---Ưm…ưm…Á..nhẹ có được không._Dùng giọng nói mê luyến,ngọt như mật,thều thào kêu rên dưới thân thể hắn.
Hắn đem cả thứ cứng nóng đáng kiêu ngạo của mình đâm sâu vào mật đạo chắt nịt của nó,bị sự ẩm ướt và chặc chẽ bên trong làm cơ thể càng sục sôi.
Hắn càng phát ra khí dục mạnh liệt,cắn cỗ làm dấu như 1 kí hiệu đây là thứ hắn sỡ hữu Cái kẻ tên Tống A Vĩnh đó đừng hồng mơ tưỡng.Hắn thô bạo nắn bầu sữa căng mọng,dùng chất dịch trong miệng đưa lưỡi lưu luyến ngậm mút đầu ngực ửng hồng nhô cao kênh kiệu mời gọi kia.
Nõn nà,mìn màn.!
Làn da trong bong tối hiện lên như thứ ánh sáng phát quang,trơn bong,hắn hận không nuốt nó vào bụng mình.Siết nó chặc vào cơ thễ.
---Ưm..ư..ứ……aaa…đừng ngẹo_Trong cơn dục hỏa,nó không biết bản thân nói gì,chỉ biết cùng hắn kêu gào.Trong đầu lại nghĩ đến Cô gái tên Thiệu Mĩ tại sao đêm hôm lại dám đến tận đây,hắn và cô gái đó đã tới quan hệ nào,cảm giác chua chua lại bốc tỏa.
Hắn giờ này còn dùng những câu khiếm nhã này,làm nó càng bị đốt cháy,cả người vừa nóng vừa đó,ưỡn 1 đường cong nhô lên vặn vẹo.:--aA Aa…ư..ư…chịu..không được ..nữa.
Nơi mật đạo như bị chọc phá khồng cầm được nước mật cô đặc nóng ẩm tràn ra,nó run nhẹ,cảm gáic hắn đưa đến thật đến mức ngỡ ở thiên đàng tận hưỡng.
Hắn vẫn rất lì lợm,tay không ngừng nắn rồi xoa ,môi mơn trớn khắp da thịt trắng trơn ấy không tha.Mắt phát ra dục vọng quá mạnh bạo,Hắn quay người nó nằm sấp xuống.
Bước đầu lại bá đạo dùng ngón tay trêu ghẹo em nghêu bé nhỏ,rồi cáh xát cái mông tròn đẹp.
-Anh tên ma vương….đừng trêu tôi có được không ---Á..Ư..ư…
Chưa xong câu nói,nhịp thở khó khăn,lại bị hắn đâm xuyên thủng qua eo,người co thắt,từ đằng sau thật khiến người ta muốn chết đi.
-Cô mãi mãi ở bên trong tôi,cả thân thể cô,cả tâm hồn này cũng phải quấn chặt bên tôi…có biết không_âm thanh nữa mê nữa tỉnh,hắn bá đạo mang chút phong tình mê muội thốt ra,hông khồng đẩy tới.
Đây là lần đầu,hắn cùng 1 người cuồng khát đến như vậy,trước này cảm giác vui vẻ này chưa xuất hiện khi quan hệ với những người phụ nữ khác.Chỉ có thỏa mãn cơn tiết.
Nhưng khi tiếp xúc cơ thể này,1 cảm giác đó có thể gọi là gì “Hạnh phúc chăng?”
Không!
Hắn tự nói chỉ là cảm giác thú vị mới lạ.Không phải cảm giác gì khác.
Gạt bản thân,hắn mặc kệ lại hòa nhập vào cơ thể mền mại dưới thần này không biết bao lần trong 1 đêm.
Cơn cuồng phong qua đi,hắn ôm gọn nó vào người,nó mệt tới mức rả người,chân run run.
Ngủ đến trời sáng.
-A..muốn ngủ mà!_Thân ảnh nhỏ vùi mặt trong chăn,nhăn nhó nhưng mắt vẫn không hề lây động,bị 1 cánh tay vỗ vào mông phá đi giấc ngủ ngon lành.
-Em..còn không chịu thức._Âm thanh quen thuộc,nam tính đến nghẹt thở,Gương mặt đẹp như vị thần Phương Đông trỡ thành trêu cợt.
Tay thô lớn,vòng qua người nó xoa nắn bầu ngực tròn tròn còn đang ngủ nướng.
--Ư..—Chân mày nó càng lúc càng chau chặt,khó chịu hỡ híp mí mắt ra.:-Cái gì…thế?_Nhựa giọng ngáy ngủ,lấy tay gạt cái tay không yên phận ra.
Bị nó gạt tay,mặt hắn đanh lại,ấn người nó xuống,mạnh bạo kéo chăn thải qua 1 bên.Nhìn cái thân hình mềm mại đang lõa lồ mời gọi ăn sáng kia,hắn hít 1 hơi mạnh,bá đạo nói:-Là em chọc tôi trước.!
Dứt câu khom mặt xuống,cắn vào bầu ngực.
-Á—nó bật tỉnh,căng mắt ra.
Vẻ mặt đẹp trai đến sịt máu mủi kia,dù đang rất lạnh băng nhưng vẫn khiến nó ấm đến lạ,không khỏi bị quấy phá,còn bị hắn phanh phui da thịt trong ánh nắng,ngượng đến thúi mặt,nó đẫy người hắn ra,kéo chăn quấn vào người.
Cái chăn quấn theo người,nhưng vì bị nó lết thết kéo theo,chân không may đạp phải chăn.
---Úi..úi---
Vừa kịp hắn lớn người nên bước vài bước đã để nó gọn trong người,nó lại căng mắt ra hỏang hồn.Nó méo mặt,cười cười xuề xòa,nhìn cái người đàn ông phia trên :-Lão..đại..xin…lỗi…
Tay hắn đặt vào mông nó,còn 1 tay thì quấn qua lưng,nhưng do tay khá dài và lớn,còn khung người nó thì nhỏ nên chạm tới phần ngực,theo phản xạ của 1 người đàn ông thật thụ thìdĩ nhiên là bốp 1 cái.
---Á…tôi không thấy gì nha..cứ tiếp tục_Lạc Tư vừa mới bật cửa ra.Thấy ngay bức tranh hài hước này,liền cười sượng,giả vờ nín cười,mà ôm miệng.
--Á—Nguyệt hàm điên người,vừa thấy Lạc Tư bốc hỏa muốn độn thổ đi,nhấm mắt,nhăn mặt lại “Thôi xong đời mình rồi..aaa…có miếng đậu hủ thúi ở đây mình liền đập vào chết đi cho xong”
--BỐPP---
-Á..LÃO ĐẠI BÌNH TĨNH ĐÃ….
Thét lên Xong Lạc Tư bay ngay ra khỏi phòng,ôm đầu chảy máu thục mạng chạy.Chưa để Nguyệt Ham phản ứng.Max nhìn thấy ánh mắt Lạc Tư đang nhìn qua thân hình của Nguyệt Hàm,tức khắc cái gạt tàn thuốc trên bàn bay tới đầu Lạc Tư.Đã là Max thì bách phát bách trúng.
Ai bảo Lạc Tư dám nhìn thân thể Nguyệt Hàm,chọc hắn tức giận.Hắn nóng giận chỉ chó cái tàn gạt thuốc là may rồi.Có súng ở đó hắn chắc bắn nát 2 con mắt kia.
Nhìn xuống người con gái đang sượng sùng,không dám mở mặt ra.Hắn lạnh giọng trở lại:-Cho em 5phút,không xong thì khỏi cần hít thở nữa.
Ôm người nó vào phòng tắm,thảy nó xuống bồn.Mở vòi nước bắn vào người nó.
-Ấy..không cần,tôi tự làm._Có phần bị hắn hỏang hồn,hắn là muốn tắm cho nó.Đã bị thế rồi con để hắn tắm cho,thế nào cái quần cũng không đủ để đội.
Thấy vẻ mặt của nó,Max đúng là rất hài lòng,nhưng lại không thể hiện ra sự vui thích đó,quay mặt đi.Bỏ nó lại trong phòng.
Nhưng vừa bước ra khỏi phòng,1 nụ cười lại nhóe lên rất đẹp.Một 1 cười rất tự nhiên xuất phát từ thích thú thật sự.Không pha sự lạnh lẽo hay chế giễu của người thường.
Lạc tư ôm trán,nhờ Phúc Hoàng băng lại vết thương.Vừa xuống máy bay chạy đến đây,thấy sự yên tĩnh quá mức,khiến anh tò mò lên tận ổ xem xét.Không ngờ ngaòi dự tính có cảnh còn hấp dẫn hơn cái công viên nước ngàoi kia.
-Ai mượn chú em không an phận_Phúc hoàng băng xong vết thuơng,cười cười nói.
-Này nhé,ai biết được họ đang làm trò khỉ gì.Lão đại ác thật,không nương tay chút nào_Nhăn nhó,sờ vào vết thương trên trán.
-Lão đại thật biết tạo thú vui tao nhã,sáng còn đóng phim Nhật mát mẽ,trên tay anh có em,em thì trong tay anh,thật làm cho chúng ta tủi chết con mẹ đi._Lạc tư dùng ngón tay hếch mũi,ra vẻ ganh tỵ,đầu óc thì hồi tưởng lại cảnh lúc nãy.
--CỐP—
--ÚI DA---_Lạc Tư bị 1 bàn tay đánh úp từ phia sao,nóng giận thét lên –TÊN NÀO ĐÁNH ÔNG---
-Bà đây_Nguyệt hàm trợn mắt,hất mặt lên.:-Bà đây sẽ đá cưng ra đảo khỉ,còn lắm mồm.
-Cô sung sướng rồi nhỉ,chẵng lẽ Lão đại hôm qua chưa đủ sức khiến cô hôm nay còn sức đánh người chăng_Mặc kệ nó làm mặg nặg mặt nhẹ,Lạc tư giở trò chết giễu,vuốt vuốt càm,nhìn lên nhìn xuống người nó.
--BỐp-
-Lại thằng nào đánh ông hả?_Điên tiết quay qua gằng lớn giọng.
BỊ THÊM 1 CÚ,CÁI SÚNG BỊ NÉM VÀO ĐẦU,LẦN NÀY LỰC KHÔNG MẠNH NẾU KHÔNG BỊ ĐÁNH BA LẦN 1 BUỖI SÁNG THẾ NÀY PHẢI ĐI CẤP CỨU COI CÓ XUẤT HUYẾT NÃO HAY KHÔNG RỒI.
-Lão..lão đại..à!_Vừa hun hăn quay qua coi hung thủ,tay thì ôm đầu,ngờ đâu thấy nguyên cái mặt lạnh như dãy núi băng sừng sững,bất chợt 1 cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng,Lạc tư nhỏ giọng.
Tia sắc bén chiếu lên Lạc Tư,cỗ họng “ực” 1 cái cái muốn mắt nghẹn.Khí lạnh ngày càng gần.
Đúng là nói xấu ai thì không nên nói ở ổ người đó,chẵng khác nào ném mình làm mồi cho thú dữ.
-Con mắt nào của cậu đã nhìn thấy.?_Vẫn là canh cách người con trai khác nhìn thấy người Nguyệt hàm,dù là có chăn che,nhưng phân nữa vẫn lộ ra.Trong lòng không giấu được sự ích kỉ nhỏ mọn.
-Con..mắt….gì..gì ạ?_Lạc Tư lấp bấp,cái mô tưa gì đang xảy ra,chẵng lẽ Max muốn lấy mạng mình a,chỉ là đùa thui mà,có cần nghiêm trọng vậy không.
Quần đen u ám trên gương mặt Max,mồ hồi Lạc Tư cũng muốn tóat ra.
Nguyệt Hàm mới đầu còn cười ha hả”Chết cưng rồi bưỡi ơi”,nhưng hình như vấn đề hơi bị căng,nhìn hắn cũng có chút lo ngại.
Phúc Hoàng liền giải vây:-Lạc Tư thông minh chút,nói xem lúc nãy trên phòng cậu thấy gì.Nếu không có thì giải oan cho mình đi,cậu còn giả ngây ra thì năm sau ngày này là đám giỗ cậu em đấy.
--A---
Có chút bật ra,là đã hiễu,cười giả lã,mặt như ngậm phải shit:-Lão đại,em thề là chưa nhìn thấy cái da trắng nõn của con khỉ đó đâu mà.
---Sặc----
Sau gáy Phúc Hoàng liền hiện ra 1 hình sọc đen cả con quạ đen bay qua kêu “Quạ..tới quá tới” =.=”!
Lạc Tư kinh người,bịt mồm lại,”Chết tiệt”nói cái kiễu này chẵng khác nào tự mình nói”Ông đây là nhìn hết sạch rồi”.Nhìn mặt Max càng lúc càng đen.Lạc Tư lùi ra từ từ,liệu có thoát được.
--Ế..từ từ nói đã…_Lạc từ phòng thế,lùi càng lúc càng.
Phúc Hoàng nhún vai,đành để mặc cho trời cứu vậy,ai bảo không chịu yên phận.Chọc phải Hổ cái chứ.
Vừa giớ lên đánh Lạc Tư ,Max giơ lên nắm tay Nguyệt Hàm lại.
Lạc Tư mừng rỡ,coi như tháot rồi:-Lão Đại à,biết là sẽ không bỏ mặc đàn em bị đánh chết đâu mà.!_Ngơ ngáo tếh nào lại như cún vẫy đuôi chạy tới sáp vào người Max,chẵng nhìn ra mặt Max đã đen xì từ lâu.
Phúc Hoàng lắc đầu,che mặt lại,không muốn nhìn thấy cãnh không nên thấy.
---bốpp--- hự
-what..happen?_Lạc Tư ôm bụng vừa đi Max đấm,mặt đỏ rần như muốn nôn ra hết mật.
-Tôi đang nghĩ là nên mốc mắt cậu,hay cắt của cậu đi.Tránh sau này tơ tưỡng những thứ không nên_Max ra vẻ đâm chiêu.
-Cắt đi_Nguyệt Hàm hườm hườm,liếc Lạc Tư nữa con mắt,ác độc lên tiếng,con ra vẻ tà ma.
=.=”!
“Cắt..cắt cái shit,con khỉ độc mồm”Lạc Tư tối mặt,cảm nhận “lão nhị” của mình dưới bụng đang kêu gào thãm thiết,1 hồi đau đớn làm trứng cũng thốn đi.
-Không…đừng..tôi có thấy gì đâu._Ra vẻ vô hại,nhìn qua Phúc hàong cầu cứu.
Vậy mà cái tên Phúc Hoàng dửng dưng làm lơ.
-Tới giờ đến CEO rồi.!Phúc Hoàng liền sức nhớ,lên tiếng nhắc nhở,cũng như muốn cứu anh em.
-Được,_Hắn gật đầu,rồi nhìn ra Lạc Tư sầm mặt:-Cậu ngay lập tức cỡi đồ.
-Sao…._Lạc Tư kinh sợ,trò quỷ gì phải cỡi đồ a.Nghĩ thế những lệnh thì phải làm.
Cơi ra hết con cái quần chip.Max lại nhìn tấhy Nguyệt hàm không dời ắmt đi,chẵng biết ngượng,hắn liền đanh mặt nhìn qua,lấy tay bịt mắt nó lại,nó liền cau nhàu.:-Gì thế..đang coi mà..anh bịt mắt cái gi?
-Em mở mắt ra xem,coi có móc mắt em ra không_Lạnh giọng,tay bịt mắt nó lại,kéo vào người.
-Cậu ra ngòai cỗng đứng đó,đến khi tôi trở lại!_Phán 1 câu như trời đấy quay cuồng.Hắn điềm nhêin 1 cách tĩnh bơ.
-Lão đại,đừng đùa thế chứ,thế này mà ra đường đứng thì…có nước đội bô lên đầu,hay đập đầu vào tường chết cho xông_Lạc Tư mếu máo,gương mặt điển trai như muốn chãy xệ,nghe như sét đấm thủng tai anh.
-Lúc tôi trở về không thấy cậu,thì đem chôn sống._Đúng là người ta nói lòng dạ đàn bà ích kỉ rất đáng sợ,nhưng đàn ông 1 khi đã ghen tuông ích kỉ thì còn tàn độc hơn.
Max tàon dùng những chiêu thức trừng phạt rợn người,chẵng cần phải gây thương tích đỗ máu,cũng làm cho người ta sợ nhớ đời.
-Cố lên chú em__Phúc hàong vỗ vai,coi như đã hết sức mình rồi.
--Này..này..đứng đi._Lạc Tư muốn khóc thét.
Nguyệt Hàm quay mặt lại,trề môi,lè lưỡi.Giơ ngón giữa lên kênh mặt với Lạc Tư”Fuck”.
Lạc Tư mặt chuyễn đội từ đỏ sang tím rồi trắng chạch cuối cùng là xanh như tàu là chuối.
------------------------------------------------
----Rầm---
Tiếng đập bàn.
-CÁC NGƯỜI làm như vậy là sao?-Tống Hào nóng giận,mặt vô cùng khó coi,nếp nhăn của trung niên cũng càng khít chặt.
Tất cả mọi người chĩ đanh mặt khom mặt xuống.
Trên bàn họp.
Duy chỉ có 3 người ra vẻ rất thoãi mái,mặt bình tĩnh nhìn người đàn ông trung niên kia nỗi giận.
-Ông Tống,có phải chúng tôi cần lời giải thích hay không đây?_Cổ Thiệu Mĩ nghiệm giọng lạnh nhạt.
-Giải thích.!_Tống hào nghiến răng.:-Nói thế ý gì,CEO đột ngột hủy hợp đồng,nói không kí là không kí,dự án trong 1 năm qua để các người đem ra làm trò đùa sao.Dương Tổng ngài thử nói xem,CEO là đang muốn gì,tôi không nghĩ Tập Đàon CEO lại mất uy tin như thế.
Dương Vĩ đan tay vào nhau đặt trên bàn,ánh mắt lạnh buốt,vẻ mặt uy thế kinh người,khiến ai cũng không dám nhìn thẳng.Dù Tống hào là bậc tiềm bối,nhưng thần thái của Dương vĩ làm ông ta e sợ mà mất đi phần khí chất.
-Nghe nói sáng nay báo đưa tin,cổ phiếu Công Ty S bị rớt đột ngột,có hay Ông Tống xem qua chưa?_Người lên tiếng thì cũng đã lên tiếng,âm thanh nghe không mặn không nhạt,nhưng lại khiến tất cả có phần giật mình.Nhất là nét mặt Tống hào càng không dễ coi chút nào.
Tất nhiên lão ta biết rõ,vừa đọc thấy trên báo,Công ty Thương Mại “S” bị rớt cổ phiếu,dự án dài hạn bị đình chỉ.Các công ty hợp tác với “S” điều bị đóng băng.Chỉ còn cảchchạy nhanh đến CEO kí hợp đồng dự án phát triển khu Thương mai Công nghiệp.
Hôm qua vừa hợp Tác với “S” phần nào cũng bị tổn thất,định sẽ khiến cho CEO không kịp trở tay,phá hủy giao dịch,làm Ceo điêu đứng vì đã bỏ ra số tiền lớn trong 1 năm qua cho bản kế họach.Không ngờ giữa chừng sinh chuyện.Cuối cùng người tổn thất gấp đôi lại là Tống Thị.
Giờ CEO lại chính thức trở mặt,chết đuối mà không có phao,thì chỉ còn chờ chết.
Nguyệt Hàm vốn không có thân phận gì đến đây,nhưng theo hắn dĩ nhiên cái ghế bên cạnh có thể ngồi,quan sát từ đầu đến cuối không khỏi sự hài lòng.Nhìn sắc mặt tái nhợt vì tức giận của Tống hào,1 phần nào hả dạ.
---Xin lỗi,Dương Tổng đang họp,Cậu Tống à không tếh vào!---_Cô gái quán lí tiếp tân cố nói,ngăn cản hành động của người đàn ông này,nhưng vẫn vô phương.
Bị tiếng nói nóng vội,ồn ào bên ngàoi.Mọi người có chút chú ý nhìn ra.
Cánh cửa vừa bật tự động mở.Người đàn ông khẳng khái,ngang nhiên bước vào.
Cô quản lí xinh đẹp cảm thấy không làm tròn trách nhệim,tỏ ra vô hại,nhìn Dương Tổng cuối đầu:-xin lỗi Dương Tưởng,là Cậu Tống 1 mực muốn vào trong,tôi không có cách ngăn lại.
Quét ra tia lạnh lùng,ngụ ý lui ra.
Cô quản lí tiếp tân cuối đầu rụt re lui ra ngaòi.
Ánh mắt tỏ ra khí chất ngông cuồng,Anh mang tư chất của 1 nam nhân trưởng thành,mặt đanh lại.Cái nhìn đầu tiên là chiếu lên thân ảnh bé nhỏ kia đang sững sờ nhìn anh.