Tình Mê Pháp Lan Tây

Chương 110



Sở Lăng đã đứng dậy, hơi do dự một chút:

“Cái kia….cái kia Sophia?”

Alex nói:

“Cô ấy tới phòng khách nghĩ ngơi rồi.”

Sở Lăng có chút do dự nói:

“Anh….anh muốn đi tìm cô ta sao?”

Alex không khỏi khiêu nhẹ mày kiếm, thắc mắc nhìn cậu.

Sở Lăng cơ hồ không dám ngẩng đầu lên đối diện với ánh mắt Alex, nói:

“Anh không phải…. đưa cô ta về để qua đêm sao?”

Alex lắc đầu khẽ cười một chút, xoay người đi tới:

“Lăng, Sophia chỉ ngủ lại đây một đêm thôi, em không cần khẩn trương như vậy.”

Sở Lăng ngẩng đầu liếc mắt nhìn anh:

“Nếu anh thật sự muốn đi tìm cô ta, làm sao tôi không khẩn trương cho được?”

Alex nhẹ nhàng ôm lấy cậu, buồn cười nói:

“Khẩn trương cái gì?”

Sở Lăng đẩy anh ra:

“Anh chắn chắn biết tôi khẩn trương vì cái gì.”

Alex có chút bất đắc dĩ nói:

“Lăng, trong lòng tôi chỉ có mình em thôi, là người duy nhất tôi yêu, vì sao em không chịu hoàn toàn tin tưởng tôi?”

Sở Lăng rầu rĩ nói:

“Nhưng anh hôn cô ta.”

Alex nói:

“Lăng, chỉ là phép lịch sự.”

Sở Lăng nhíu mày:

“Nhưng mà….anh muốn cùng cô ta lên giường, kia cũng là phép lịch sự hay sao?”

Alex không khỏi cười khẽ:

“Lăng, ai nói tôi muốn lên giường với cô ấy?”

Sở Lăng có chút mờ mịt lúng túng nhìn anh:

“Ray nói anh vì không kiềm nén được dục vọng nên đi tìm người khác.”

Alex nhìn cậu:

“Vì thế em ghen tỵ.”

Sở Lăng khẽ cắn môi, thành thật ngầm thừa nhận với anh.

Alex nhìn thấy vẻ mặt đáng yêu của cậu nhịn không được bật cười, đưa tay kéo cậu ôm vào lòng:

“Lăng, tôi với Sophia chỉ là bạn bè thôi, không có gì khác.”

Sở Lăng tựa vào trước ngực Alex, suy nghĩ lại một lần, cuối cùng hạ quyết tâm, cúi đầu nhỏ giọng nói:

“Alex, nếu….nếu anh quả thực nhịn không được, vậy ôm tôi đi.”

Alex ngẩn ra, thoáng buông Sở Lăng ra nhìn thẳng vào đôi tinh mâu:

“Lăng, em nói cái gì?”

Sở Lăng lại dựa vào ngực anh, gay gắt nói:

“Không nghe thì thôi, tôi không nói lần hai.”

Alex ngừng một chút, mới cúi đầu nói khẽ lên tai cậu:

“Lăng, tôi nghe thấy…. chỉ là không tin được.”

Alex quả thực không thể tin được, không thể tin mưu kế nhỏ này có thể thành công, cũng không dám tin Lăng thực sự nguyện ý cho mình.

Sở Lăng ôm chặt lấy Alex, mơ hồ khẽ thở dài một tiếng:

“Alex, tôi biết anh thật lòng yêu tôi, cũng biết anh đối với tôi rất tốt, tôi nghĩ….tôi không nên có nhiều yêu cầu với anh như vậy.”

Alex nâng cằm Sở Lăng lên, nửa mừng nửa lo nói:

“Lăng, em thực sự nguyện ý sao?”

Sở Lăng thở sâu, âm thầm lấy dũng khí, hai tay nắm lấy áo ngủ của Alex, nghiêng người hôn lên môi anh.

Alex nhất thời ngây ngốc không có phản ứng, Lăng chưa bao giờ chủ động hôn mình, đây là sự thật sao?

Sở Lăng hiển nhiên không dám hôn sâu, chỉ chạm vào môi Alex một chút rồi thối lui, đôi tinh mâu lấp lánh có chút xấu hổ nhìn anh.

Dục vọng trong nháy mắt như thủy triều càn quét, Alex liền ôm chặt Sở Lăng dùng sức hôn cậu, vừa cuồng nhiệt hôn vừa ôm lấy cậu đi tới bên giường, đặt cậu nằm xuống rồi thuận theo áp người lên.

Sở Lăng cố gắng áp xuống bản năng sợ hãi, liên tục nói với chính mình không cần sợ, bọn họ đã là người yêu chân chính, Alex chắc chắn sẽ không làm cậu tổn thương nữa….

Alex đã cởi áo cậu ra, tháo thắt lưng, vừa không ngừng hôn cậu vừa cởi quần áo, trong lúc tình ái nóng hừng hực như lửa vẫn mẫn cảm nhận ra ái nhân bên dưới tựa hồ có chút cứng ngắc, thậm chí còn có chút thất thần.

Alex lập tức ngẩng đầu lên, nhìn Sở Lăng đang nhắm chặt hai mắt, khẽ kêu:

“Lăng?”

Hàng mi dài khẽ run rẩy một chút, chậm rãi mở ra.

Alex nhìn thấy đôi tinh mâu không che dấu được sợ hãi, nhất thời đau lòng, nói:

“Lăng, nói cho tôi biết, em rất sợ sao?”

Sở Lăng do dự một chút, cuối cùng nhẹ nhàng gật đầu.

Alex cố gắng kiềm chế dục vọng đang dâng trào của mình, khẽ thở dài:

“Lăng, đối với ấn tượng ác liệt tôi từng lưu lại cho em, tôi thực xin lỗi. Nhưng xin em tin tưởng tôi, tôi tuyệt đối không làm em tổn thương nữa. Lăng, thả lỏng một chút, không cần căng thẳng như vậy, nếu không em sẽ rất đau.”

Sở Lăng cố gắng hít sâu vài lần, khẽ ủ rủ nói: “Tôi….tôi làm không được.”

Alex chăm chú nhìn cậu trong chốc lát, cố quên đi dục vọng đã trướng đến phát đau của mình, ôn nhu hôn lên môi cậu, thấp giọng trấn an:

“Lăng, đừng miễn cưỡng, nếu chút nữa cảm thấy khó chịu hoặc không muốn, lập tức nói cho tôi biết, bất cứ lúc nào em cũng có thể kêu ngừng lại, được không?”

Sở Lăng không khỏi khẽ thở ra, thân thể căng cứng cũng chậm rãi buông lỏng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.