Sở Lăng khẽ giương lên hàng lông mi dày xinh đẹp, liếc nhìn vật trong tay Alex, bổng nhiên vẻ
mặt có chút biến đổi, vật trong tay Alex chính là mảnh chip hướng dẫn
cuối cùng, là thứ cậu tìm đủ mọi cách đề có được, cũng là nỗi lo lắng
chưa hoàn thành nhiệm vụ của cậu khi bị bắt.
“Còn sáu quả tên lửa, tôi cũng đã cho người tiêu hủy.”
Sở Lăng không kiềm được ngước đôi mắt đen láy lên nhìn Alex, từ trong đôi mắt lạnh lùng vô thức toát ra sự nghi ngờ.
Alex nhẹ nhàng kéo tay Sở Lăng, sau đó đặt mảnh chip vào: “Hiện tại, tất cả chúng là của em.”
Sở Lăng do dự một chút, cuối cùng cầm lấy mảnh chip rút tay lại, lạnh lùng hỏi: “Tại sao?”
“Bởi vì em muốn. Bất luận em muốn thứ gì, tôi sẽ đưa cho em.”
Đôi mắt Sở Lăng vẫn tràn ngập hận ý, giọng nói toát ra vẻ châm chọc: “Bao gồm cả tự do sao?”
Alex chăm chú nhìn hắn: “Khi em giao tim mình cho tôi, khi em yêu tôi chính là lúc em được tự do.”
Đôi mắt Sở Lăng bừng bừng lửa giận, long lanh xinh đẹp như những vì sao đẹp nhất trên bầu trời đêm: “Chuyện này tuyệt đối không có khả năng.”
Alex nhìn vào đôi mắt tràn ngập thù hận của Sở Lăng, một lúc lâu sau mới nhẹ nhàng nói: “Tõi đã dự đoán trước, tôi dành thời gian cả đời mình để đợi đến ngày đó.”
Sở Lăng liếc mắt nhìn Alex, sau đó lạnh lùng quay mặt đi.
“Nếu em không muốn ra ngoài, tôi sẽ gọi người đem cơm vào phòng.”Alex im
lặng một chút sau đó đứng dậy xoay người đi về phía cửa.
Dừng ở
cửa, Alex quay đầu lại nhìn Sở Lăng, cậu vẫn típ tục nhìn về phía cửa sổ không thèm để ý đến anh. Alex chăm chú nhìn cậu: “Lăng, tên lửa khí độc này trị giá một trăm triệu đô la, thế nhưng với tôi mà nói, em là vô
giá.”
Trái tim Sở Lăng bất chợt nảy lên, vẻ mặt bên ngoài vẫn như trước không hề thay đổi, nhưng thực sự trong lòng cậu đang bị khuấy
động không có cách nào kiểm soát được, đến khi cậu bối rối quay đầu lại, thì Alex cũng đã rời khỏi phòng.
Alex dùng bữa tối cùng với Ray, sau đó trở lại phòng khách, bắt đầu trao đổi một số vụ giao dịch, lúc
này Nina bưng mâm cơm từ trên lầu đi xuống.
Alex ngẩng đầu hỏi: “Nina, em ấy ăn xong rồi à?”
“Thưa ngài, cậu ấy không ăn gì cả.”
Alex lướt mắt về phía khay cơm vẫn còn nguyên, nhíu mày.
Ray cười cười nói: “Alex, xem ra tiểu tình nhân của anh còn đang tức giận a.”
Alex liếc mắt cảnh cáo anh, sau đó xoay sang nói với Nina: “Đem xuống đi, chút nữa bưng lên một ly sữa.”
Nina cúi đầu đáp ứng sau đó xoay người rời khỏi phòng khách.
Sau khi Alex xử lý hết mọi việc thì đêm đã khuya, anh trở về phòng, vừa mở
cửa ra đã thấy Sở Lăng tựa đầu ở đầu giường mệt mỏi nhắm lại hai mắt,
nghe được tiếng chân mình thì lập tức cảnh giác mở mắt ngồi bật dậy.
Alex đi lại giường, nhìn thấy ly sữa Nina đặt đầu giường không hề được động
tới, anh nhíu mày ngồi xuống giường: “Lăng, sao không ăn gì?”
Sở Lăng lạnh lùng nhìn Alex, từ trong đôi mắt đen nháy toát ra vẻ đề phòng.
“Lăng, đừng tự hành hạ bản thân được không.” Alex vừa nói vừa vươn tay về phía cậu.
Sở Lăng lập tức lui về phía sau, trách khỏi bàn tay Alex, lạnh lùng: “Không liên quan đến anh.”
Bàn tay Alex lơ lửng trong không trung, không cách nào khác đành rút về: “Lăng, cơ thể em sao rồi? Còn đau nhức không?”
Sở Lăng đùng đùng nỗi giận, oán hận liếc mắt nhìn Alex sau đó lạnh lùng quay đầu, không muốn trả lời vấn đề xấu hổ này.
Alex nhìn cậu , thở dài: “Khuya rồi, nghĩ sớm một chút đi.” Nói xong, anh tự cởi bỏ tây trang, đi vào phòng tắm.
Sở Lăng thấy Alex vào phòng tắm, liền cố sức bước xuống giường, mặc dù chỗ tư mật còn đang đau âm ỉ, cơ thể lại không có một chút sức lực nào
nhưng cậu âm thầm thề rằng có chết cũng không tiếp nhận sự lăng nhục
kia.