Sau bữa tối, nhóm
người hầu nhanh nhẹn đem loại trà mà Alex đặt biệt căn dặn đi mua ra,
còn có chuối tiêu và quả thơm đặc sản của Đài Loan.
Ray hiếu kỳ
cầm ly trà lên hớp một ngụm, vị chát đắng lan trong miệng hoàn toàn bất
đồng với cafe làm anh lập tức nhăn mặt, ngậm trong miệng không biết nên
phun ra hay nuốt vào, giương mắt nhìn Sở Lăng thong thả nhấp nháp ly trà nóng, Alex cũng bưng chén lên thong thả uống, thỉnh thoảng lén nhìn
sang dò xét biểu tình của Sở Lăng.
Ray khó khăn nuốt xuống ngụm nước trà trong miệng, sau đó vội vàng kêu lên: “Nina, đem cafe ra cho tôi.”
Nina còn chưa kịp đáp ứng, Alex đã ngẩng đầu nói: “Ray, anh nên đi trở về phòng, lát nữa Nina sẽ đem cafe lên.”
Ray biết Alex vì muốn ở riêng một chỗ với Sở Lăng nên mới đuổi mình đi,
liền nhún vai: “Được rồi, dù sao tôi cũng có việc cần tìm Arthur.” Đứng
dậy nói: “Ngủ ngon Alex. Ngủ ngon Jason.”
Sở Lăng là từ đặc
quyền, chỉ có Alex mới có quyền xưng hô thân mật với cậu như vậy, những
người khác chỉ biết mỗi tên Jason. Mặc dù Ray đã nghe Alex nói qua tên
thật của Sở Lăng, nhưng anh không hiểu tiếng Trung nên cảm thấy cái tên
kia cực kỳ khó phát âm, huống chi, anh cũng không muốn tranh giành đặc
quyền này với Alex, vì thế tốt nhất cứ gọi tên tiếng anh của cậu.
Alex cũng lên tiếng “Ngủ ngon”, chỉ có Sở Lăng vẫn lạnh lùng như trước không hề đáp lại.
Ray cũng không để ý tới biểu tình lạnh lùng của Sở Lăng, đứng lên rời khỏi bàn ăn bước ra ngoài.
Alex cố gắng bắt chuyện với Sở Lăng vài lần, nhưng Sở Lăng từ đầu đến cuối
không hề để ý đến, Alex cảm thấy có chút nhàm chán, đúng lúc này tiếng
chuông điện thoại chợt vang lên, anh bèn đặt ly trà xuống cầm điện thoại lên nghe máy.
Sở Lăng lạnh nhạt liếc mắt nhìn Alex, sau đó đứng
dậy rời khỏi phòng ăn, Alex vừa nghe điện thoại, vừa nhìn theo bóng Sở
Lăng rời khỏi, không hề ngăn cản cậu.
Sở Lăng bước vào đại sảnh,
đám vệ sĩ nhìn thấy cậu không kiềm được cảm thấy có chút kinh ngạc, đưa
mắt ngơ ngác nhìn nhau, không biết nên chào hỏi hay cần phải ngăn cản
hắn lại.
Ánh mắt Sở Lăng lạnh như băng khẽ quét một lượt bọn họ,
quay đầu nhìn cánh cửa đại sảnh, nếu Alex không giới hạn hành động của
cậu, cậu cũng nên nhân cơ hội này ra ngoài trang viên quan sát bố trí
bên ngoài một chút, nếu muốn trốn khỏi nơi này nhất định phải chuẩn bị
chu đáo, dù sao thì nơi này cũng cực kỳ nguy hiểm.
Sở Lăng suy
nghĩ một chút liền bước về phía cửa đại sảnh, đám vệ sĩ vội vàng bước
lên ngăn cản: “Ngài Jason, ngài không thể ra ngoài.”
Sở Lăng căn bản không thèm liếc mắt đến bọn họ, không hề dừng bước tiếp tục bước ra ngoài.
Vài tên vệ sĩ theo sát Sở Lăng lắp bắp nói: “Chậm đã, ngài…ngài muốn đi
đâu?” Bọn họ không dám quên mệnh lệnh tuyệt đối không được tổn thương
người này của Boss, vì thế ai cũng không dám thò tay ngăn cản cậu, nhưng cũng không thể cứ để cậu đi ra ngoài như vậy, giống như làm gì cũng
không thỏa đáng, trong nhất thời lo lắng không biết nên nói gì.
Sở Lăng còn chưa đi tới cửa chính, bỗng nhiên có hai cô gái tóc vàng đi
đến, trực diện nhìn Sở Lăng, các cô ban đầu có chút sợ run, nhưng lập
tức nhận ra nam nhân Phương Đông anh tuấn này đúng là tên tù nhân từng
nhìn thấy trong phòng Alex, lúc ấy cậu đang bị trói trên giường cho nên
cũng không nhìn kĩ, lúc này đối diện với cậu mới kinh ngạc nhận ra trên
đời này quả thật có nam nhân có vẻ đẹp còn tinh tế hoàn mỹ hơn cả nữ
nhân, nhất là đôi mắt đen như hai viên hắc bảo thạch xinh đẹp trong suốt long lanh như nước đủ khiến cho bất cứ nữ nhân nào đối mặt với nó đều
cảm thấy vô cùng thua kém, nhưng khí chất tinh khiết lạnh lùng kia lại
khiến cậu không hề có chút thần thái nữ nhân, ngược lại tràn ngập vẻ anh khí tàn khốc.
Hai cô gái liền nghiến răng nghiến lợi đem vẻ mặt
tràn ngập hận ý bước tới trước ngăn cản Sở Lăng, cô nàng mặc váy ngắn
bên trái khẽ nhíu mày liễu: “Đây không phải là tên tù nhân Alex bắt về
sao?”
Người mặc váy âu phục trễ ngực bên cạnh cũng lên tiếng: “Mày chính là Jason?”
“Nghe nói Alex vì mê luyến mày mà không giết, thật không?”
“Nghe nói là anh ấy ép buộc mày, bất quá với điều kiện của Alex, tùy ý vẫy
tay một cái cũng không biết có bao nhiêu nữ nhân tình nguyện bò lên
giường của anh ấy, làm gì có chuyện dùng sức mạnh với ai? Tao xem ra
chính vì mày sợ chết mới không biết xấu hổ chủ động quyến rũ Alex đúng
không?
“Không phải Alex thực sự thượng mày rồi đi? Sở thích của anh ta từ lúc nào lại trở nên kém như vậy?”
“Kỹ thuật trên giường của Alex quả thực rất tuyệt, lúc anh ấy chơi mày có
phải cũng khiến cho mày cảm thấy vô cùng sung sướng không?”
“Đúng là không biết xấu hổ!
“Thật khiến người ta mắc ói!”
Hai cô gái ngươi một câu ta một câu, thay phiên nhau chỉ trích Sở Lăng bằng những từ ngữ chửi rủa hết sức độc ác, khuôn mặt xinh đẹp bởi vì ghen tỵ bắt đầu vặn vẹo vô cùng xấu xí, tưởng như hận đến mức không thể đem tên cướp đi hết sự chú ý của Alex ra mà tàn nhẫn bóp chết hoặc cắn chết.
Hai tay Sở Lăng thả lỏng bên người đã muốn nắm chặt thành quyền, hơn nữa
còn có chút phát run, con ngươi đen tràn ngập phẫn nộ, gương mặt cũng
trở nên tái nhợt, cậu chưa từng bị ai nhục mạ như vậy, nhưng đồng thời
cũng chưa bao giờ cảm thấy xấu hổ như vậy.