Sở Lăng chìm đắm
trong nụ hôn kịch liệt của Alex tới mức hít thở không thông, không tự
giác nắm lấy vạt áo anh, cảm giác muốn xụi lơ tựa vào lồng ngực rắn
chắc, một tia lí trí còn sót lại trong đầu cố gắng vùng vẫy cảnh báo
chính mình không thể cứ chìm đắm như vậy, tuyệt đối không thể…
Alex cuối cùng cũng buông Sở Lăng sắp nghẹt thở ra, dời môi hôn lên hai gò
má và lỗ tai, dùng âm thanh khàn khàn mị hoặc nói bên tai cậu: “Lăng,
đêm nay tôi muốn ở lại, tôi quả thực rất nhớ em, tôi muốn em, muốn đến
mức sắp phát điên. Lăng, đồng ý đi, đừng đuổi tôi nữa, được không?”
Sở Lăng mơ mơ màng màng tựa vào lồng ngực Alex, bỗng nhiên cảm thấy bàn
tay Alex đã vói vào bên trong quần áo chạm vào da thịt, đầu óc cậu lập
tức minh mẫn lại, không khỏi cả kinh, đồng thời cũng cảm nhận được bàn
tay Alex đã tuột xuống hông, âm mưu muốn cỡi bỏ thắt lưng của cậu.
Sở Lăng dùng hết toàn lực đẩy mạnh Alex ra, vội vàng thối lui về sau, theo bản năng chụp lấy vạt áo mình, sợ hãi nhìn anh, liên tục lắc đầu. Tuy
rằng cậu đã hiểu rõ trái tim mình, nhưng cậu không có cách nào quên được nỗi thống khổ ngày đó, bị Alex xâm phạm đau đớn vô cùng tới mức cậu
muốn ngất đi, cho dù hiện tại đã yêu thương Alex, nhưng không có biện
pháp tha thứ cho anh, cũng tuyệt đối không muốn tiếp nhận một lần nữa.
Sở Lăng sợ hãi thối lui tới tận cửa sổ, nhìn Alex đang chậm rãi tiến về
phía mình, căng thẳng khiến hắn không tự chủ thở hổn hển, con ngươi đen
trong suốt tràn ngập sợ hãi và cự tuyệt.
Alex nhẹ nhàng ôm lấy
cậu, cảm thấy thân thể cậu đang cứng đờ, bất giác lại hối hận chính mình quá thô bạo tạo thành ấn tượng ác liệt với cậu. Anh nhẹ nhàng kéo chặt
Sở Lăng vào lòng, đau đớn cảm nhận được sự run rẩy của cậu, ôn nhu nói:
“Lăng, xin em tin tưởng tôi một lần được không? Tin tôi thật lòng yêu
em, tin tôi sẽ không tổn thương em, tin tưởng tôi, được không?”
Sở Lăng trong lòng Alex vẫn cứng ngắc thân thể, bất luận anh nói thế nào
cũng không thể trầm tĩnh lại, cuối cùng vẫn khàn khàn phát ra âm thanh
chống cự: “Không, buông ra.”
Alex âm thầm cười khổ một chút, đang muốn an ủi cậu, bổng nhiên nghe thấy âm thanh từ bộ đàm truyền ra, là
giọng của Ray: “Alex, Alex.”
Alex giật mình một chút, anh đã sớm
giao toàn bộ công việc làm ăn cho Ray xử lý, nếu không có chuyện quan
trọng, chắc chắn sẽ không gọi mình khuya như vậy.
Sở Lăng thừa dịp Alex đang do dự giãy ra khỏi ôm ấp của anh, né tránh ra phía xa.
Alex cũng phải tạm gác lại chuyện này, xoay người bước tới bàn cầm lấy bộ đàm: “Ray, có chuyện gì?”
Ray vội vàng nói: “Alex, phát hiện có người xâm nhập, hơn nữa tuyệt đối
không phải là người bình thường, nếu tôi đoán không sai, chính là người
của quân đội Mỹ. Chờ một chút… Arthur, tình huống thế nào?… Alex, tốt
nhất anh nên lập tức xuống nhìn xem.”
Alex bình tĩnh nói: “Tôi đã biết.”
Sở Lăng ở bên cạnh nghe hết đoạn đối thoại của hai người, cảm thấy rất
khiếp sợ, đây là chuyện gì? Cậu không phải đã báo cáo với tướng quân tên lửa khí độc đã được phá hủy, không cần phái thêm người tới đây rồi sao?
Alex quay đầu nhìn về phía Sở Lăng: “Lăng, xem ra em rất được tướng quân coi trọng, quả thực phái người tới cứu.”
Sở Lăng không biết nên làm gì cho phải, chỉ có thể sững sờ nhìn Aex đi về
phía cửa chuẩn bị tiến ra ngoài, dưới tình thế cấp bách vội vàng kêu
lên: “Alex…”
Alex quay đầu lại, Sở Lăng lại cứng họng, không biết nên mở miệng nói như thế nào.
Alex hiểu rõ mỉm cười nói: “Lăng, muốn theo tôi xuống dưới sao?”
Sở Lăng do dự nhăn mày kiếm, kiềm không được cụp làn mi xuống, không có trả lời.
Alex sủng nịch lắc đầu cười, một tay mở của phòng, một tay vươn về phía Sở Lăng: “Lăng, lại đây.”
Sở Lăng ngẩng đầu nhìn Alex, trên mặt vẫn còn biểu tình do dự như trước,
tựa hồ muốn đi lại nắm lấy tay anh lại có chút không muốn.
Alex vẫn duỗi tay như cũ: “Lăng, đi theo tôi, em có thể lập tức biết được có phải chiến hữu của em hay không.”
Sở Lăng âm thầm cắn răng thật chặt, cuối cùng cũng bước qua, Alex nắm lấy tay cậu, kéo ra khỏi phòng.