Andy đặt Sở Lăng nằm trên sô pha, đi tới phòng bếp rót cho cậu ly nước, đứng cạnh sô pha kêu:
“Jason, Jason, uống chút nước đi.”
Sở Lăng vô lực dựa vào sô pha, hơi mở mắt một chút, trong đôi tinh mâu
đang mơ màng loáng thoáng thấy một đôi mắt xanh biếc, lẩm bẩm kêu:
“Alex….”
Andy nhất thời cứng đờ người, nhìn chằm chằm Sở Lăng thật lâu, bàn tay cầm ly nước vì dùng sức quá mạnh có chút trắng bệch.
Một lúc lâu sau, Andy mới mở miệng nói:
“Jason, cậu thực sự yêu tên khốn đó sao?”
Sở Lăng đã sớm mệt mỏi tiếp tục nhắm mắt lại, cũng không hề nghe thấy Andy nói gì, đương nhiên cũng không trả lời.
Andy ngồi xuống bên cạnh cậu, cúi đầu nhìn cốc nước trong tay, khẽ thở dài:
“Jason, tôi yêu cậu suốt ba năm, nhưng vẫn luôn sợ hãi sẽ phá đi tình bạn giữa
chúng ta nên không hề nói ra. Nếu sớm biết cậu đồng ý tiếp nhận nam
nhân, tôi cũng không cần phải cố chịu đựng khổ sở như vậy?”
Andy đặt cốc nước lên bàn, quay đầu lại nhìn Sở Lăng đang mơ màng trên ghế:
“Nhưng vì sao yêu tên khốn đó? Chẳng lẽ cậu bị hại không đủ thê thảm hay sao?”
Sở Lăng nghiêng đầu dựa lên sô pha, căn bản không hề để ý tới Andy nói gì, hoặc cho dù có nghe thấy một chút, với tình trạng của cậu bây giờ cũng
không suy nghĩ được gì.
Cậu trước kia chưa bao giờ uống nhiều
rượu như vậy, rượu đang dần cắn nuốt ý thức của cậu, cậu cảm thấy rất
khó chịu, đầu óc rối loạn chỉ muốn nhanh chóng nằm xuống ngủ một giấc…. Ân, bên tai hình như có ai đó luôn miệng nói gì, bất quá nghe không rõ, cũng không biết là ai…..
Sở Lăng trong lúc nửa tỉnh nữa mê cảm
giác được có người đem mình ôm vào trong ngực, trên trán, trên chóp mũi
và gương mặt xuất hiện một cảm giác ôn nhu tựa hồ đang có ai hôn mình….
Di? Là Alex sao? Hình như không phải….bọn họ không phải đã xa nhau rồi sao?
A….đúng rồi, nhất định là đang nằm mơ….. ai…..chỉ vừa xa nhau hai ngày, sao cậu đã mơ thấy anh rồi? Xem ra mình còn yêu anh nhiều hơn mình tưởng….. bất quá nếu đã là mộng, thì cũng không cần do dự như vậy đi? Dù sao cũng
chỉ là mộng thôi, làm càn một chút cũng không có gì lo lắng a?
Sở Lăng mang theo suy nghĩ hỗn loạn như vậy, không hề phản kháng, làm môi
người kia rốt cuộc dời xuống môi cậu ôn nhu mút, cậu kiềm không được,
kêu khẽ:
“Alex….”
Đôi môi đang hôn hắn lập tức dứt ra, đôi tay đang ôm cũng có chút cứng đờ.
Sở Lăng cố gắng mở mắt, ánh mắt lờ mờ nhìn thấy đôi lam mâu đang tức
giận…. Di? Thật là kỳ quái, sao nằm mơ cũng nhìn thấy dáng vẻ tức giận
của Alex? Anh vì cái gì lại tức giận a?
Sở Lăng còn đang chậm
chạp suy nghĩ, cả người đột nhiên bị áp lên sô pha, một nụ hôn cuồng
nhiệt bất ngờ ập lên môi cậu, ra sức mút mạnh, một đôi tay cũng bắt đầu
vội vã vuốt ve cơ thể cậu….
Rốt cuộc Alex đã xảy ra chuyện gì? Sao ngay cả trong giấc mơ cũng vẫn thô bạo như vậy…..
Di? Không đúng, có cái gì đó không đúng…. nụ hôn của Alex có chút là lạ?
Cách mút vào, hương vị, còn có cảm giác, tất cả đều khác biệt, sao Alex
bỗng chốc lại biến hóa lớn như vậy? Quả thực thay đổi như một người hoàn toàn khác…. a….Alex chết tiệt, anh không thể nhẹ một chút sao? Ngắt cậu đau quá….
Đau? Nằm mơ sao có cảm giác đau? ?
Bản năng tự
vệ được huấn luyện nghiêm khắc của Sở Lăng trong nháy mắt bùng dậy ép
cậu rất nhanh tỉnh táo lại, cảm giác chếch choáng cũng bị mồ hôi lạnh
thổi bay quá nửa, trong đầu nhanh chóng xuất hiện hai suy nghĩ: thứ
nhất, cậu không phải đang mơ; thứ hai, người nằm trên người cậu không
phải Alex.
Sở Lăng mở to mắt, dùng sức đẩy người vẫn đang hôn mình ra một chút, không khỏi khiếp sợ không dám tin:
“Andy….”
Đôi lam mâu đang bén lửa của Andy nhìn cậu vài giây, lập tức ập xuống ôm
cậu tiếp tục nụ hôn điên cuồng, sờ soạng bắt đầu xé rách lớp quần áo.
Sở Lăng vừa vội lại giận, lập tức bắt đầu liều mạng giãy dụa, hét lên:
“Andy, anh rốt cuộc muốn làm gì?”
Andy không nói tiếng nào, chỉ càng dùng sức hôn cậu, đồng thời hai tay không hề do dự kéo quần áo cậu xuống.
Sở Lăng liên tục đấm đá thế nào cũng không thể đẩy Andy ra, tình thế cấp
bách liền đưa tay xuống bên hông tìm súng lục, nhưng trong lúc vội vàng
tìm thế nào cũng không thấy, bối rối tới mức quên đi chính mình hôm nay
đã giao trả lại súng, báo cáo và văn bản từ chức cũng đã nộp lên, mà
khẩu súng riêng của cậu bây giờ lại không mang trên người.