Tình Mệnh

Chương 26: C26: 22. Nàng



Hách Liên Mặc trông thấy Lâm Minh Dạ thân là trang nam tử, chưa kể còn là Thanh Long quốc tiên hoàng ở trước mặt mình khóc đến thảm, ngay cả y cũng không có nhẫn tâm đến nỗi không cảm thấy hắn ta cũng rất đáng thương. Không chỉ có mỗi nàng, mà hắn cũng đồng dạng rơi vào cảnh không thể cùng người mình yêu ở một chỗ. Đời này hắn cũng đã kiên nhẫn lâu rồi.

Mà muốn thoát ra khỏi bể thống khổ này, suy đi tính lại, cũng chỉ có một cách.

"Lâm Minh Dạ, nếu đã thấy đau khổ như vậy, chi bằng...ngươi quên nàng đi?"

Lâm Minh Dạ ngước mắt lên, ánh nhìn thất kinh hướng thẳng vào Hách Liên Mặc làm cho y cảm thấy có chút chột dạ. Hách Liên Mặc mím mím môi, không tự nhiên mà né đi cặp mắt tràn ngập câu hỏi của hắn.

"Nhảy xuống Vong Tình hồ, quên đi chấp niệm với nàng, lúc đó ngươi sẽ không còn vướng chân nàng, mà nàng cũng sẽ không cần lo nghĩ sẽ gặp lại ngươi. Như vậy là tốt nhất cho cả hai."

Hách Liên Mặc bất giác lại không muốn nhìn thấy gương mặt của Lâm Minh Dạ nữa, nên y lãnh đạm phất áo quay đi. Đúng rồi, quên đi, quên tất cả đi. Không phải con người thường sẽ chọn cách quên đi đau khổ để đổi lấy một đời vui vẻ sao? Đó chính là lí do mà Vong tình thuật tồn tại. Chỉ còn có nàng, muôn đời muôn kiếp phải gánh lấy đau thương, dù y có dùng tất cả dược phẩm hiếm thấy trên trần đời cũng không có cách nào để chữa lành một trái tim ứa máu. Y là thần y, vậy mà cũng chỉ có thể chữa cho thân thể của nàng, chứ không phải lòng nàng.

Phải, là do chính tâm tư ích kỉ của y. Y ghét tên Lâm Minh Dạ này, vì hắn ta mà nàng mới phải chịu đủ mọi thống khổ trên thế gian. Bởi vì hắn ta, nên cho dù thế nào đi chăng nữa, nàng cũng đều sẽ không bao giờ chịu nhìn thấu được lòng y. Một vị thần y trứ danh khắp mọi miền bốn phương như y, y thừa sức du ngoạn khắp nơi trong thiên hạ, nhưng vì cớ gì lại tự buộc chân mình lưu lại ở nơi này lâu đến như vậy? Vì cái gì mà khi chứng kiến thân ảnh tiều tuỵ của nàng, y lại cảm thấy phi thường đau lòng.

"...làm sao ta lại có thể đối xử như vậy với nàng được hả thần y?"

"Ngươi...nói gì?"_Hách Liên Mặc vẻ mặt không thể tin được mà quay lưng lại nhìn nam tử đang quỳ ở nơi kia.

Lâm Minh Dạ vô lực cười, hắn vuốt ngược mái tóc loà xoà rối mù của mình ra đằng sau, đôi mày kiếm nhíu chặt. Lệ sương trong mắt vẫn còn chưa tan đi, chỉ cần một giây còn nghĩ tới nàng, hắn sẽ không thể nào ngừng khóc.

Nhưng hắn cảm thấy may mắn, rằng mình vẫn còn có thể vì nàng mà rơi lệ, chứ không phải là điều ngược lại.

"Làm sao mà ta lại có thể khiến cho nàng phải chịu đựng một mình đây? Như vậy chẳng phải là quá ích kỷ, quá tàn nhẫn với nàng sao?"

Nàng đã tàn nhẫn với chính mình, vì thế hắn mới càng không có chuyện bỏ rơi nàng một mình ở nơi vực thẳm tăm tối đó.

Hắn chính là "Minh Dạ", ánh sáng giữa đêm tối, ánh sáng sẽ xua tan đi bóng tối vây quanh nàng, không để cho nàng cảm thấy cô độc.

"Thần y, ngươi cũng yêu nàng mà, vì sao lại không thể hiểu được điều ấy? Nếu đổi lại là ngươi, ngươi sẽ muốn quên nàng sao? Sẽ để nàng đơn độc nhớ đến một người không biết nàng ấy là ai sao?"

"Ta...!"

Hách Liên Mặc không nghĩ tới y lại dễ dàng bị nói trúng tim đen đến như vậy liền giận dữ quay ngoắt lại, theo bản năng cơ hồ muốn phản bác, nhưng đến cùng vẫn là không thể thốt ra được lời nào.

Lâm Minh Dạ nói đúng, và có lẽ chính vì hắn như thế nên mới có thể là người ở trong lòng nàng mà không phải là ai khác. Không phải Liên Mặc y. Tình yêu của hắn ta và của nàng chính là sự hi sinh, không ngại dâng hiến tất cả máu và hơi thở của mình chỉ để người kia được hạnh phúc, chứ không phải là loại ích kỷ và bồng bột như của Hách Liên Mặc.

Vì vậy nên họ mới cùng nhau lịch qua được 39 kiếp nạn lâu được đến thế.

Y thua rồi.

"...Ta hiểu rồi. Ta sẽ không xen vào chuyện của ngươi và nàng nữa." Khi nói ra những lời này, tâm của y tựa hồ đã chết đi một ít. Hắn vốn không có tư cách để chen ngang vào, như trước giờ y vẫn làm, đơn thuần chỉ là trị thương cho nàng, và đứng ở vị trí người ngoài cuộc mà quan sát.


"...Thần y, có thể...đây sẽ là lần cuối ngươi còn thấy ta ở đây."

Hách Liên Mặc ngước lên, trừng mắt nhìn Lâm Minh Dạ. "Ngươi là có ý gì? Ta tưởng ngươi về đây là để ở bên nàng?"

Lâm Minh Dạ chua xót, "Vốn ta đã tính như vậy,"

Hách Liên Mặc bỗng nhiên cảm thấy có gì đó không đúng ở trên người Lâm Minh Dạ, tưởng như...y phát sinh ảo giác, nhưng trông Lâm Minh Dạ không giống với bộ dạng của ngày thường, "nhưng sau chuyện này, ta nghĩ sẽ rời đi. Ta cũng không muốn khiến nàng đau khổ hơn hiện tại nữa."

"Ngươi...sẽ đi đâu?"_Lâm Minh Dạ vẫn còn hướng mặt xuống dưới đất nên đã không chú ý đến biểu cảm nghi hoặc của Hách Liên Mặc.

"Chắc là...dựng nhà ở dưới chân núi, xong nhận một vài đồ đệ vậy. Ta rời đi, nhưng vẫn sẽ ở đây dõi theo nàng. Ta không thể sống thiếu nàng."

Hách Liên Mặc nhìn đuổi theo bóng lưng của Lâm Minh Dạ lúc này đã đi gần khuất, trong lòng không khỏi tự vấn hiện tượng mới xảy ra vừa rồi.

Y, hình như đã thấy...trên đầu của Lâm Minh Dạ có một cặp sừng đen, cong và dài, thoắt ẩn thoắt hiện.

.
.

Có một thứ mà cả hai nam nhân gần gũi nhất với Nguyệt Tử Ly ngàn vạn lần cũng không thể nào lường trước được.

"Đừng tìm ta."

Đó là ba chữ cuối cùng, ba nét chữ đơn giản, dứt khoát và lạnh lùng, y hệt như tính cách của nàng, được để lại trên chiếc giường mà nàng đã nằm nghỉ.

Nguyệt Tử Ly cứ thế mà bốc hơi khỏi Bỉ Ngạn Cung, không có một manh mối hay là vết tích nào cho biết nàng đã đi đến cái nơi chỉ có ma quỷ biết là ở đâu. Hỏi cặp tỷ muội Bạch Sa Bạch Châu đều không biết, đến cả Mộc Nhi ảnh vệ của nàng còn lắc đầu chịu thua.

Vào lúc như thế này, nàng lại có thể đi đâu được cơ chứ?

Bỉ Ngạn Cung loạn thành một mảnh, những thủ hạ cấp cao đều được phái đi tìm người. Lâm Minh Dạ lẫn Hách Liên Mặc đều hoảng tới nỗi mỗi lần muốn bàn chuyện gì là cứ xảy ra xung đột, mãi một hồi sau mới có thể bình tĩnh lại mà giải quyết. Nàng bảo đừng tìm? Có bị sét đánh chết Lâm Minh Dạ cũng sẽ không chịu ngồi yên mà tuân theo cái mệnh lệnh đó của nàng. Hắn vốn nghĩ tới chuyện ẩn cư, nhưng xem ra chuyện này còn cần phải đợi một thời gian rồi.

.

.

Thường thì, hoàng cung của một quốc gia là nơi được canh giữ nghiêm ngặt nhất, ngay cả một con muỗi cũng khó có thể lọt qua được, và muốn ra, muốn vào nơi đó thì nhất định cần phải có giấy thông lệnh.

Nhưng, Lâm Minh Dạ này là ai chứ? Hắn mới không cần đường đường chính chính, quang minh chính đại gì đó đi qua cổng thành. Ma tu cửu cấp, hắn hiện tại chỉ xếp sau một tuyệt thế nữ tử. Thiếu gì cách để hắn lẻn vào nội cung một cách trơn tru đâu. Mà ở trong hoàng cung không thường có cao thủ tu luyện, nói tóm lại là không gì có đủ khả năng để cản trở hắn.


Lâm Minh Dạ ẩn thân mà vô tư đi bên cạnh một nhóm cung nam thái giám đang hàn thuyên chuyện thiên hạ. Hắn nghe ra chuyện ba vị công chúa đấu đá với nhau suốt mười mấy hai mấy năm mà tới tận bây giờ vẫn chưa chọn ra được thái nữ để truyền ngôi. Kể từ động tĩnh của Phượng Mẫn ở Thanh Long quốc ngày trước, hai vị công chúa còn lại đều không lúc nào để cho nàng ta sống dễ dàng.

"Hôm nay bầu trời thật trong lành, hoàng thượng chắc là sẽ có nhã hứng thưởng trà bên cạnh ao sen đấy."

"Huynh không định đến hầu hạ hoàng thượng sao?"

"Ao sen cách chỗ chúng ta khá xa, mà bên cạnh hoàng thượng chắc chắn không thiếu người hầu hạ. Hiếm có lắm huynh đệ ta mới được rảnh rỗi, đệ lại muốn tiếp tục làm việc sao?"

Lâm Minh Dạ nhướng mày, sau đó bỏ lại sau lưng đám nam nhân cười nói vui vẻ mà dùng khinh công nhảy lên mái nhà. Đảo mắt một vòng, hắn nhanh chóng bắt gặp hình ảnh của một nữ nhân mặc hắc bào thêu hình chim phượng hoàng bằng sợi tơ tằm nhuộm đỏ, tóc cài một bộ trâm phượng vàng đang ngồi dưới mái chòi hướng ra ao sen. Lâm Minh Dạ một đường phi tới, lúc đặt mũi chân xuống đất cũng phi thường nhẹ nhàng.

Nhìn ở khoảng cách gần, nữ nhân đó so với Nguyệt Tử Ly có 4 phần tương đồng, nhưng trên dung nhan đã có xuất hiện chút dấu vết của thời gian. Bao phủ xung quanh nàng là một tầng không khí vừa uy nghiêm nhưng lại không kém phần bình thản.

Nữ nhân phóng ánh mắt ra ngoài ngắm cảnh hoa và lá trôi nổi bồng bềnh trên mặt nước trong vắt, tay phải cầm chén trà còn bốc hơi nóng, giơ lên nửa đường bỗng nhiên lại đặt xuống, trên bàn đá cẩm thạch vọng ra một tiếng cạch lạnh lùng. Chỉ trong thoáng chốc, một nhóm nữ hộ vệ xông ra bao vây lấy Lâm Minh Dạ, nhưng đối mặt với ngần ấy mũi kiếm chĩa thẳng vào toàn là những yếu điểm trên người, hắn lại không hề có phản ứng gì gọi là kinh sợ, trái lại còn trấn định như thể sớm đã dự liệu trước được tình huống. 

Nữ nhân kia đưa ám hiệu, lúc này quân hộ vệ mới rút vũ khí và lui sang một bên. Nàng chỉ tay vào hắn, bảo lại gần.

Đó chính là Phượng Linh quốc đương kim nữ hoàng đế, Phượng Oanh.

"Thì ra ngươi chính là nam tử muội muội ta đã nhắc đến. Hạnh ngộ." Khoé môi hơi nhoẻn, Phượng Oanh quay đầu lại nhìn Lâm Minh Dạ, trong ánh mắt hiện lên vẻ tán thưởng. Một tuyệt sắc mĩ nam, phẩm vị của muội muội thật là không tồi chút nào.

"...Quả nhiên là nàng đã tới đây. Nàng đi đâu rồi?"

Đột nhập vào hoàng cung đã đành, ở trước mặt một quốc gia chi chủ lại còn không quỳ, câu đầu tiên xuất khẩu lại hỏi về một người khác, có cái bản lĩnh này cũng chỉ có Lâm Minh Dạ mà thôi.

"Ngươi có hỏi trẫm cũng vô dụng. Trẫm chưa từng nắm bắt được hành tung của con bé. Nó thích thì đến, không thích nữa thì nó lại đi thôi." Phượng Oanh nhún vai tỏ ý không biết, tay đặt xuống trước mặt hắn một chén trà được rót đầy. Nàng hỏi tiếp, "Nhưng ngươi không thắc mắc vì sao trẫm lại nhận thức ngươi hay sao?"

Lâm Minh Dạ nhẹ lắc đầu, hắn cầm chén trà đưa lên mũi khẽ ngửi, rồi nhấp vào một ngụm nhỏ. Là trà hoa sen, hương thơm nhàn nhạt, ngòn ngọt dễ đi vào lòng người. "Ta có thể không hiểu nàng, nhưng nàng sẽ hiểu ta. Nàng biết nơi đầu tiên ta tìm đến sẽ là ở đây, nên hẳn là bệ hạ đã nghe kể về ta không ít rồi."

Phượng Oanh nhướng mày, cảm thấy sự tình này rất thú vị "Ồ? Đúng là trẫm có nghe về ngươi, chỉ một chút thôi."

Lâm Minh Dạ đặt xuống bàn chén trà chưa vơi đi quá nửa, ánh mắt ủ rũ mà cố chấp một lần nữa hướng tới Phượng Oanh, "Bệ hạ thật sự không biết được nàng đi đâu sao?"

Phượng Oanh không trực tiếp đáp lại nghi vấn của hắn mà lại nhìn ra ngoài ngoại cảnh ao sen. Cơn gió thoảng qua khiến cho mặt nước và những đoá sen cùng bèo lá cùng lay động. Mặt trời không quá gay gắt, đủ để khiến cho khắp nơi trở nên tươi sáng hơn vốn có. 

"Không khí hôm nay quả thực rất đẹp, vừa hay lý tưởng để kể một vài câu chuyện nho nhỏ. Liệu ngươi có nguyện ý cùng trẫm đàm đạo?"

"Vậy tại hạ cung kính không bằng tuân mệnh."


Khoé mắt hằn vài nét chân chim mờ nhạt cùng khoé miệng khi cười lên thì đã xuất hiện râu rồng của Phượng Oanh càng chứng tỏ y đã không còn ở cái độ tuổi đẹp nhất của nữ nhân nữa. Người trong hoàng tộc không có nhiều cơ hội để tu luyện lên tầng cao hơn, nên hầu như tuổi thọ đều giống với người thường, nhan sắc cũng theo đó mà tàn phai theo năm tháng. Nghe nói nửa tháng sau sẽ là thọ yến thứ 43 của nữ đế, mà Nguyệt Tử Ly có lẽ là nhỏ hơn y đến trên dưới 10 tuổi. Nhưng vì đã là ma tôn nên nàng sẽ không bao giờ có thể già đi nữa. 

"Năm đó trẫm 11 tuổi, cũng là năm Tử Ly ra đời. Muội ấy, lúc vừa mới được sinh ra, trên trán đã có một vết bớt hình bỉ ngạn hoa. Không biết từ đâu ra, ở dưới mặt đất bên ngoài phòng hộ sinh lại mọc lên những cây hoa bỉ ngạn, nở rộ một cách bí ẩn.  Phượng Linh quốc từ cổ xưa có lưu lại một truyền thuyết, nói rằng Thánh nữ sinh ra với ấn ký bỉ ngạn trên trán sẽ bảo vệ bình an và mang đến hưng thịnh cho vùng đất của chim phượng hoàng. Ngay lập tức, muội ấy liền được phong cho danh hiệu Phượng hoàng Thánh nữ, lớn lên đến 9 tuổi sẽ phải trấn giữ rừng Bỉ Ngạn trên thượng đỉnh Thần Sơn. Trước đó, trong tẩm cung của muội ấy đều có bỉ ngạn hoa tự mọc lên. Hoa được ngắt xuống và đun chảy, và muội ấy phải uống nó đều đặn mỗi ngày mới có thể sống. Đúng sinh thần 9 tuổi của Tử Ly, bỉ ngạn không mọc nữa, và theo chỉ dẫn của truyền thuyết, nàng đến sống ở rừng Bỉ Ngạn, nơi có bạt ngàn là bỉ ngạn hoa nở quanh năm suốt tháng. Đó cũng chính là nguồn gốc Bỉ Ngạn Cung nổi danh giang hồ được hình thành."

Lâm Minh Dạ lặng lẽ và từ tốn thưởng trà, tai nghe vào không sót một chữ nào. Đây sẽ là lần đầu tiên hắn được nghe về chuyện của nàng, những câu chuyện mà nàng không bao giờ kể cho hắn. 

Phượng Oanh nghỉ một chút để nhấp một ngụm trà, rồi tiếp "Trước cái năm Tử Ly xuất cung, trong số các hoàng tự, trẫm và nàng có quan hệ tốt nhất. Ngươi tin được không, khi nàng 1 tuổi đã có thể nói, lại còn là thứ ngôn ngữ của một người trưởng thành. Trẫm ban đầu còn tưởng nàng là yêu ma quỷ quái, nên cũng như các tỷ muội đệ khác mà sợ hãi nàng. Nhưng nghĩ nàng ta không phải là không có lí do mà trở thành thánh nữ trong truyền thuyết, việc biết nói thành thạo khi chỉ mới là một tiểu oa nhi trở nên không có gì quá lạ thường, nên trẫm đã quyết định ở bên muội ta. Trẫm cho rằng ngươi đã quen với dáng vẻ thanh nhàn lãnh đạm của muội ấy, nhưng ngày xưa, muội ấy đã từng là một tiểu oa nóng nảy. Nàng hay than phiền đủ chuyện với trẫm, nàng chê nhũ mẫu ức hiếp người, nàng chê cái nôi của nàng quá nhỏ và cứng, làm cho nàng ngủ không ngon, đòi trẫm ngày hôm sau nhất định phải lôi hết đám người đó ra, hảo hảo dạy dỗ một phen. Ngươi thấy muội ấy có đáng yêu hay không?" Phượng Oanh nhớ lại những ký ức xưa cũ mà không nhịn được cười hiền, trong ánh mắt còn lấp lánh vẻ hoài niệm. 

Lâm Minh Dạ cũng cười, trong đầu tự mình tưởng tượng ra dáng vẻ của Nguyệt Tử Ly ngày bé trông như thế nào. Hoá ra nàng cũng đã có một tuổi thơ sống động đến vậy, chỉ là có một chút bất thường mà thôi.

"Chỉ tiếc, sau khi muội ấy lên núi, từ đó chúng ta bật vô âm tín. Trẫm ở lại hoàng cung chơi trò đấu đá vương quyền, cũng không biết nàng lớn lên như thế nào. Thoáng chốc, trong giang hồ xuất hiện cái địa phương gọi là Bỉ Ngạn Cung đại náo trật tự giới ma tu. Vừa nghe, trẫm liền biết đó là trò hay của muội tử. Con bé dù một thân một mình nhưng lại sống tốt như thế, lại còn gây dựng cho chính mình một thế lực đáng gờm. Mà quả thật là kể từ khi muội tử sinh ra, đất nước này không những yên bình mà càng lúc càng phồn vinh. Muội ấy chính là trân bảo do thánh thần gửi đến, trẫm tin là vậy."

"Quả đúng là như vậy." Lâm Minh Dạ gật đầu đồng tình. 

Kì lạ thay, khi cả thế gian này đều sẽ xanh mặt và trốn chạy khi trông thấy bóng dáng của nữ ma đầu Nguyệt Tử Ly xuất hiện, thì ở tại đây lại có hai con người thân phận thiên tử mà sẽ không tự chủ được nụ cười mỗi khi nhắc đến ma đầu đó trong cuộc chuyện trò của họ. 

"Nhưng là, trẫm vẫn có cảm giác con bé...nói như nào nhỉ, lúc nào cũng trông giống như là mất mát một thứ gì đó. Nó cũng chẳng còn tâm sự với trẫm cái gì nữa cả. Mấy ngày trước nó đến thỉnh an trẫm, nhưng nó toàn là kể chuyện của người khác thay vì chuyện của nó. Trẫm có chút bất an, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt của con bé khi nhắc tới một nam tử nào đó, trẫm liền yên lòng trở lại. Đó là lần đầu tiên trẫm được chứng kiến một biểu cảm vô cùng khác biệt của muội ấy. Trong đầu trẫm liền phán đoán ra được phần nào sự tình. Và trẫm nghĩ nam tử đó chính là ngươi. Nàng gọi ngươi là tiểu diệp tử. Ý tứ này, trẫm hiểu được. Còn ngươi?"

Khi nghe tới ba chữ tiểu diệp tử, Lâm Minh Dạ liền cảm thấy toàn thân trở nên lạnh ngắt. Hắn như muốn đáp lại Phượng Oanh, nhưng lời lại không thể nào thoát ra khỏi miệng. Hắn mím môi đến trắng bệch, mà trong đáy mắt lại xuất hiện ưu thương.

"...Trẫm cho rằng bản thân ngươi cũng hiểu. Trẫm không biết giữa hai người tồn tại khúc mắc gì. Nhưng trẫm biết, ngươi vẫn luôn là sự tồn tại hệ trọng trong lòng muội ấy. Chỉ là, lại không thể ở bên nhau."

Nhìn Lâm Minh Dạ trầm mặc không nói, Phượng Oanh nghĩ hắn nhất định là lại nhớ thương ái nhân mà khổ sở. Thấy giai nhân mĩ nam tử chực rơi lệ, đến nàng cũng sẽ không đành lòng mất.

"Ngươi có tin vào nhân duyên không?"

Lâm Minh Dạ bị hỏi một câu đột ngột làm hắn thôi không nhìn chằm chằm vào chén trà nữa mà ngước lên nhìn Phượng Oanh. 

Nhân duyên, à...

Hắn và nàng, chẳng phải cũng là từ hai cái chữ này mà ra hay sao?

"Nhân duyên, cũng là từ duyên nợ. Có nợ thì phải trả. Trả xong rồi lại nên nhân duyên. Đó là một vòng tuần hoàn theo chân từng kiếp người luân hồi. Ký ức ái tình lưu luyến không dứt sẽ hoá thành một đoá hoa bỉ ngạn nở dọc hai bên hoàng tuyền chi lộ. Cứ nghĩ tới truyền thuyết này, trẫm lại liên tưởng đến ấn ký trên trán của muội muội. Có thể, ở một kiếp nào đó, nàng đã gây ra một tội nghiệt, và rồi đã phải lấy nhân duyên của chính mình đem làm vật trao đổi."

Lâm Minh Dạ mở to mắt, không thể tin được Phượng Oanh vậy mà lại có thể tự mình đoán được gần khớp với sự thật. Không hổ danh là bậc quân chủ của Phượng Linh, hắn thật muốn mở miệng tán dương nàng, nhưng xét về thân phận hiện tại của hắn thì lại có chút không hợp lễ nghĩa. 

"Tuy vậy, trẫm lại không tin sự trừng phạt đó sẽ kéo dài dai dẳng. Bởi lẽ, sau tất cả những cấm đoán mà nàng phải hứng chịu, đến cùng nàng vẫn là lại coi trọng ngươi một lần nữa. Đó chính là cảm xúc mà nàng dành cho ngươi, đến cả thần tiên hay ma quỷ cũng không thể nào cản trở được. Thế nên, thống khổ này của hai người sẽ đi đến hồi kết thôi, không sớm thì muộn. Chỉ cần sự kiên trì, và vững tin."

Lâm Minh Dạ vẫn duy trì im lặng, đến một hồi sau đó mới lên tiếng, "Tại sao bệ hạ lại nói với ta những chuyện này?"

Phượng Oanh cười, là một nụ cười thiện chí. 

Lâm Minh Dạ đã từng là đế vương nên đương nhiên hiểu được, để ngồi lên ngai vàng chính là không dễ dàng, thậm chí là phải chấp nhận đánh mất đi bản ngã của chính mình, vứt bỏ đi con người xưa cũ đã từng hồn nhiên biết bao. Nụ cười của đế vương, liệu có mấy phần là thật lòng, hay đó chỉ là một bản tuyên cáo ban tội chết một cách thầm lặng? 

Nhưng ở trước mặt hắn đây, Phượng Oanh giống như không phải dùng thân phận đế vương để giao tiếp với hắn. 

Phượng Oanh của lúc này, chỉ đơn thuần là một tỷ tỷ yêu thương muội muội hết mực, và tôn trọng cả nam nhân của muội muội mình. 


"Đi tìm muội ấy về đi. Muội ta chỉ là đang buồn chán nên trốn nhà đi chơi một chút thôi."

Trốn nhà...? Khoé miệng của hắn giật giật. Nàng dù có buồn chán nên chạy đi chơi thì cũng không nên ghi cái mẩu giấy toát ra mùi thư tuyệt mệnh như thế kia chứ.

"Đa tạ bệ hạ đã chỉ điểm." Lâm Minh Dạ đứng dậy khỏi ghế và hướng Phượng Oanh chắp tay, sau đó gót chân toan xoay đi, thì giọng của nàng ta lại vang lên, khiến cho hắn khựng người lại trong một thoáng, "Tiên hoàng của Thanh Long quốc, thật là không giống như lời đồn chút nào."

Lâm Minh Dạ cũng không có quay người lại, mà đầu chỉ hơi ngoái lại một nửa, "Phượng Linh quốc nữ hoàng bệ hạ cũng thật không giống với đồn đại đâu."

Phượng Oanh nhìn thân ảnh của hắn chỉ trong chớp mắt đã biến mất, chính mình cũng bật cười.

"Nam tử cực phẩm như thế vậy mà lại không thể triệt để ăn vào bụng, muội muội ta rốt cuộc là phải nhẫn nhịn đến bực nào a..."

.

.

Đúng thế, Nguyệt Tử Ly nàng chỉ đơn thuần là muốn đi du ngoạn giải khuây mà thôi, nàng thật sự không có ý gì khác cả. Chỉ là, trong tâm có một chút rối rắm, nên nàng mới quyết định đi xa một chút. Chơi vui một chút, uống nhiều một chút, ăn nhiều một chút. Chỉ có như thế, nàng mới sẵn sàng để quay về với một cái đầu lạnh. Nàng là một phán quan, nếu như chính nàng còn không dứt khoát được với bản thân thì nàng sẽ không có tư cách để phán xét bất kì ai cả.


Trông nàng giống như một người tự do tự tại, muốn làm gì liền làm, muốn đi đâu liền đi. Nhưng trên thực tế, nàng lại bị cầm chân nhiều hơn là người khác vẫn tưởng.

Nguyệt Tử Ly chuyển kiếp vào đế vương gia của nữ tôn quốc. May mắn là nàng đã thiết lập mối quan hệ khá tốt với tỷ tỷ của mình và hoàn hảo né tránh được tranh chấp ngai vàng. Tuy nhiên, sứ mệnh của nàng với tư cách là một tinh linh bỉ ngạn, nàng đã phải trấn giữ Bỉ Ngạn Cung trên đỉnh Thần Sơn từ khi mới 9 tuổi.

Nàng chưa từng là một nữ hài tử bình thường như bao nữ hài tử khác trên thiên hạ này. Sinh ra đã sở hữu một phần kí ức của tiền kiếp, nên nàng từ rất sớm đã trưởng thành về mặt tâm hồn. Nàng được nuôi dưỡng bởi bỉ ngạn tinh hoa, và khi thể chất còn nhỏ, nếu thiếu đi chúng, nàng sẽ chết. Vì thế, nàng không thể xuất sơn quá lâu, cũng không thể đi đến địa phương nào quá xa.

Nguyệt Tử Ly vốn không hiểu được, vì sao mình lại phải tuân theo cái vận mệnh chết tiệt này. Nó khiến nàng đau, khiến nàng khổ, khiến nàng khóc, khiến nàng mất ăn mất ngủ. Nhưng nàng vẫn phải đứng dậy, và đi. Hình ảnh của nụ hoa bỉ ngạn ấn định ở giữa mi tâm không khác gì là một lời nguyền từ nơi khỉ ho cò gáy nào đó giáng xuống, mang đầy điềm xấu của tử thần. Nàng từng cố để xoá bỏ nó đi, nhưng nhận lại chỉ là máu tươi đỏ như chính loài hoa đó, chảy xuống dọc hai bên cánh mũi, và xót xa.

Bản thân nàng, nàng còn chưa có được nổi một giây phút nào hạnh phúc, thế thì tại sao nàng lại phải lên đường, đi đến một nơi xa xôi nào đó trên mảnh đất bạt ngàn này, và giúp cho một kẻ nào đó có được hạnh phúc? Nàng còn không biết cười là gì, nhưng ngày nào cũng sẽ phải giúp cho cả thiên hạ này quên đi bất hạnh và nở nụ cười. Lão thiên a, nếu như mọi chuyện này là do một tay lão ta sắp đặt thì, Nguyệt Tử Ly thề với lòng mình một ngày nào đó sẽ tự thân chạy tới trước mặt lão và bứt hết râu của lão đi cho bằng được.

Nhưng thì ra, sau tất cả, những bất hạnh này của nàng đều là do một mình một tay nàng gây ra, và một mình nàng phải gánh chịu lấy hậu quả.

Cũng đáng lắm. Nàng thôi không than phiền nữa. Nàng đáng phải chịu những thống khổ này.

Cái giá phải bỏ ra, quả nhiên đáng lắm.










A/N: ta còn nghĩ là sẽ không viết nổi chap này, ai dè cũng lết được đến 4k7 từ :v



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.