Năm đó ông Bình đi giảng dạy lớp đại học tại chức tại một tỉnh miền núi. Sợ vợ ở nhà buồn rầu vì chuyện chưa vô sinh mãi mà không có kết quả, nên cương quyết mang bà theo.
Hàng xóm cạnh nhà là đôi vợ chồng trẻ, cô vợ xinh đẹp non nớt bụng bầu vượt mặt, lúc nào cũng ríu rít như chim. Tuổi tác chênh lệch với ông bà Bình gần chục tuổi, nhưng tính tình hòa đồng vui vẻ dễ dàng kết thân với láng giềng. Lúc vui miệng, cô vợ nhỏ chẳng ngại ngùng mà kể họ bỏ trốn khỏi nhà. Gia đình từ mặt cũng không chia cắt được họ. Cô ngây thơ tíu tít:
- Không phải bây giờ em sống vẫn ổn đấy sao? Chúng em rất hạnh phúc. Con cũng sắp chào đời rồi. Khi nào ổn thỏa, chúng em sẽ cùng mang con về tạ tội với bố mẹ.
Sáng nào cô gái cũng hái rau dưa tự trồng mang sang biếu vợ chồng bà. Nụ cười cô lúc nào cũng rực rỡ như ánh mặt trời.
Hôm ấy là một ngày nắng gắt. Năm giờ chiều mà thời tiết vẫn còn nóng hầm hập.
Cô gái bụng đau âm ỉ sắp sinh, bồn chồn chờ chồng về. Nghe bảo, sinh con so thì không cần vội vàng vào bệnh viện, vì từ lúc đau cho đến lúc đẻ cũng rất lâu. Đã chuẩn bị tâm lý rồi nhưng không hiểu sao tâm trạng cô không yên, chỉ mong chồng nhanh chóng trở về đưa cô vào bệnh viện. Cơn đau không dồn dập, nhưng tim cô lại đập rất nhanh. Cô vỗ vỗ ngực mình, tự nói:
- Bình tĩnh, bình tĩnh. Anh ấy sẽ về ngay thôi.
Có hai người lạ mặt xuất hiện ở cửa, cô nhìn sang thấy chị hàng xóm đang đứng ngay hàng rào hái rau mồng tơi. An tâm một chút, cô ra mở cửa.
Họ không vào nhà, ái ngại nhìn bụng bầu của cô. Ngập ngừng nhưng cuối cùng vẫn nói. Tin tức rất xấu.
Chồng cô là công nhân xây dựng nhà máy thủy điện. Tai nạn lao động bất ngờ xảy ra, anh ấy rơi xuống thác, đã bị nước cuốn trôi mất tích.
Cô nghĩ là mình đang mơ. Cơn đau chắc chắn đã gây ra ảo giác này. Sáng nay anh ấy còn hôn bụng cô, hẹn sớm gặp con.
Cô ngã xuống, nước ối vỡ thấm ướt cả váy.
Bà Bình vô tình ngó sang, vội vàng lao qua. Ba người hợp sức mang cô nhập viện.
Cô gái trẻ sinh con nhanh lắm, cô dùng hết sức để em bé chào đời khỏe mạnh. Y tế ở miền núi không tốt, nếu cô không cố gắng, không ai giúp được mẹ con cô cả.
Nữ hộ sinh vui vẻ:
- Giỏi lắm cô gái, con gái em thật xinh đẹp.
Cô mỉm cười.
Ca sinh nở hoàn hảo, cô gái cũng không bị mất máu nhiều nhưng không hiểu vì sao người cô cứ lịm dần. Nữ hộ lý quay sang nói với bà Yến:
- Không sao đâu, cô ấy mệt cứ để cô ấy ngủ một lúc.
Bà Yến ôm bé gái đứng ngay sát giường. Cô gái mở mắt, quơ tay nắm lấy vạt áo bà. Cười bằng ánh mắt, nhưng một giọi lệ nóng hổi lại trào ra:
- Chăm sóc con gái hộ vợ chồng em. Anh ấy đến đón em rồi.
Cuộc sống con người đôi lúc như một con gió như thế. Đến rồi đi, nhanh đến ngỡ ngàng.
Thật kỳ lạ khi đôi vợ chồng đẹp đẽ và đáng yêu như thiên thần, thế mà ra đi không có một người thân nào tìm đến. Ông bà Bình là hàng xóm, mới quen vài tháng ngắn ngủi, đứng ra lo liệu hết việc mai táng. Bé gái chưa tròn tháng, ông Bình đã xin được việc về lại thành phố. Kể từ đây, em bé trở thành con gái của họ. Giấy tờ khai sinh cho cô với bố mẹ “ruột” là ông bà Bình cũng dễ dàng, như rõ ràng là thế.
Hai người đi công tác xa, ba người trở về. Ai cũng chúc mừng. Mừng cho hai người cố gắng nhiều năm, cuối cùng đã có con. Chắc mẩn, “do phong thủy”.
Cô con gái của họ xinh đẹp như thiên thần. Bà Yến không uống thuốc trị bệnh nữa. Cả nhà đầy ắp tiếng cười. Bảo Ngọc là bảo bối, là cuộc sống của họ.
Khi cô một tuổi, nụ cười lộ ra mấy chiếc răng sữa nhỏ xinh, miệng bập bẹ: “Pa pa pa pa”.
Khi cô hai tuổi, như một chú chim non chân bước chưa vững, nghiêng ngả chạy khắp xóm. Nhìn thấy cô hàng xóm mang thai, cũng xoa bụng mẹ: “Em bé, em bé”. Làm ông Bình cười ngất. Bà Yến đùa:
- Trong bụng mẹ không có em bé, chỉ có cơm thôi.
Bảo Ngọc chu cái mỏ nhọn hoắt, cãi:
- Hông phải cơm. Em bé mà. Em bé mà.
Thế mà thật, vài hôm sau bà Yến phát hiện mình có thai. Khi họ mong mỏi từng ngày thì không được, đến lúc không còn bận tâm nữa thì niềm vui lại đến bất ngờ. Bảo Thiên ra đời như thế. Dù nhỏ hơn Bảo Ngọc ba tuổi. lại không được yêu chiều bằng. Nhưng cậu chưa bao giờ lấy đó làm buồn, mà từ đó nảy sinh tâm lý bảo vệ chị gái. Bởi vì chị ấy là bảo bối của ba mẹ, thì cũng là bảo bối của cậu.
Chuyện xưa tưởng đã mãi được chôn vùi, không ngờ vô tình lại rơi vào tai Bảo Thiên, một cậu bé đang tuổi dậy thì, tâm sinh lý chưa vững vàng. Đã gây ra một mối tình đơn phương đầy ray rứt.
Kể từ hôm ấy, Bảo Thiên sôi nổi hẳn. Ở nhà ca hát líu lo, đến trường thì hào hứng cứ như uống phải chất kích thích. Tuy nhiên, cậu là người giữ được bí mật. Ngày đó, coi như cậu chưa từng nghe thấy gì.
Bảo Thiên bám đuôi chị gái trở lại. Lần này, mọi đối tượng vo ve bên cạnh chị đều bị cậu đánh bật (nghĩa đen) không còn manh giáp. Tuổi mới lớn sĩ diện, cũng không thể tố với Bảo Ngọc là họ bị thằng em trai, vắt mũi chưa sạch của cô đánh được.
Còn nữa, còn nữa, còn nữa.
Hành trình ngược đãi anh chàng đẹp trai, hai lúm đồng tiền sắp bắt đầu…..