Sáng, Bảo Ngọc mở tủ lấy quần áo đi làm thì thấy một hộp giấy to nằm trong đấy. Chắc chắn không phải của cô. Có lẽ vị nào đấy hôm qua quên đem về rồi. Cô lắc đầu,mỉm cười. Tò mò không biết anh đem gì sang nhà mình mà đóng có 1 thùng thế không biết. Cô mở hộp. Một tờ giấy nhắn với nét chữ của sếp tổng: “Vật hoàn chủ. Ký tên: Anh yêu em. Xxxxxx”.
Những gói quà to nhỏ nhiều kích cỡ được gói sặc sỡ đáng yêu nằm ngay ngắn. Hóa ra tất cả những gì mấy tháng nay anh nhờ cô lựa chọn tặng em gái, tặng bạn bè đều là mua cho cô. Hóa ra anh đã cố tiếp cận cô như vậy, nhưng cô ngây ngô chẳng hay biết. Nhưng điều làm cô kinh ngạc ơn cả là tấm ảnh của chính cô được lồng trong một khung hình tinh xảo. Cô của tuổi mười chín, hai mươi. Cô không ngờ mình lại có giây phút cười tỏa nắng như thế. Trên trán còn lấm tấm mồ hôi, quần sắn cao nhưng nụ cười thì rực rỡ. Hóa ra anh đã từng gặp cô ở cái tuổi cô xinh đẹp nhất. Bồi hồi nhớ lại năm tháng cũ. Ngày ấy, cô chưa từng yêu ai, chưa từng bị tổn thương, chưa hiểu sự đời. Cô rơi nước mắt. Nếu lúc ấy, anh tiếp cận cô, họ yêu nhau từ thửa ban sơ trong trắng ấy, thì cô giờ sẽ như thế nào? Họ có thể cùng nhau đi đến cuối con đường hay không? Đáng tiếc, quá khứ không thể thay đổi được. Nên hiện tại, dù có duyên gặp lại, cô biết, họ sẽ cũng chỉ lướt qua nhau.
Quá khứ của cô, thân thế của anh khiến tình yêu của họ, biết trước không có kết quả. Nhưng con người sinh ra vốn ích kỷ, phút chốc thì đã sao. Cô mặc kệ, vẫn sẽ đắm chìm trong cái phút chốc ấy.
Bảo Ngọc thở một hơi thật dài, sắp xếp lại những món quà, bỏ gọn gàng ngăn nắp trong thùng giấy, rồi dán kín lại.
Cô nhắn tin cho Quốc Thắng:
- Em yêu anh!
Đang thắt cà vạt thì nhận được tin nhắn. Anh nhìn ngây ngốc, rồi gửi lại cho cô biểu tượng trái tim, thật nhiều trái tim.
****
Dự án biệt thư ven sông của công ty cô đã mở bán. Bình thường phòng tiếp khách luôn vắng vẻ, cô tha hồ làm việc riêng cũng không bị ai phát hiện. Nhưng giờ thì người người ra vào tấp nập. Cô nhìn khách hàng mà cảm thán:
- Hóa ra Việt Nam, người giàu có cũng nhiều thế này. Sao lắm người có tiền vậy không biết.
Lan Phương kể, có đại gia mua một lúc năm căn. Là năm căn biệt thư đó. Dự án này vừa bắt đầu đóng cọc, làm móng thì tung bán. Ký hợp đồng đóng 30% giá trị căn nhà, sau đó đóng từng kỳ. Một năm rưỡi sau mới hoàn thiện, giao nhà. Nhưng ông khách này thì chủ động yêu cầu đóng luôn một lần, để được hưởng giá ưu đãi hơn. Haizz, người với người sao lại phân chia giai cấp rõ ràng đến thế. Mọi người bàn luận, chắc ổng mua cho 5 cô bồ. Mỗi người một căn, chứ 1 mình ổng, ở gì cho hết. Làm tất cả nữ tú trong công ty xôn xao, ước gì cô bồ đó là mình.
Trong một lần ngơ ngác ngắm nhìn các đại gia đang hồ hởi mua nhà, cô giật mình che mặt. Tình địch? Không đúng, là tình địch cũ. Cũng không phải, cô ta có biết cô đâu mà phải che mặt. Người tình của chồng cũ cô đi mua nhà. Nhưng người đàn ông đi cùng không phải là anh ta. Người đàn ông này đối lập hẳn với Hồng Phúc, anh ta rất lùn và nhỏ con. Thậm chí là lùn hơn cả cô gái kia. Hai người ôm ấp nhau, cười nói. Nụ cười của cô ta, vĩnh viễn cô không thể quên. Trông cô ta còn xinh đẹp hơn xưa, áo hai dây lộ ra nửa bộ ngực, liên tục lắc lư. Bảo Ngọc chặc lưỡi, không hiểu Hồng Phúc đang ở đâu giờ này.
Sau khi hai người khách ôm nhau đi khỏi phòng, cô ngoắc ngoắc Lan Phương lại hỏi thăm:
- Cô gái vừa đi ra đẹp quá nhỉ? Có mua nhà không?
- Chị hỏi khách hàng vừa rồi à? Gãi đúng chỗ ngứa của em nha.
Lan Phương sung sướng nói:
- Đang muốn tám chuyện này thì chị hỏi. Anh lùn lùn là khách quen của em, công tử con nhà đại gia nha. Mỗi lần quen bồ là tặng nhà. Cô bé đó nhỏ tuổi hơn cả em. Khuôn mặt chỉ đẹp hơn em có xíu, thân hình chỉ hấp dẫn hơn em có xíu, nhưng kiếm trai giỏi thế không biết. Giờ được tặng nhà rồi. Thiệt là ganh tị chết mất thôi. Sao em lấy chồng sớm thế làm gì, hu hu.
Hoàng Nhi không biết từ đâu xuất hiện:
- Lời nói đã được thu âm. Há há. Em yêu, chị đây muốn uống trà sữa chân trâu.
Thanh Hồng từ phòng sếp đi ra:
- Chuyện gì? Ai mời trà sữa zậy?
Hoàng Nhi mở đoạn ghi âm, giọng nữ cao lanh lảnh phát ra: “Thiệt là ganh tị chết mất thôi. Sao em lấy chồng sớm thế làm gì, hu hu”. Lan Phương với tay muốn tiêu hủy chứng cớ.
Hoàng Nhi, Bảo Ngọc và Thanh Hồng sung sướng cười. Trợ lý Hồng lên tiếng:
- Nhi, đừng ham lợi nhỏ. Trà sữa thì đáng bao nhiêu đâu. Em hẹn gặp chồng em Phương đi. Hai chị em mình, đứng ngoài cửa canh, điện thoại, ti vi, tủ lạnh cái gì bay ra là mình chộp mang về.
Nàng ta ngửa cổ lên trời cười ha ha:
- Giàu to rồi.
Lan Phương nhìn Bảo Ngọc tìm đồng minh:
- Người đẹp loli, cứu em, cứu em.
- Em an tâm, chị không ham ti vi, tủ lạnh nhà em đâu. Chị muốn ăn đồ nướng King BBQ.
- Ba người đều là ác ma.
Cô bé giả bộ chậm chậm nước mắt. Hai nàng còn lại gật gật đầu:
- King BBQ cũng được đó. Gọi luôn nhỏ Minh Hà. Con nó hơn một tuổi rồi mà nhỏ vẫn chưa chịu đi làm nhỉ? Sếp mình lâu lâu dễ tính dữ, đồng ý cho Minh Hà nghỉ không lương cả năm luôn.
- Hẹn gì thì hẹn đi, nhưng trừ hôm nay ra nha. Chiều nay tui xin về sớm, nhà có việc.
- Ok.
Quốc Thắng mở cửa đi ra, hội tạp nham nhanh chóng giải tán.
Bảo Ngọc cảm thán, vậy là chồng cũ của cô đã bị đá. Hi vọng anh ta không quá đau khổ. Tối nay cô có hẹn với sếp. Đang suy nghĩ lung tung thì điện thoại reo:
- Hôm nay về sớm một chút đi.
- Em đi bộ ra góc ngã tư, anh đón em ở đó nhé.
- Đến bao giờ anh mới được lộ ra ánh sáng?
Cô cười hì hì:
- Anh để cho em sống đi mà.
Cô thu xếp xong thì ra cửa. Qua bàn tiếp tân thì bị hỏi:
- Về sớm vậy?
- Dạ, hôm nay em có việc nên xin về sớm ạ. Tạm biệt mọi người!
Năm phút sau, Quốc Thắng đi ra.
- Chào sếp ạ!
- Chào.
Anh đón cô ở góc ngã tư rồi chạy thẳng về nhà mình. Khi đến trước cổng, cô ngạc nhiên hỏi:
- Sao lại về nhà anh?
- Tối nay em với anh đi đám cưới.
Bảo Ngọc lắc đầu quầy quậy:
- Không được đâu. Mình đã thống nhất là yêu bí mật mà???!!!
- Anh chỉ đồng ý giữ bí mật ở công ty. Giờ gặp mặt bạn bè anh cơ mà.
Cô định cương quyết từ chối nhưng nhìn mặt anh có vẻ đen lại thì không thể lên tiếng. Cô bảo:
- Vậy phải chở em về nhà thay đồ, trang điểm chứ. Về nhà anh làm gì?
- Anh chuẩn bị sẵn cho em rồi.
Từ lúc yêu nhau tới giờ, họ toàn gặp ở công ty, đi ăn bên ngoài, có lúc đến nhà cô, nhưng cô chưa bao giờ chịu đến nhà anh cả. Dù biết anh sống một mình, mẹ và em gái anh làm việc và sống ở tỉnh khác. Nhưng cô vẫn rất ngại. Cô không muốn xâm nhập quá sâu vào cuộc sống của anh. Nhưng giờ, anh không thèm hỏi ý mà chở thẳng cô về nhà mình.
Thật sự nhà anh và cô khá gần nhau, anh ở khu biệt thự Phú Mỹ Hưng, Q.7. Cô ở gần đấy nhưng chỉ là khu dân cư bình thường, không thể so sánh được với nhau. Sân vườn nhà anh rộng với thảm cỏ xanh hút mắt. Giàn sử quân từ uốn lượn trên hàng rào, hoa nở nhiều màu bắt mắt. Ngay cửa vào trồng hai cây bò cạp, hoa rũ xuống, vàng rực rỡ. Trong sân vài cây bàng đài loan lá nhỏ, tán rộng mát rượi. Khung cảnh lãng mạn khiến cô ngẩn ngơ, dưới giàn hoa có một cái xích đu gỗ cực kỳ đẹp mắt. Cô không tin là anh có thời gian mà ngồi đong đưa ở đấy. Vười nhà anh quá đẹp, cây cối được tỉa tót kỹ càng, chắn chắn phải có người chăm sóc riêng. Không như nhà cô, khoản sân nhỏ xíu chỉ đủ trồng vài cây hoa theo sở thích của mẹ. Bất ngờ là trong nhà bày biện rất đơn giản, gọn gàng và sạch sẽ. Cô thích phong cách này, không cầu kỳ xa hoa, mà tinh tế sang trọng. Anh dẫn cô vào phòng tắm, đưa khăn cho cô rồi hỏi:
- Có cần anh tắm giúp không?
Cô đỏ mặt, đẩy anh ra rồi đóng cửa lại, không quên khóa chốt. Nói không ngoa thì phòng tắm nhà anh rộng gần bằng phòng ngủ của cô. Trang bị cao cấp, sáng loáng. Ngoài bồn tắm massage thì còn có chỗ tắm đứng. Anh gõ cửa bên ngoài:
- Có chỗ nào của em mà anh chưa thấy. Sao phải đề phòng anh như vậy?
Cô nói vọng ra:
- Đừng làm phiền em nữa, mau đi tắm đi.
Cô loay hoay chỉnh vòi sen.
Tóc cô vẫn còn khá ngắn, cũng không thể làm kiểu gì nên cô không suy nghĩ mà tắm gội luôn. Chắc hẳn nhà anh phải có máy sấy.
Xong xuôi,lau người, cô nhớ ra, không có đồ thay. Quấn khanh tắm quanh người, cô bước ra ngoài. Vừa mở cửa đã bị người bên ngoài tập kích. Anh đứng sẵn ngoài cửa, trên người đã tắm rửa sạch sẽ, khăn tắm nhỏ quấn nhẹ quanh eo. Anh ôm vô vào người, không ngần ngại rút bỏ khăn tắm trên người cả hai. Cô chống cả hai tay lên bộ ngực trần đầy cơ bắp của anh:
- Anh định làm gì? Không phải tối nay chúng ta đi đám cưới sao?
- Làm nhanh rồi đi. Còn sớm mà.
- Nhưng em còn phải trang điểm nữa.
Lời phản đối của cô vô hiệu, anh bế bổng cô thả lên giường. Phải công nhận là giường của anh rất to và êm ái. Nằm rất thích, nhưng bị đè bẹp thế này thì không thể thở được.