Tỉnh Mộng, Quay Đầu Liệu Còn Kịp?

Chương 3



Lâm thị sau khi được con trai cho một kinh hỷ thì bệnh trạng giống như không còn, ôm lấy Triệu Tử Văn vừa khóc lại vừa cười. Con trai bà qua một hồi náo loạn dường như đã trưởng thành không ít, bà không mong nó phải vang danh hay có công trạng hiển hách, chỉ cần một đời bình an vậy là đủ. Bà nhìn con mình đầy từ ái, mỉm cười nói:

"Văn Nhi, thấy con như vậy ta rất vui mừng, lần này cũng coi như không có nguy hiểm, nhưng ngàn vạn lần con không được lại làm việc nguy hại tính mạng như vậy, con có chuyện gì thì cái mạng già này của mẫu thân làm sao chịu được. Chuyện con không muốn, ta và cha con sẽ không ép con nữa, bất quá chuyện học tập không thể trễ nãi, cho dù không mời Trương phu tử tới dạy thì cũng phải mời người khác tới, con yên tâm, phu tử được chọn sẽ không quá khó khăn đâu."

Triệu Tử Tuấn muốn nói gì đó lại bị thê tử trừng một cái, ông nhìn bà rồi nhìn sang Triệu Tử Văn, cuối cùng phất tay áo nghiêng đầu sang một bên. Lời của thê tử nói ông một chút cũng không vừa ý, Trương phu tử là ai, là thái phó của hoàng thượng, tuy nói ông ấy không muốn làm quan trong triều nhưng lại là người được hoàng thượng kính trọng, gọi một tiếng phu tử không phải thân phận ông thấp kém mà là ông ấy vốn dĩ chán ghét xưng quan vị, người như vậy há có thể bị thê mình đem ra so sánh với những phu tử tầm thường khác. Lần này ông có thể mời được Trương phu tử đến dạy là vì ông và ông ấy có giao tình mấy chục năm, ông cũng muốn con trai lớn của mình nên người hơn một chút nên mới cầu cạnh ông ấy, thật không ngờ đứa con này của ông lại dám đem cái chết ra đe dọa ông. 

Hừ, sao ông lại không biết nó là do sợ hãi danh tiếng của Trương lão, ông ấy không chỉ nổi danh về kiến thức sâu rộng, uyên thâm thông sử, mà còn được biết đến với danh hiệu "thần sát", thủ đoạn mà ông ấy dùng đối với  học trò mà nói có thể khiến cho quỷ khóc thần sầu, tiếng khóc lầm than của đám học trò không phải ông chưa từng nghe nói đến, nhưng ông cho là phương pháp đó không sai, năm đó ông và Trương lão trong quân đội còn cực khổ hơn như vậy nhiều, cho một đám thư sinh yếu ớt đó chút cực khổ thì đã sao. 

Nhìn bộ dáng gào khóc của nó mấy hôm trước chắc chắn là do đám bạn heo chó của nó xúi giục, hừ, đường đường là thừa tướng đương triều sao lại có đứa con vô dụng như vậy. Nhưng thấy con trai tuyệt thực, sắc mặt như sắp chết khiến ông hoảng hốt không thôi, lúc đó dường như ông sắp mất đứa con này, bây giờ lại thấy nó ngoan ngoãn như vậy lại càng không nỡ, chỉ biết thở dài, có lẽ Triệu gia phải trông cậy vào đứa con trai nhỏ của mình rồi, còn Văn Nhi, mình sẽ bảo hộ nó cả đời vậy.

Triệu Tử Văn nhìn thấy vẻ mặt bất đắc dĩ của phụ thân vừa đau lòng lại hạnh phúc, dù mình làm gì phụ mẫu đều dung túng cho mình. Nguyên nhân khiến bản thân ra nông nổi này y đều đã nhớ lại hết. Y tự giễu bản thân quá mức ngu ngốc, chỉ có như vậy liền bị người ta xúi giục đến tuyệt thực, y còn tự nghĩ nếu không phải sinh ra ở Triệu gia chắc mình chết lâu rồi, ngu ngốc như vậy sống đến hôm này có thể nói là kỳ tích rồi.

"Mẫu thân đừng quá lo lắng sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe, hài nhi trải qua lần này giống như vừa dạo quỷ môn quan một vòng trở về, cũng biết được chính mình đã khiến phụ mẫu buồn phiền, sau này hài nhi sẽ không như vậy nữa. Còn về chuyện ầm ĩ không chịu học tập Trương phu tử chỉ là do hài nhi nhất thời nghĩ không thông làm náo loạn, sau mấy ngày bình tĩnh con cảm thấy phụ thân đã dụng tâm vì con rất nhiều. Ở kinh thành, người muốn làm học trò của Trương phu tử còn phải xếp hàng dài, ngài ấy kiến thức uyên bác,con tin tưởng làm học trò của ngài ấy con sẽ giỏi giang hơn một chút."

Lâm thị cùng Triệu thừa tướng nghe con trai nói như vậy cao hứng không thôi, đứa bé này rốt cục trưởng thành, lần náo loạn này xem ra rất xứng đáng. 

Triệu Tử Văn nhìn bọn họ cao hứng bản thân cũng rất vui mừng, đời trước vì muốn lấy lòng Bạch Lâm mà Triệu Tử Văn lao vào học tập văn chương, cầm, kỳ, thi, họa trong một lần hạnh ngộ được một vị danh sư dạy dỗ, tư chất y thông minh cộng thêm dụng tâm học tập rất nhanh đạt đến trình độ cao thâm, hơn nữa vị đó còn dạy cho y võ công, binh pháp y cũng đều học đến thượng thừa, nếu không phải bị nữ nhân kia ám toán chắc chắn y sẽ không rơi vào cảnh nhục nhã kia. 

Đời này sống lại, y sẽ đem những kiến thức mình có được khiến Triệu gia vững như nắng ban trưa, lưu danh thiên cổ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.