Tình Mỏng Tựa Sương Đau Thương Tựa Khói

Chương 113



Tề Lăng Hạo lúc này mới nhà nhã lên tiếng: “Đối với em mà nói thì Uyển Vũ chính là cô gái tốt nhất thế gian này, em hy họng là chị đừng dùng mấy lời lẽ khó nghe để nói về vợ em như thế nữa, cũng không muốn nghe gia nhân báo lại là chị đến Hoàng Kim Uyển Cảnh của em náo loạn cả ngày trời còn nói Uyển Vũ chẳng qua chỉ là bạn giường của em nữa…theo vai vế thì bọn em phải gọi chị bằng một tiếng chị nhưng theo tuổi đời thì chị vẫn chỉ là một cô bé học cấp 3 mà thôi thế nhưng chị lại ăn nói với người lớn tuổi hơn mình bằng những ngôn từ rất khó nghe chị nên xem xét lại bản thân mình đi”.

Nghe Tề Lăng Hạo nói vậy cả Bạch gia đều tá hỏa ra không ngờ một tiểu thư đài các sinh ra một gia đình gia giáo lại có thể đi làm mấy chuyện khó coi như thế.

Phương Vân liền nhíu mày quay sang Bạch Lục Kỳ rồi lên tiếng hỏi: “Hóa ra lần trước con hỏi nơi ở của Lăng Hạo là để đến đó kiếm chuyện với Uyển Vũ hay sao hả?”.

Bạch Lục Phong cũng tỏ thái độ tức giận với Bạch Lục Kỳ: “Con càng ngày càng quá quắt lắm rồi đó Bạch Lục Kỳ, lại có thể làm ra những chuyện tày trời như thế”.

Bạch Lục Kỳ không cam tâm nhìn sang Kiều Uyển Vũ rồi lên tiếng: “Những chuyện này là cô nói với Lăng Hạo đúng không hả? Ngoài mặt thì tỏ vẻ là người tử tế nhưng thật chất bên trong cô chỉ là loài rắn độc mà thôi”.

Tề Lăng Hạo liền đỡ lời cho Kiều Uyển Vũ: “Ngày hôm đó chị đến làm loạn ở nhà có biết bao nhiêu người nhìn thấy dù Uyển Vũ không nói gì thì gia nhân trong nhà vẫn báo lại với em được mà”.

Bạch Lục Kỳ tỏ vẻ ủy khúc lên tiếng giải thích với Tề Lăng Hạo: “Lăng Hạo à, chị chỉ muốn tốt cho em nên mới làm như vậy thôi, chị thấy cô ta không xứng đáng gả vào Tề gia không xứng đáng đứng bên cạnh em cho nên mới nói những lời như thế, chúng ta là người một nhà còn cô ta vốn là người ngoài mà sao em có thể vì một người ngoài mà lớn tiếng với chị như vậy chứ?”.

“Chị Lục Kỳ nếu chị thích Doãn Ngạn Nhi gì đó trở thành em dâu như thế thì chị vẫn có thể giới thiệu cho anh Lục Tinh mà, anh ấy chưa có gia đình rất phù hợp với tiêu chí của chị mà” Tề Lăng Hạo nhắc cho Bạch Lục Kỳ về anh trai ruột của cô nếu thích thì cô có thể thuyết phục Bạch Lục Tinh mà buông tha cho anh.

Bạch Lục Kỳ liền ai oán ra mặt: “Anh Lục Tinh xưa nay có bao giờ đề cập đến mấy chuyện tình cảm đâu, suốt ngày cứ ở thao trường tập luyện mỗi năm về nhà được mấy lần nhìn mà chán nản”.

Tề Lăng Hạo đạt được ý định liền lên tiếng đáp lại: “Anh Lục Tinh cũng không muốn bị chị áp đặt còn gì, cho nên chị đừng kỳ thị Uyển Vũ nhà em nữa”.

Bạch Lục Kỳ vẫn giữ nguyên quan điểm ban đầu: “Chị không thích cô ta là không thích cô ta, em mau ly hôn đi”.

Vẻ mặt của Bạch Lục Tranh trở nên nghiêm nghị: “Mọi người nói nãy giờ mà con vẫn cố tình không hiểu có phải không, vậy hôm nội dùng gia pháp phạt con để con tỉnh táo ra”.

Phương Vân nghe vậy liền lên tiếng xin tha co Bạch Lục Kỳ: “Thôi mà ông, Lục Kỳ là con gái ông dùng gia pháp làm sao mà nó chịu được chứ chúng ta nên từ từ khuyên bảo nó sẽ hay hơn”.

Lý Tương Cầm cũng biết gia pháp của Bạch gia rất khắc nghiệt trước đây Bạch Lục Tinh bị phạt bằng gia pháp đến nỗi nhập viện suốt cả một tuần cũng không ngồi dậy nổi, nếu dùng gia pháp với Bạch Lục Kỳ thì e rằng một gậy của Bạch Lục Tranh thôi là đủ để giết chết con bé luôn rồi.

Lý Tương Cầm nhíu mày lên tiếng: “Xin ba xem xét lại Lục Kỳ vẫn còn nhỏ tuổi chưa hiểu chuyện để con từ từ khuyên bảo con bé”.

Bạch Lục Kỳ vẫn cứng đầu lên tiếng: “Nếu như sau khi dùng gia pháp mà Lăng Hạo ly hôn với con nhỏ đó thì con cũng sẵn sàng chấp nhận đi”.

Lý Tương Cầm liền kéo tay Bạch Lục Kỳ một cái: “Con bớt nói lại một chút đi”.

Bạch Lục Phong là người hiểu rõ nhất con gái của mình cứng đầu và ngang ngạnh đến cỡ nào nên ông cũng làm mặt lạnh lên tiếng: “Xem ra chỉ có dùng gia pháp thì nó mới tỉnh táo ra thôi, hôm nay cứ để ba cho nó trãi nghiệm một lần đi”.

Lý Tương Cầm nhíu mày bước qua nói với Bạch Lục Phong: “Chắc chắn nó không chịu nổi một roi của ba chứ đừng nói là lãnh 20 roi, bộ anh tính giết chết nó hay sao hả?”.

Bạch Lục Kỳ từ nhỏ chỉ sống với ông bà nội là phần lớn bởi vì Bạch Lục Phong thì phục vụ trong quân đội không có thời gian chăm sóc con cái còn Lý Tương Cầm thì bận công việc nghiên cứu khoa học nên số lần về nhà trong năm cũng đến trên đầu ngón tay, tình tình ương bướng ngang ngạnh của Bạch Lục Kỳ cũng một phần do không có mẹ bên cạnh dạy dỗ nên Lý Tương Cầm luôn thấy áy náy, vì lẽ đó mà Lý Tương Cầm không thể trơ mắt đứng nhìn con gái bị phạt bằng gia pháp được.

Bạch Lục Phong nghiêm nghị: “Chỉ có trãi qua khổ luyện thì mới có thể trưởng thành được cứ để ba dùng gia pháp dạy dỗ nó đi”.

Bạch Lục Kỳ đứng một bên sắc mặt tái méc, mồ hôi lạnh túa ra ướt cả lòng bàn tay, cô biết Bạch Lục Phong không có nói đùa ông là người sống rất nghiêm túc vừa rồi cô mạnh miệng vì biết thế nào bà nội và mẹ cũng lên tiếng bênh vực nhưng ngặt nỗi ở Bạch gia lời nói của Bạch Lục Tranh mới là có giá trị nhất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.