Tình Mỏng Tựa Sương Đau Thương Tựa Khói

Chương 123



Tiếng hét của Bạch Lục Kỳ thu hút sự chú ý của mọi người kể cả Tề Kỳ Nam, Tề Cẩm Giang và Tề Lăng Hạo.

Tề Lăng Hạo nói với người gọi đến: “Tôi sẽ liên lạc lại với cậu sau nha”, rồi vội kết thúc cuộc gọi để xem phía Kiều Uyển Vũ và Bạch Lục Kỳ xảy ra chuyện gì.

Bạch Lục Kỳ lại lớn tiếng quát Kiều Uyển Vũ: “Cô nghĩ mình là ai mà dám động tay động chân với chị Ngạn Nhi vậy hả?”.

Kiều Uyển Vũ lên tiếng đáp: “Tôi đã làm gì cô ta chứ?”.

“Tôi vừa tận mắt thấy cô đẩy ngã chị Ngạn Nhi, tôi cho cô biết nếu chị ấy có mệnh hệ gì thì tôi nhất định không để cô yên đâu”.

Kiều Uyển Vũ điềm tĩnh lên tiếng đáp lại Bạch Lục Kỳ: “Con mắt nào của chị nhìn thấy tôi đẩy ngã cô ấy thì nên đi khám lại đi tôi thấy nó có vấn đề rồi đó”.

Bạch Lục Kỳ tức giận quát tiếp: “Cô dám ăn nói với tôi như vậy sao?”.

Doãn Ngạn Nhi đứng một bên nhìn Bạch Lục Kỳ tỏ thái độ cáu gắt hùng hổ với Kiều Uyển Vũ thì cảm thấy rất hài lòng nhưng khi vừa nhìn thấy Tề Lăng Hạo bước đến thì cô ta liền giả lả lên tiếng khuyên bảo Bạch Lục Kỳ.

“Lục Kỳ à…lỗi cũng tại chị hết em đừng nên trách Kiều tiểu thư làm gì…vừa nãy chị vô tình nhìn thấy Tề tổng ngồi ngắm sao một mình thật là tình cờ chị cũng thích ngắm sao nên mới qua ngồi cạnh anh ấy nhưng thật không may để Kiều tiểu thư nhìn thấy rồi hiểu lầm chị…chị nghĩ cô ấy không cố ý đâu”.

Lời nói của Doãn Ngạn Nhi bề ngoài là đang khuyên ngăn Bạch Lục Kỳ giải vây cho Kiều Uyển Vũ nhưng ẩn ý bên trong lại ngầm khẳng định Kiều Uyển Vũ đẩy ngã cô vì ghen tuông ích kỷ và mù quáng.

Mọi người nghe qua ai cũng đứng về phía của Doãn Ngạn Nhi hết nhưng Tề Lăng Hạo thừa biết Kiều Uyển Vũ chẳng bao giờ ghen tuông anh với bất kỳ cô gái nào hết bởi vì căn bản trong tim cô không có anh thì ghen với người khác làm gì, cho nên vừa nghe qua chuyện mà Doãn Ngạn Nhi nói thì Tề Lăng Hạo cũng thừa biết ai là người cố tình gây hấn kiếm chuyện rồi.

Bạch Lục Kỳ nhìn về phía của Tề Lăng Hạo rồi hất lên tiếng: “Bây giờ em đã nhìn thấy rõ bộ mặt của cô ta chưa hả? Bề ngoài thì giả vờ dịu hiền nhưng bên trong lại thâm độc biết bao nhiêu”.

Tề Lăng Hạo khẽ cười làm động thái vỗ tay như đang xem kịch rồi lên tiếng: “Lần đầu tiên được trực tiếp xem đại minh tinh diễn xuất đúng là sống động hơn trên màn ảnh nhiều, tôi nghĩ là Doãn tiểu thư đam mê nghiệp diễn lắm cho nên diễn ngay cả trong cuộc sống một cách trơn tru lưu loát như thế đó”.

Doãn Ngạn Nhi bị nắm thóp nhất thời mặt đơ ra không cảm xúc: “Lăng Hạo…anh thiên vị quá rồi đó”.

Tề Kỳ Nam nở một nụ cười ranh mãnh trên môi rồi giơ cái điện thoại trong tay lên: “Có cần tôi cho mọi người xem lúc nãy chị Uyển Vũ đẩy cô ngã như thế nào không hả Doãn tiểu thư?”.

Doãn Ngạn Nhi giật thốt cả người chẳng lẽ những hàng động của cô nãy giờ đã bị Tề Kỳ Nam quay lại, cô hướng mắt nhìn qua lều của Tề Kỳ Nam thì thấy một cái cửa sổ nhỏ trong suốt có thể nhìn thấy ra chỗ mà nãy giờ cô và Kiều Uyển Vũ đứng, nếu thật vậy thì cô hoàn toàn mất điểm trong mắt Tề Lăng Hạo rồi.

“Mọi người đừng hiểu lầm là tôi…tôi tự vấp ngã không liên quan gì đến Kiều tiểu thư đây hết” Doãn Ngạn Nhi bấm bụng lên tiếng giải thích với tất cả mọi người.

Bạch Lục Kỳ không cam tâm liền trợn mắt lên: “Chị Ngạn Nhi à sao chị cứ phải bỏ qua cho cô ta dễ dàng như thế chứ rõ ràng cô ta là người sai cơ mà”.

Doãn Ngạn Nhi kéo tay của Bạch Lục Kỳ một cái: “Chị thấy chuyện này nên kết thúc ở đây thì hơn”.

Tề Kỳ Nam lại bước ra đứng chắn trước mặt của Doãn Ngạn Nhi: “Kết thúc cái gì chứ? Chị Uyển Vũ và anh trai tôi là một đôi ai cũng thấy rồi sao cô cứ muốn làm tiểu tam chen vào làm gì tốt nhất là tránh xa anh tôi ra một chút đi”.

Doãn Ngạn Nhi nghe Tề Kỳ Nam nói vậy thì tức đến một bốc khói trên đỉnh đầu, cô ta là đại minh tinh hàng đầu Vịnh Xuyên lại bị nói là người thứ ba trong khi cô ta có sắc có tiền còn Kiều Uyển Vũ kia là ai cơ chứ?!

Doãn Ngạn Nhi giả vờ ủy khúc ôm mặt khóc rồi bỏ chạy về lều riêng của mình để mong có được sự đồng cảm của Bạch Lục Kỳ và những người khác.

Bạch Lục Kỳ quay sang nhìn Tề Kỳ Nam bằng ánh mắt tức giận: “Em đúng là quá đáng lắm luôn đó Kỳ Nam”.

Tề Kỳ Nam trưng ra bộ mặt lười biếng: “Cô ta diễn dở như vậy mà chị cũng tin được luôn đó hả?”.

“Không thèm nói với em nữa”.

Nói rồi Bạch Lục Kỳ liền chạy theo phía sau của Doãn Ngạn Nhi để an ủi cô, mọi người cũng tự rả ra đi về lều của mình.

Tề Lăng Hạo lên tiếng hỏi Kiều Uyển Vũ: “Rốt cuộc giữa em và cô ta đã xảy ra chuyện gì vậy hả?”.

“Cô ta ra giá 100 tỷ để kêu em rời xa anh, em đưa giá 100 tỷ kêu ta đừng mơ tưởng đến anh nữa…hai bên không đạt được thỏa thuận mong muốn cô ta liền diễn cảnh té ngã giống như là bị em đẩy vậy đó”.

Tề Lăng Hạo cau mày: “Anh nhất định sẽ dùng không tới 100 tỷ để cô không ngốc đầu lên nổi ở Vịnh Xuyên này cho mà xem, dám ra giá với người phụ nữ của anh thì tới số rồi đó”.

Tề Kỳ Nam liền lên tiếng trêu ghẹo Kiều Uyển Vũ: “Thật không ngờ chị dâu của em lại dám chơi lớn như vậy bỏ hẳn 100 tỷ ra để xử lý tiểu tam đó nha”.

Kiều Uyển Vũ tự tin lên tiếng đáp: “Muốn dùng tiền để đè chị thì còn khuya ha”.

Tề Cẩm Giang tỏ vẻ lo lắng lên tiếng hỏi Kiều Uyển Vũ: “Chị dâu không sao chứ? Vừa này cô ta có làm gì quá đáng với chị không hả?”.

Kiều Uyển Vũ khẽ lắc đầu: “Cô ta chỉ tự làm áo cô ta bẩn mà thôi”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.