Tình Mỏng Tựa Sương Đau Thương Tựa Khói

Chương 127



“Cái gì cơ???”.

Cả Tề Kỳ Nam và Doãn Ngạn Nhi đều đứng chết trân tại chỗ khi nghe Bạch Lục Kỳ nói như thế.

Tề Kỳ Nam lên tiếng hỏi: “Chị vừa bảo anh Hạo và chị Uyển Vũ rơi xuống vực thẳm sao? Bị rơi ở đâu chứ?”.

Nước mắt của Bạch Lục Kỳ liền túa ra rơi xuống trên gò má, giọng cô cũng nghẹn lại: “Là…là tại đây…hu hu hu”.

Doãn Ngạn Nhi trố mắt ra: “Vậy bây giờ phải làm sao?”.

Tề Kỳ Nam nhất thời cũng rối não theo luôn: “Chị Lục Kỳ đã gọi cứu hộ chưa?”.

Bạch Lục Kỳ gật đầu lên tiếng đáp: “Rồi…chị đã gọi cho anh Lục Tinh đến giúp rồi nhưng mà chị sợ quá nếu hai người đó mà có mệnh hệ gì chắc là chị ân hận cả đời mất”.

Doãn Ngạn Nhi giả vờ lên tiếng an ủi Bạch Lục Kỳ: “Lục Kỳ, em theo chị trở về lều trước đi trời mưa ở trên núi không an toàn đâu, trời tối rồi theo chị biết thì biết ở Du Sơn còn có thú dữ nữa đó rất nguy hiểm nha”.

Bạch Lục Kỳ tỏ vẻ bực dọc quát lên: “Chị thích thì về một mình đi, nếu đã biết ở Du Sơn có thú dữ nguy hiểm vậy tại sao chị lại đưa ra chủ ý rủ mọi người tới đây, cũng vì đi kiếm chị mà bây giờ Lăng Hạo và Uyển Vũ mới gặp nguy hiểm đó”.

Tề Kỳ Nam nghe đến đây cũng đủ hiểu kế hoạch đi leo núi lần này là do ai bày đầu rồi, anh chắc chắn rằng chuyện Doãn Ngạn Nhi uất ức bỏ đi vào rừng cũng là do cô ta tự biên tự diễn để lấy được sự đồng cảm của mọi người nên càng tức giận hơn.

Doãn Ngạn Nhi biết toàn bộ tội lỗi đều do cô ta gây ra, bây giờ Bạch Lục Kỳ cũng trở mặt nên đành xuống nước nhỏ giả lã yếu đuối để nhận được sự đồng cảm: “Lục Kỳ, chị xin lỗi đáng ra chị không nên đem mọi người đến nơi nguy hiểm như thế này…em tha thứ cho chị có được không?”.

Bạch Lục Kỳ cau chặt mày: “Bây giờ nói mấy chuyện đó cũng đâu có được lợi ích gì”.

Doãn Ngạn Nhi nước mắt dài nước mắt ngắn khóc lóc lên tiếng: “Hay là em muốn chị nhảy xuống vực cứu người mới tha thứ cho chị đây nếu vậy thì chị làm ngay cho em vừa lòng”.

Bạch Lục Kỳ đang rất tức giận Doãn Ngạn Nhi lừa gạt mọi người xem họ như những con cờ trong tay mặc sức mà thao túng nên làm mặt lạnh không thèm quan tâm.

Doãn Ngạn Nhi đành làm liều một phen, cô ta đứng dậy bước đến vách núi.

Bạch Lục Kỳ thấy vậy liền kéo tay Doãn Ngạn Nhi lại: “Chị muốn làm gì vậy?”.

“Xuống đó cứu người”.

Bạch Lục Kỳ liền sợ hãi: “Chị điên rồi sao? Ai mà biết dưới đó có cái gì đâu chứ”.

Doãn Ngạn Nhi thấy Bạch Lục Kỳ xiu lòng liền đòi sống đòi chết nhảy xuống vực cứu người để Bạch Lục Kỳ ngăn cản cô ta lại.

Tề Kỳ Nam nóng lòng lo lắng cho Tề Lăng Hạo và Kiều Uyển Vũ không rõ sống chết ra sao đã vậy còn chứng kiến cảnh Doãn Ngạn Nhi giả trân thì tức giận lên tiếng quát: “Diễn đủ chưa hả Doãn Ngạn Nhi? Hai người làm loạn đủ chưa hả? anh Hạo và chị Uyển Vũ không rõ sống chết mà ở đây các người lại làm loạn được hay thật”.

Cả Doãn Ngạn Nhi và Bạch Lục Kỳ đều giật thốt cả người khi chứng kiến Tề Kỳ Nam nổi giận, theo như Bạch Lục Kỳ biết thì Tề Kỳ Nam vốn là người nho nhã lịch thiệp có chút trẻ con và thường hay nhây nhưng thật không ngờ lúc nổi giận lên lại đáng sợ đến như thế.

Ánh mắt của Tề Kỳ Nam sắc bén như dao lam, đỏ lên đầy tia máu giọng nói cũng tràn ngập sự tức giận: “Nếu mà anh Hạo và chị dâu của tôi có chuyện gì thì tôi nhất định đem cô tuẫn táng theo họ luôn đó Doãn Ngạn Nhi, tốt nhất là bây giờ cô ngậm mồm lại đứng qua một bên mà cầu nguyện đi là vừa”.

Doãn Ngạn Nhi nhìn thấy thần thái đáng sợ của Tề Kỳ Nam thì cũng không dám hó hé gì nữa hết mà ngoan ngoãn đứng yên lặng một bên.

Qua một thời gian, Bạch Lục Tinh và một tiểu đội đến Du Sơn nhanh chóng tìm ra vị trí của Bạch Lục Kỳ.

Bạch Lục Tinh đang là một thượng tá phục vụ trong quân đội anh chấp hành kỹ cương nề nếp vốn đã quen rồi nên ngay cả lúc nói chuyện với người thân vẫn giữ nguyên nét nghiêm nghị trên mặt: “Lục Kỳ em lại gây ra chuyện gì vậy hả mau nói tình hình cho anh biết đi”.

Bạch Lục Kỳ quay sang nhìn Bạch Lục Tinh bằng ánh mắt sợ hãi giọng líu ríu như muỗi kêu lên tiếng: “Anh hai em xin lỗi, tất cả đều tại em mà ra”.

Doãn Ngạn Nhi nhìn nét đẹp phong trần trên gương mặt nam tính cộng thêm bộ quân phục, khí chất ngút trời đậm chất quân nhân của Bạch Lục Tinh thì trái tim cảm thấy xao xuyến, cô ta thầm nghĩ trong lòng "Sao Bạch Lục Kỳ lại có nhiều người anh trai ưu tú thế này không biết".

Bạch Lục Tinh lại lên tiếng hỏi Bạch Lục Kỳ: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà Lăng Hạo với cô gái tên Uyển Vũ nào đó rơi xuống vực vậy hả?”.

Bạch Lục Kỳ nước mắt lưng tròng lên tiếng đáp: “Bọn em đang đi tìm chị Ngạn Nhi thì em và Uyển Vũ gặp nhau ở chỗ này, đột nhiên cô ấy kéo tay em một cái làm em cảm thấy khó chịu nên đẩy cô ấy ra thật không ngờ lại khiến cô ấy rơi vào chỗ lở đất ngã xuống vực…vừa lúc đó Lăng Hạo đến nhìn thấy vợ của em ấy ngã xuống vực liền nóng lòng lao theo…hu hu hu…anh hai mau nghĩ cách cứu họ lên đi mà”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.