Tình Mỏng Tựa Sương Đau Thương Tựa Khói

Chương 137



Khi nghe qua kế hoạch giết người tàn độc như thế này cô trợ lý đã sợ hãi đến cứng họng không nói được lời nào nhưng ngặt nỗi lúc đó bệnh viện gọi đến nói rằng mẹ cô cần phẫu thuật gấp nên không sẽ nguy hiểm đến tính mạng, Doãn Ngạn Nhi thì nắm lấy cơ hội này mà ra điều kiện với cô trợ lý.

Doãn Ngạn Nhi dùng lời ngon tiếng ngọt dụ dỗ cô trợ lý rằng nếu Kiều Uyển Vũ rơi xuống núi thì có thể đổ lỗi do đá lỡ hoặc là hàng rào gỗ không đủ an toàn, cùng lắm thì cô trợ lý chỉ bị xử phạt nhẹ thôi và Doãn Ngạn Nhi sẽ thuê luật sư bào chữa nếu bị truy tố cho cô.

Bản thân đang cần tiền lại bị Doãn Ngạn Nhi ra điều kiện ép buộc nên cô trợ lý đành làm liều nhưng không ngờ người bị hại lần này lại thành ra là Tề Lăng Hạo, chẳng những vậy vụ việc cố ý mưu sát này lại được thực hiện ngay trước mặt của thượng tá Bạch Lục Tinh thì e rằng cái mạng nhỏ của cô trợ lý khó mà bảo toàn mất rồi.

Mặt của cô trợ lý xanh không còn cắt máu, cả người cô ta run lên trông thấy cô ta lẩm bẩm trong miệng: “Không phải tôi…tôi không cố ý mưu sát Tề tổng đâu…” rồi nhanh chân bỏ chạy khỏi hiện trường.

Doãn Ngạn Nhi cũng sợ bị liên lụy nên giả vờ đuổi theo cô trợ lý rồi nhanh chóng rời khỏi triền núi vừa xảy ra chuyện.

Tề Lăng Hạo nhìn thấy cánh tay của Kiều Uyển Vũ cọ sát vào vách đá đến tróc da rỉ máu thì cảm thấy rất đau lòng: “Uyển Vũ mau buông tay ra nếu không ngay cả em cũng lao xuống theo anh đó”.

Kiều Uyển Vũ lắc đầu cô nhìn Tề Lăng Hạo bằng ánh mắt lo lắng rồi lên tiếng đáp: “Tề Lăng Hạo anh nhất định không được buông tay nếu anh dám buông tay ra em sẽ nhảy xuống đó theo anh đấy”.

Tề Lăng Hạo cau mày: “Đừng có ngốc nghếch như vậy được không nếu em không buông tay cả hai sẽ cùng chết đó”.

Kiều Uyển Vũ gào lên: “Tề Lăng Hạo nếu sống thì cùng sống nếu chết thì cùng chết, em nhất định không buông tay anh ra đâu”.

Bạch Lục Tinh cho lính của mình cột dây cáp vào một cái cây lớn rồi kéo ra chỗ vách núi thả xuống dưới: “Lăng Hạo em nắm chặt dây cáp đi trên này bọn anh sẽ cố gắng hết sức để kéo em lên”.

“Được”.

Tề Lăng Hạo ngẩng đầu lên nhìn Kiều Uyển Vũ: “Em buông tay ra rồi đi vào trong tìm chỗ an toàn mà đứng, cứ để anh Lục Tinh hỗ trợ anh đi”.

Kiều Uyển Vũ lắc đầu: “Không được em không buông tay ra đâu”.

Bạch Lục Tinh bước đến lên tiếng khuyên ngăn Kiều Uyển Vũ: “Em nên buông tay ra để Lăng Hạo có thể bám vào dây cáp như vậy bọn anh mới có thể kéo cậu ấy lên được, nếu em cứ ngoan cố chỉ một thời gian ngắn nữa em sẽ không cầm cự được tới lúc đó cả hai sẽ cùng gặp nguy hiểm đấy”.

Tề Lăng Hạo lên tiếng nói với Kiều Uyển Vũ: “Nghe lời anh Lục Tinh đi Uyển Vũ, để anh được an tâm mà cố gắng leo lên thì em nên tìm một chỗ an toàn mà đứng đừng đến gần vách núi nữa”.

Kiều Uyển Vũ nhìn thấy Tề Lăng Hạo đang dùng tay còn lại bám vào dây cáp rồi đắn đo thêm vài giây mới buông tay của anh ra.

Tề Kỳ Nam đỡ Kiều Uyển Vũ đứng dậy trước rồi đưa cô vào bên trong để giữ an toàn cho cô trước.

Bạch Lục Tinh và người của mình thì hợp lực để kéo Tề Lăng Hạo lên, mọi chuyện đang được thực hiện rất tốt.

Trong lúc Tề Lăng Hạo đang được kéo lên gần đến mặt đất thì đột nhiên sợi cáp bị đứt do cọ sát vào vách núi quá lâu.

Tề Lăng Hạo suýt chút nữa là rơi xuống núi thêm lần nữa nhưng cũng may Bạch Lục Tinh đã nhanh tay bắt lấy được cổ tay của Tề Lăng Hạo lại.

Kiều Uyển Vũ thấy Tề Lăng Hạo rơi vào thế ngàn cân treo sợi tóc thì trái tim cũng đập liên hồi như trống bổi.

Bạch Lục Tinh vẫn giữ vẻ mặt điềm tĩnh: “Lăng Hạo nắm chặt lấy tay anh”.

Tề Lăng Hạo đã mệt lả cả người rồi, anh biết được lúc này Kiều Uyển Vũ đã được an toàn nên cũng bỏ xuống những lo toang được mất.

Cấp dưới của Bạch Lục Tinh cũng nhanh tay đến giúp sức, tuy là tình thế hiểm nguy nhưng công tác cứu hộ cứu nạn của Bạch Lục Tinh rất chuyên nghiệp nên Tề Lăng Hạo đã được kéo lên khỏi vách núi an toàn.

Tề Lăng Hạo ngã người nằm trên mặt đất thở dốc rồi bất tỉnh, cánh tay anh lần trước bị thương chưa khỏi nay lại bị cọ sát vào vách núi rách sâu hơn và chảy máu nhỏ giọt ra bên ngoài.

Kiều Uyển Vũ lần tiên nhìn thấy thần sắc của Tề Lăng Hạo tệ đến như thế thì đột nhiên trái tim lại cảm thấy có chút nhói đau, cô vội bước qua ngồi xuống bên cạnh đỡ đầu anh nằm lên đùi mình.

“Tề Lăng Hạo…anh tỉnh lại đi mà…đã nói là sống cùng sống chết cùng chết rồi mà”.

Vẻ mặt của Tề Lăng Hạo trắng bệch không còn cắt máu, anh cứ nhắm nghiền mắt lại khiến cho tất cả mọi người đều lo lắng.

Từng giọt nước trong suốt rơi xuống trên má của Tề Lăng Hạo, đến lúc này Kiều Uyển Vũ mới biết hóa ra đó là nước mắt của cô, cô vốn không khóc mà tại sao nước mắt lại rơi xuống là do vô thức chăng?!

“Tề Lăng Hạo, anh tỉnh lại đi mà” Kiều Uyển Vũ tiếp tục lay động gọi Tề Lăng Hạo nhưng anh không có phản ứng gì hết.

Đội ngũ cứu thương đem băng ca tới: “Phiền mọi người tránh ra để chúng tôi cấp cứu gấp cho nạn nhân”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.