Tình Mỏng Tựa Sương Đau Thương Tựa Khói

Chương 163



Bẵng đi thời gian nhiều năm Tề Dận mới có dịp quay trở về thành phố Vịnh Xuyên thì biết thông tin gần đây có thương hiệu thời trang mang tên Vệ Đồ xuất hiện nên phải đi đến để xem có phải là Kiều Cẩn Dương tạo dựng lại cơ nghiệp hay không.

Với phong cách là một người phụ nữ thành đạt cao quý sang trọng nên Tề Dận được các nhân viên của cửa hàng Vệ Đồ giới thiệu các sản phẩm phù hợp với bà.

Các thiết kế ở Vệ Đồ đều mang một nét đẹp riêng có sự khác biệt không trùng lập nên Tề Dận cũng cảm thấy rất hài lòng, bà lựa chọn rất nhiều trang phục để mặc trong thời gian lưu lại Vịnh Xuyên bởi vì Tề Dận không có mang theo hành lý gì về nước hết.

Trong lúc thanh toán Tề Dận lên tiếng hỏi cô nhân viên thu ngân: “Công ty và cửa hàng chính của Vệ Đồ đều ở đây luôn sao?”.

Cô nhân viên tươi cười lên tiếng đáp: “Dạ đúng ạ, công ty làm việc ở các tầng trên còn tầng 1 và tầng 2 là cửa hàng chính trưng bày và bán các sản phẩm của Vệ Đồ luôn ạ”.

“À thì ra là vậy”.

Tề Dận mang theo hy vọng lên tiếng hỏi: “À xin hỏi là tôi muốn gặp chủ nhân của Vệ Đồ có được không ạ?”.

Người nhân viên chần chừ rồi lên tiếng đáp: “Dạ xin lỗi quý phu nhân ạ, thời gian gần đây tổng giám đốc của chúng tôi rất bận rộn nên không có thời gian tiếp khách ạ”.

Tề Dận có chút thất vọng: “Vậy lần sau tôi sẽ đến”.

Chiều tan sở, Kiều Uyển Vũ đang đứng trước cổng công ty để chờ Tề Lăng Hạo đến đón thì vô tình gặp một người phụ nữ đeo kính râm bản to màu đen nhìn rất sang trọng cũng đang đứng gần đó, trong tay của người phụ nữ còn cầm rất nhiều túi của Vệ Đồ có thể thấy bà ấy đã mua sắm rất nhiều.

Trời vừa mới mưa xong nên còn một vũng nước to còn động lại, vừa lúc đó một chiếc xe hơi chạy bạc mạng lao tới làm nước văng lên tung tóe khắp nơi, người phụ nữ sang trọng kia vừa tính né nhưng không kịp.

Kiều Uyển Vũ thấy cái xe lao tới thì dùng cái ô đang cầm trong tay giơ phía trước chắn cho cả cô và người phụ nữ kia cùng không bị nước văng trúng.

Tề Dận tỏ vẻ ngạc nhiên vì sự giúp đỡ của cô gái xinh đẹp xa lạ nên tỏ vẻ cảm kích lên tiếng: “Cảm ơn cô nhé”.

Kiều Uyển Vũ nở một nụ cười thân thiện lên tiếng đáp trả: “Dạ không có gì đâu ạ, cô là khách hàng của cửa hàng Vệ Đồ chỗ này cũng thuộc Vệ Đồ thì việc giúp đỡ khách hàng của mình bảo vệ sản phẩm là lẽ đương nhiên ạ”.

Tề Dận ngạc nhiên lên tiếng hỏi: “Vậy cô cũng là nhân viên của Vệ Đồ sao?”.

Kiều Uyển Vũ gật đầu đáp: “Dạ phải ạ”.

Tề Dận liền hỏi thêm: “Vậy chủ của thương hiệu này là một người đàn ông trung niên đúng không?”.

Kiều Uyển Vũ nhíu mày khi nghe người phụ nữ này hỏi về thông tin của công ty nên qua loa đáp: “Dạ chủ nhân của Vệ Đồ là một cô gái còn rất trẻ ạ”.

Thoáng trên mặt của Tề Dận là nét thất vọng, bà cứ nghĩ là Kiều Cẩn Dương quay trở lại nhưng hóa ra không phải như thế.

Giọng của Tề Dận cũng chùng xuống: “Hóa là không phải, dù sao cũng cảm ơn cô vừa rồi đã giúp đỡ tôi nhé”.

Kiều Uyển Vũ khiêm tốn lên tiếng: “Dạ không có gì đâu ạ”.

Xe taxi đến nên Tề Dận chào Kiều Uyển Vũ rồi lên xe rời đi trước, chiếc xe đó vừa chạy qua không bao lâu thì xe của Tề Lăng Hạo chạy tới.

Kiều Uyển Vũ mở cửa xe ngồi vào rồi nhíu mày lên tiếng nói Tề Lăng Hạo: “Vừa nãy em gặp một người phụ nữ nhìn rất sang trọng bà ấy còn mua rất nhiều sản phẩm của Vệ Đồ nữa”.

“Vậy là gặp được khách hàng lớn rồi còn gì”.

Kiều Uyển Vũ khẽ lắc đầu: “Không phải chuyện đó, vấn đề là bà ấy lại hỏi chủ nhân của công ty Vệ Đồ có phải là một người đàn ông trung niên hay không nên em thấy lạ đó mà”.

Tề Lăng Hạo nghĩ nghĩ rồi lên tiếng đáp: “Vệ Đồ là tên công ty cũ của ba em có khi người quen cũ của ba em thấy cái tên này nên hỏi thôi”.

Kiều Uyển Vũ gật đầu tỏ vẻ tán đồng: “Cũng rất có thể là như vậy nhưng mà trong số bạn bè của ba em thì hình như em chưa từng gặp người phụ nữ đó”.

Tề Lăng Hạo nhướng mày: “Bạn của ba làm sao mà em biết hết được có khi người ta sống ở nước ngoài xa nhau nhiều năm bây giờ mới về Vịnh Xuyên nên không biết chuyện công ty của ba em phá sản từ 8 năm trước”.

“Chắc là vậy rồi”.

Tề Kỳ Nam vì muốn sắp xếp cho Kiều Uyển Vũ và Triệu Tích gặp nhau một cách bất ngờ nên đã bàn bạc với giám đốc Phương nhờ Tô Tô giúp đỡ.

Ngày mà Lễ kỷ niệm thành lập tập đoàn Hoàng Kim diễn ra Tô Tô không có ghi trên lịch trình mà để trống, còn Triệu Tích thì bận nhiều lịch quay nên không thể nhớ nỗi.

Lâu lắm Triệu Tích mới có một ngày trống lịch từ chiều đến tối nên cô rủ Tô Tô đi trung tâm thương mại mua sắm.

Còn khoảng 1 tiếng nữa là phải đến Khu phức hợp nhà hàng khách sạn cao cấp Hoàng Kim Vịnh Thần thì Tô Tô mới quay qua mới với Triệu Tích bằng vẻ mặt hốt hoảng: “Chết rồi chị ơi, em quên mất hôm nay chị có lịch đến dự Lễ kỷ niệm Ngày thành lập tập đoàn Hoàng Kim và phát biểu chúc mừng nữa ạ”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.