Tình Mỏng Tựa Sương Đau Thương Tựa Khói

Chương 17



Mai Cát Vi nhíu mày tỏ vẻ khó chịu, ban đầu cô đã tính không mời Đoạn Phong Lãng và Hàm Linh rồi nhưng Liêu Tuấn Vĩ cứ nài nỉ kêu mời vì muốn tất cả bạn bè có một buổi tối ôn lại chuyện cũ, giờ thì hay rồi đúng gà bay chó sủa loạn cả lên.

Kiều Uyển Vũ vẫn tỏ vẻ điềm tĩnh mà bước đi phớt ngang qua người của Hàm Linh luôn kiểu như cô ta chỉ là không khí chẳng đáng để vào mắt mình.

Sống trong đời có những trường hợp không phải bạn bỏ qua thì người khác cũng sẽ bỏ qua cho bạn, nên mặc dù Kiều Uyển Vũ đã đi được một đoạn rồi nhưng Hàm Linh vẫn ngoan cố chạy theo kéo tay cô lại: “Kiều Uyển Vũ tôi đang nói chuyện với cô đó, cô làm như vậy là thái độ gì đây???”.

Kiều Uyển Vũ xoay người rồi thản nhiên nhìn Hàm Linh bằng ánh mắt khinh thường xa lạ: “Tôi và cô có quen biết nhau sao??? Cô nói chuyện với tôi nhưng tôi lại không có chuyện để nói với cô? Tôi không thích phun phí thời gian với loại người như cô hiểu chưa?”.

Nhìn thấy ánh mắt đầy sự khinh miệt cùng lạnh lùng của Kiều Uyển Vũ, Hàm Linh phải lùi lại phía sau mấy bước, bản thân cô căm ghét nhất chính là cái vẻ cao cao tại thượng này của Kiều Uyển Vũ.

Sau bao nhiêu biến mất Hàm Linh cứ nghĩ là Kiều Uyển Vũ bây giờ sống rất khó khăn cùng khổ nên mới tỏ thái độ hống hách như vậy nhưng ai ngờ thần thái, khí chất từ sâu bên trong con người của Kiều Uyển Vũ chưa từng thay đổi vẫn cao quý như thuở nào làm cho Hàm Linh vừa mới giở thói khó ưa ra đã phải lùi bước.

Hàm Linh níu lấy cánh tay của Đoạn Phong Lãng rồi nũng nịu lên tiếng: “Lãng, anh xem em có ý tốt nhắc nhở cô ta vậy mà cô ta lại tỏ thái độ với em như thế đó”.

Đoạn Phong Lãng liền lên tiếng dỗ dành Hàm Linh: “Xưa nay cô ta luôn tự cho mình làm đúng có bao giờ nghe lời người khác đâu”.

Đoạn Phong Lãng nhìn Kiều Uyển Vũ bằng đôi mắt lạnh lùng chứa đầy thù hận rồi nói tiếp: “Em mặc kệ cô ta đi Hàm Linh à, bởi vì cô ta không xứng đáng nhận được bất kỳ sự thương hại nào của chúng ta hết”.

Hàm Linh nhìn Kiều Uyển Vũ rồi khẽ nhếch môi cười thõa mãn, cô ta nói bằng khẩu hình miệng “Kiều Uyển Vũ tao mới là người chiến thắng” nhưng Đoạn Phong Lãng lại không hề nhìn thấy vẻ mặt đắc thắng đó của cô ta.

Khi thấy thái độ của Đoạn Phong Lãng như thế trái tim của Kiều Uyển Vũ chấn động một cái, cô cảm nhận cái đau đớn đó rất chân thật, anh nói cô “luôn tự cho mình làm đúng có bao giờ nghe lời người khác đâu” nhưng anh có bao giờ tìm hiểu thử xem vì sao cô làm như thế không?!

Đoạn Phong Lãng có bao giờ tự hỏi rằng thời gian mấy năm qua Kiều Uyển Vũ đã ở đâu??? Làm những gì??? Thời gian qua cô đã sống như thế nào liệu anh có từng quan tâm đến không???

Đoạn Phong Lãng ngay cả câu “Anh thích em” còn không nói được với Kiều Uyển Vũ mà, rốt cuộc trong đầu anh nghĩ gì cô cũng không biết nữa.

Hai người không hẹn ước nhưng Kiều Uyển Vũ có thể nhìn ra Đoạn Phong Lãng có tình cảm với mình, cô luôn tin vào tình cảm của anh, vậy mà cô ra nước ngoài chưa được bao lâu thì anh đã công khai tình cảm với Hàm Linh, tình yêu của anh cũng chỉ được từng đó thôi sao?!

Trong khi từ lúc gặp nhau đến giờ trái tim của Kiều Uyển Vũ vốn chưa từng thay đổi, cô từng nghĩ tình yêu là thứ tình cảm rất thiêng liêng cao quý và nếu thật sự yêu một người thì một đời cũng có thể đợi…chỉ tiếc là Kiều Uyển Vũ quá ngây thơ đến ngày hôm nay mới phát hiện thứ tình cảm mà Đoạn Phong Lãng và mình từng có với nhau không phải là tình yêu mà chỉ là một đoạn chấp niệm mà thôi.

Kể cả câu đơn giản “Anh thích em” Đoạn Phong Lãng còn không nói được thì nói gì đến tình yêu.

Kiều Uyển Vũ khẽ nhếch môi mỉm cười đầy chua xót rồi nói: “Cây hoa Anh Đào đó…đã chết rồi”.

Đoạn Phong Lãng liền ngẩng đầu lên nhìn Kiều Uyển Vũ bằng ánh mắt phức tạp cảm xúc, cô vẫn còn nhớ đến cây hoa Anh Đào mà hai người cùng nhau trồng xuống đất hay sao?! Cô biết cây hoa đó chết rồi vậy có lẽ là đã ghé trường cũ.

Phải chẳng Kiều Uyển Vũ vẫn còn lưu luyến những kỷ niệm xưa, còn vương vấn mối tình chưa kịp nở đã lụi tàn giữa bọn họ?!

Thoáng trong mắt của Đoạn Phong Lãng là sự mất mát, anh tự nói với chính mình “Cây hoa Anh Đào đó…vậy mà chết rồi sao??? Vậy còn tình cảm của tôi và em thì thế nào đây Kiều Uyển Vũ?!”.

Hàm Linh thấy thái độ hoài niệm quá khứ của Đoạn Phong Lãng liền lên tiếng chuyển chủ đề: “Uyển Vũ à, bọn mình chỉ muốn giúp đỡ cậu thôi mà sao cậu luôn tỏ vẻ xa cách với bọn mình như thế, dù sao cũng là bạn thân thiết, bây giờ cậu gặp khó khăn tụi mình không thể khoanh tay đứng nhìn được”.

Kiều Uyển Vũ nhếch môi cười nhạt đầy sự khinh bỉ dành cho Hàm Linh rồi đáp: “Tôi khuyên cô một câu thật lòng nên sống thật với bản thân mình đi…sống theo kiểu đạo đức giả như thế cô không thấy mệt mỏi sao???”.

Hàm Linh tức giận bấm ngón tay sâu vào lòng bàn tay đến nỗi bật máu, cô ta đang tức đến nổi khói muốn bốc lên trên đỉnh đầu nhưng vẫn phải giả vờ ngoan hiền tốt đẹp trước mặt của Đoạn Phong Lãng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.