Tình Mỏng Tựa Sương Đau Thương Tựa Khói

Chương 192



Đoạn Nguyên Nhựt sững sờ ông vốn không muốn đón Hàm Linh về làm dâu của Đoạn gia nhưng mà là con trai ông có lỗi với con gái nhà người ta trước hơn nữa còn liên quan đến sinh mạng của một đứa trẻ vô tội nếu ông cứ nhất quyết phản đối chuyện này.

Đoạn Nguyên Nhựt cầm lon bia nên uống một hơi cạn sạch rồi thở dài: “Nếu là ý muốn của con thì ba không còn gì để nói nữa, người quyết định là con cho nên sau này hạnh phúc hay đau khổ đều do con tự mình gánh chịu”.

Đoạn Phong Lãng cũng thở dài tỏ vẻ mệt mỏi: “Có lẽ mọi thứ đều là ý trời cũng nên…Uyển Vũ kết hôn rồi con và cô ấy mãi mãi không thể quay lai thuở ban đầu được nữa, con cũng không thể phủi sạch trách nhiệm với Hàm Linh…thôi thì chúng ta cho nhau một cơ hội để tìm kiếm hạnh phúc mới tốt hơn”.

Đoạn Nguyên Nhựt vỗ vào vai của Đoạn Phong Lãng một cái: “Ba hy vọng con sẽ không hối hận về quyết định ngày hôm nay của mình”.

Sau đó Đoạn Nguyên Nhựt lặng lẽ ra về, không khí chung quanh của Đoạn Phong Lãng đặc quánh lại anh khẽ cười tự giễu lẩm bẩm một mình: “Có lẽ ngày mà con quyết định để Hàm Linh bên cạnh con với tư cách là bạn gái thì đã là sai lầm không kịp sửa chữa nữa rồi ba ơi”.

Tề Lăng Hạo hẹn Doãn Ngạn Nhi đi ăn tối còn tặng cho cô ta một chiếc nhẫn kim cương vô cùng giá trị nữa để thúc đẩy cô ta mau chóng rời khỏi Gia Xuyên.

Doãn Ngạn Nhi thì vui mừng trong lòng nghĩ rằng Tề Lăng Hạo thấy cô ưu tú hơn Kiều Uyển Vũ nên muốn bao nuôi cô bên ngoài nhưng ai ngờ lại từng bước rơi vào một cái bẫy đã được gài sẵn mà không hề hay biết.

Sáng nay, Doãn Ngạn Nhi lại đến công ty Gia Xuyên tìm Điền Thâm để nói chuyện chấm dứt hợp đồng.

Điền Thâm vẫn còn dây dưa chưa dứt khoát: “Ngạn Nhi à, tốt nhất là cô nên suy nghĩ lại cho thật kỹ đi ở Gia Xuyên cô là nhất tỷ còn đầu quân về Đường Ảnh thì chắc chắn cô sẽ bị Triệu Tích lấn lướt đó cô biết không hả?”.

“Cảm ơn anh đã suy nghĩ cho tôi nhưng mà sau khi đầu quân về Đường Ảnh rồi tôi sẽ tống cổ con nhỏ Triệu Tích đó ra khỏi công ty cho mà xem”.

Điền Thâm liền nở một nụ cười giễu cợt Doãn Ngạn Nhi: “Cô đúng là ngây thơ mà, từ ngày Triệu Tích bước chân vào giới giả trí này thì ai cũng biết người chống lưng đằng sau cô ta rất có quyền lực, Triệu Tích thích vai nào thì nhất định sẽ có vai đó hơn nữa từ trước đến nay cô ta chưa bao giờ phải thực hiện quy tắc ngầm hay sợ hãi trước bất kỳ ai hết đó”.

Doãn Ngạn Nhi tỏ vẻ đắc ý lên tiếng đáp: “Chuyện đó thì không cần lo dù người đứng sau Triệu Tích là ai tôi cũng không sợ”.

Điền Thâm khẽ lắc đầu: “Được thôi nếu muốn chấm dứt hợp đồng thì cô phải đền bù cho công ty 500 tỷ đồng với số tiền cô kiếm được bao nhiêu qua tôi nghĩ 500 tỷ không phải là con số quá lớn”.

Doãn Ngạn Nhi đưa mắt liếc xéo Điền Thâm một cái: “Anh đúng là con quỷ hút máu người mà, toàn bộ tiền bạc tôi dành dụm được từ lúc bước chân vào giới giải trí cũng chỉ có 532 tỷ đồng mà thôi anh đưa ra cái giá 500 tỷ đúng là được nước làm tới mà”.

Điền Thâm mỉm cười tỏ vẻ đắc ý: “Nếu không đền nổi hợp đồng thì phải tiếp tục cống hiến cho Gia Xuyên thêm ba năm nữa”.

“Nằm mơ đi tôi đã chán cái công ty rẻ rách này lắm rồi”.

Vừa lúc đó Lãnh Nguyệt Quân từ trong phòng nghỉ tại phòng làm việc của Điền Thâm bước ra, giọng còn ngáy ngủ: “Anh à đã là mấy giờ rồi?”.

Doãn Ngạn Nhi nhìn Lãnh Nguyệt Quân chỉ quấn mỗi cái khăn tắm trên người thì liền nổi đóa lên bước đến tát vào mặt cô ta một cái khiến cho cô ta chao đảo ngã xuống đất: “Cái loại tiện nhân này ban ngày ban mặt mà lại dám làm cái chuyện mất mặt như thế này hay sao hả?”.

Điền Thâm không ngồi yên nữa mà bước qua đỡ Lãnh Nguyệt Quân đứng dậy rồi ân cần lên tiếng hỏi: “Nguyệt Quân em có sao không?”.

Móng tay của Doãn Ngạn Nhi để dài nên lúc tát vào mặt của Lãnh Nguyệt Quân xước một vết trên mặt cô ta chảy máu, Lãnh Nguyệt Quân thấy đau đưa tay sờ vào thấy máu liền kêu lên: “Điền Thâm mặt của em…”.

Điền Thâm cũng nóng lòng thứ nhất vì hiện tại Lãnh Nguyệt Quân chính là người phụ nữ của hắn ta thứ hai hắn ta cần gương mặt xinh đẹp không tì vết này để kiếm tiền.

Điền Thâm nổi giận đến độ gân xanh nổi đầy trên trán hắn giơ tay lên tính tát lại Doãn Ngạn Nhi nhưng cũng may là tự kìm chế bản thân được: “Ngạn Nhi em đúng là quá đáng mà, em cũng là một diễn viên thì nên biết gương mặt quan trọng như thế nào chứ, nếu như mặt của Nguyệt Quân bị hủy thì phải làm sao đây hả?”.

Doãn Ngạn Nhi tỏ vẻ chán ghét: “Càng ngày tôi càng cảm thấy ghê tởm mấy người rồi đó, tiền đền bù hợp đồng sẽ có người thay tôi làm việc với anh, hy vọng sau này không gặp lại nữa”.

Doãn Ngạn Nhi vừa đi ra ngoài thì Lãnh Nguyệt Quân đã nũng nịu ôm lấy cánh tay của Điền Thâm: “Anh cứ vậy mà để cô ấy đi hay sao chứ mặt của em rất là đau luôn đó”.

Điền Thâm quay sang dỗ dành Lãnh Nguyệt Quân: “Anh biết là để em chịu thiệt thòi rồi nhưng mà dù sao trước giờ cô ta cũng hái ra rất nhiều tiền cho công ty, anh là đàn ông mà đánh phụ nữ thì không hay cho lắm”.

Lãnh Nguyệt Quân ngồi vào lòng của Điền Thâm hai tay ôm lấy cổ của hắn rổi hôn lên môi hắn: “Anh à, sau này Doãn Ngạn Nhi đi rồi có phải là em sẽ trở thành nhất tỷ của Gia Xuyên không vậy?”.

Điền Thâm nở nụ cười không đứng đắn với Lãnh Nguyệt Quân rồi lên tiếng đáp: “Cái này còn phải xem thái độ phục vụ anh có tốt không mới nói được”.

“Cái đồ đáng ghét à” Lãnh Nguyệt Quân đánh yêu vào ngực của Điền Thâm một cái.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.