Tình Mỏng Tựa Sương Đau Thương Tựa Khói

Chương 20



Đột nhiên có người thốt lên: “Ơ hay kia chẳng phải là Kiều Uyển Vũ hay sao???”.

Cả đám người lúc này mới chú ý tới Kiều Uyển Vũ đứng ngây ngốc ở gần cửa ra vào từ nãy đến giờ không ai thèm ngó ngàng tới.

Một người tỏ vẻ chán ghét lên tiếng: “Những năm trước cô ta không đến họp lớp thì bây giờ đến để làm gì chứ?”.

Một vài người phụ họa theo: “Phải đó, có lẽ là sống tốt quá nên không thèm hạ mình đến chỗ chúng ta, giờ xa cơ thất thế nên mới vác mặt đến tính xin giúp đỡ chứ gì”.

Một vài người tỏ vẻ khinh khi cười nhạo: “Ôi giời ạ, người ta là thiên tài chắc chẳng cần chúng ta giúp đâu”.

Dương Ngọc Trâm liền phì cười lên tiếng: “Thiên tài hay ăn mày thì còn cần phải xem xét lại nha”.

“Ừ hen, nhìn cái cách cô ta ăn mặc chẳng đâu vào đâu cả” một vài người hùa theo vì biết Dương Ngọc Trâm đang là trợ lý của Hàm Linh.

Kiều Uyển Vũ chỉ khẽ cười nhạt trên môi nhẹ nhàng lên tiếng: “Theo mình biết thì đây là tiệc họp lớp không phải tiệc khoe khoan nếu là khoe khoan thì nó sẽ khác… mà mình dám chắc rằng đẳng cấp của những người ở đây không đủ để tham gia mấy buổi tiệc như thế đâu”.

Những buổi tiệc mà cô từng tham dự khắp nơi trên thế giới, sang trọng gấp vạn lần ở đây còn những người mà cô giao tiếp toàn là người có gia thế ở những thành phố lớn nhưng họ không bao giờ mở miệng kheo khoan bất cứ cái gì bởi vì đẳng cấp của họ đã chứng minh sự giàu có của họ rồi.

Thùng rỗng thường kêu to là vậy!

Dương Ngọc Trâm khẽ lắc đầu lên tiếng: “Kiều Uyển Vũ tôi khuyên cô một câu thật lòng bớt ảo tưởng lại đi, nhìn mà xem cô như đứa ăn mày trông khi công chúa đã sánh vai bên hoàng tử, cô mới là không đủ tư cách dự tiệc họp lớp này đó”.

Mai Cát Vi một lần nữa nhíu mày tỏ vẻ khó chịu: “Tiệc họp lớp năm nay cũng do mình đứng ra tổ chức, Ngọc Trâm nếu cậu không thích thì có thể ra về mình cũng không dám ép buộc cậu ở lại, đừng có kiếm chuyện nữa mình cảm thấy bực mình rồi”.

“Cậu…”.

Dương Ngọc Trâm ngang nhiên bị đuổi rất tức giận muốn ăn tươi nuốt sống cả Mai Cát Vi nhưng ngặt nỗi Liêu Tuấn Vĩ lại có mặt ở đây, nếu không vì có cơ hội gặp người trong lòng cô ta cũng chẳng muốn đến đây làm gì.

Hàm Linh lên tiếng giảng hòa: “Thôi mà các cậu lâu lâu mới gặp mặt hà tất nói nhau nặng lời chúng ta vào thôi”.

Mai Cát Vi vừa tính kéo Kiều Uyển Vũ qua ngồi ở cái bàn trung tâm thì những người khác bất ngờ giành ghế rồi mời Hàm Linh và Đoạn Phong Lãng ngồi chung với vẻ mặt chảnh chẹ đáng ghét.

Vẫn còn hai ghế trống Hàm Linh liền giả vờ thân thiết vẫy tay gọi: “Cát Vi, Uyển Vũ qua đây ngồi chung đi…ơ mà nếu Uyển Vũ ngồi bên cạnh Cát Vi thì Tuấn Vĩ phải ngồi ở đâu ta”.

Mặc dù câu nói của Hàm Linh nghe qua là có ý tốt mời mộc nhưng thực chất là đuổi khéo không cho Kiều Uyển Vũ ngồi chung bàn với mình, nếu Kiều Uyển Vũ vẫn ngoan cố ngồi vào cái bàn đó thì sẽ bị gán cái danh kỳ đà cản mũi chia cắt Mai Cát Vi và Liêu Tuấn Vĩ lên đầu.

Ngay cả bản thân của Hàm Linh cũng tự cảm thấy bản lĩnh của mình ngày càng cao, đầu óc thâm hiểm cũng ngày càng sâu lắm mưu nhiều kế để hại người.

Kiều Uyển Vũ không nói không rằng bước qua ngồi ở một chiếc bàn khuất trong góc, cái bàn này có những người bạn bị bọn Hàm Linh khinh thường xưa nay không qua lại nên họ cũng không muốn quá nổi bật.

Tề Kỳ Nam thấy Kiều Uyển Vũ ngồi vào ngay cái bàn mà mình ngồi thì liền thở phào nhẹ nhõm thầm nghĩ trong đầu “Cô cứ ở trước mắt tôi để tôi bảo vệ cô là được chị dâu thân yêu à”.

Một vài người chí chóe bên tai của Hàm Linh: “Cậu thấy chưa cô ta là loại không biết điều mà”.

“Thôi thôi đừng để con sâu làm rầu nồi canh nữa” Dương Ngọc Trâm lên tiếng.

Mai Cát Vi tỏ vẻ khó xử với Kiều Uyển Vũ: “Để mình ngồi chung với cậu”.

Kiều Uyển Vũ nhìn Mai Cát Vi bằng ánh mắt cảm kích rồi xua tay lên tiếng: “Không cần đâu mình ngồi đâu mà chẳng được, cậu và Vĩ nên qua kia ngồi dù sao hai người cũng là chủ xị của tiệc họp lớp năm nay mà”.

Mai Cát Vi vẫn cảm thấy áy náy: “Nhưng mà…”.

“Mình không sao thật mà”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.