Nhiếp Thần muối mặt liền phi lên giường vật Tề Lăng Hạo nằm xuống giường, trán anh nổi đầy gân xanh, giọng điệu tức tối và ai oán: “Tề Lăng Hạo, tuy lâu ngày ông đây không vận động nhưng cậu nên nhớ tôi cũng tìm hiểu qua đấu vật ít nhất là 3 năm hôm nay tôi xử cậu mới được”.
Tề Lăng Hạo trừng mắt lên đầy vẻ tự tin: “Chắc ông đây sợ cậu quá”.
Kiều Uyển Vũ đi đi lại lại ở hành lang trước cửa phòng, nét mặt cô vô cùng lo lắng nhưng lúc đẩy cửa phòng vào thì thấy Tề Lăng Hạo và Nhiếp Thần đang vật lộn trên giường nên cạn cả lời.
Tề Lăng Hạo nhìn thấy vẻ mặt ngơ ngác của Kiều Uyển Vũ liền đẩy Nhiếp Thần qua một bên rồi chạy qua nấp sau lưng cô: “Vợ à hắn ta ăn hiếp chồng đó”.
Nhiếp Thần trố mắt ra nhìn: “Ê hồi nãy ai mới hùng hổ lắm mà sao giờ đổ hết trách nhiệm lên đầu tôi vậy”.
Kiều Uyển Vũ bỏ đi ra ngoài Tề Lăng Hạo liền kéo cô lại: “Uyển Vũ à em đừng hiểu lầm à”.
Nhiếp Thần đi lướt qua hai người rồi dẩu môi lên tiếng: “Uyển Vũ à cô yêu cậu ấy thì nên nói cho cậu biết đi suốt ngày cậu cứ lo sợ mất cô thôi đó”, sau đó anh lặng lẽ ra về.
Kiều Uyển Vũ quay nhìn Tề Lăng Hạo rồi nhíu mày: “Anh lại lừa em à?”.
Tề Lăng Hạo vội quay mặt đi chỗ khác né tránh: “Chỉ tính đùa với em một chút thôi mà”.
“Lần sau còn như thế nữa thì ra ngoài mà ngủ nha”.
Thời gian sau, Kiều Uyển Vũ tiễn Tề Lăng Hạo ra sân bay, anh nắm chặt lấy tay cô không chịu buông ra: “Sao em không đi cùng anh sang đó luôn đi mà phải bắt chuyến bay khác chứ?”.
Kiều Uyển Vũ lên tiếng dỗ dành Tề Lăng Hạo: “Anh đừng có trẻ con như vậy được không hả? Họp báo về show thời trang của em đã lên lịch xong hết rồi em không thể vì chuyện cá nhân mà hoãn lịch được, với lại sức khỏe em đang không ổn lắm cứ đến tháng là em rất là khó chịu trong người”.
“Vậy em phải hứa là sau khi xong công việc thì phải lập tức bay sang đó với anh đấy nhé”.
Kiều Uyển Vũ gật đầu, cô hôn nhẹ lên má của Tề Lăng Hạo một cái: “Anh sang đó không được nhìn ngó cô gái nào đâu đó nha”.
Tề Lăng Hạo liền đáp: “Trên thế giới này có ai đẹp bằng vợ của anh đâu nên em cứ yên tâm đi”.
Kiều Uyển Vũ hôn gió với Tề Lăng Hạo: “See you soon”.
Tề Lăng Hạo quyến luyến mãi nhưng đến giờ vào trong làm thủ tục rồi nên Hàn Côn Nhị liền kéo tay anh đi vào trong.
Tề Lăng Hạo đáp chuyến bay ở thành phố F lúc 2 giờ chiều theo giờ địa phương, tTề Kỳ Nam đã sang đó trước vài hôm nên bây giờ ra đứng đón anh và Hàn Côn Nhị về căn biệt thự được thuê trong thời gian mà Tề Lăng Hạo lưu lại thành phố F.
Vì căn biệt thự rộng lớn có nhiều phòng ngủ nên Hàn Côn Nhị và Tề Kỳ Nam cũng chọn cho mình một phòng riêng.
Buổi tối, Tề Lăng Hạo ngồi trên chiếc gỗ để ở hồ bơi còn Hàn Côn Nhị và Tề Kỳ Nam thì đang thưởng thức bữa tối sang chảng được thả trôi trong hồ bơi rất là đẳng cấp.
Tề Lăng Hạo lên tiếng hỏi Hàn Côn Nhị: “Từ đâu mà cậu điều tra được chủ nhân của tập đoàn The High là hậu duệ hoàng tộc ở nước F vậy Côn Nhị?”.
Hàn Côn Nhị lười biếng nằm trên chiếc phao lớn thả mình trôi theo dòng nước lên tiếng đáp: “Đó là nghiệp vụ riêng cậu hỏi làm gì chứ, cậu biết hết rồi thì tôi lấy cơm đâu mà ăn”.
Tề Lăng Hạo nhướng mày: “Tôi chỉ là tò mò chút thôi cậu có cần giấu nghề vậy không hả?”.
Hàn Côn Nhị bày ra vẻ mặt vênh váo: “Tề tổng của tôi ơi cậu đừng quan tâm đến cách làm được không hả chỉ cần xem kết quả là được rồi…okay”.
Tề Lăng Hạo gật đầu đứng dậy: “Thôi được rồi, hai người từ từ mà tận hưởng cuộc sống đi nhưng mà nhớ là đừng có uống say đó nha ngày mai phải cùng tôi đến gặp chủ tịch tập đoàn The High bàn công việc đó”.
Tề Kỳ Nam gật đầu đáp: “Dạ an Hạo”.
Hàn Côn Nhị thì bỡn cợt: “Ông đây được mệnh danh là nghìn chén không say đấy nhá”.
Buổi trưa ngày hôm sau, Tề Lăng Hạo đi cùng Hàn Côn Nhị và Tề Kỳ Nam đến trụ sở của tập đoàn The High, cả ba người được nhân viên bên đây đón tiếp nồng hậu.
Chủ tịch tập đoàn The High là một người đàn ông trung niên tên là Tôn Hoàng Thuyết, nhìn qua gương mặt của ông vô cùng phúc hậu dễ gần gũi.
Tề Lăng Hạo mặc bộ vest màu xanh khói tiêu soái, ở Vịnh Xuyên anh chẳn để ai vào trong mắt hết nhưng ra khu vực khác làm ăn thì vẫn giữ phép tắc, anh lên tiếng chào hỏi trước: “Xin chào Tôn Hoàng chủ tịch”.
Tôn Hoàng Thuyết nhìn qua vẻ điển trai tiêu soái hết phần thiên hạ của Tề Lăng Hạo thì cũng cảm thấy rất có thiện cảm, hơn nữa ông cũng đã tìm hiểu qua tập đoàn Hoàng Kim trước khi quyết định hợp tác mở rộng thị trường làm ăn.
Tôn Hoàng Thuyết mỉm cười thân thiện: “Không ngờ Phó Chủ tịch tập đoàn Hoàng Kim lại còn trẻ như thế, đúng là tuổi trẻ tài cao mà”.
“Mời cậu vào trong chúng ta ngồi xuống rồi nói chuyện” Tôn Hoàng Thuyết lên tiếng mời Tề Lăng Hạo vào phòng làm việc của mình.
Tề Lăng Hạo cũng khách sáo: “Dạ mời Tôn Hoàng Chủ tịch ạ”.
Tôn Hoàng Thuyết và Tề Lăng Hạo ngồi nói chuyện về dự án hợp tác có sự hỗ trợ từ những người thư ký thân cận của mình, cả hai có vẻ rất ăn ý với nhau nên cuộc trao đổi vô cùng sôi nổi, nhìn hình ảnh của Tề Lăng Hạo khiến cho Tôn Hoàng Thuyết chợt nhớ về tuổi trẻ của mình, còn Tề Lăng Hạo lại ao ước đến lúc mình trung niên vẫn còn đầu óc chiến lược như Tôn Hoàng Thuyết.
Cả hai người thảo luận với nhau rất lâu đến tối muộn cũng không hay, lúc ngẩng đầu lên nhìn thì mặt trời cũng lặn mất rồi nhưng vẫn chưa bàn xong công việc.